Nghe Chúc Chu nói, tuy Lam Hoà Thần thấy tim mình nghèn nghẹn, nhưng lại mừng vì người mở lời trước là Chúc Chu, nếu không chuyện sẽ lúng túng lắm.
Y nghe vậy gật đầu, khiêm tốn nói: “Đây là chuyện tốt, đúng là đã làm phiền anh lâu quá rồi. Tôi nghe Lam Lam nói ngày kia là sinh nhật của Quan Quan, sẽ tổ chức tiệc ở nhà, không biết tôi có vinh hạnh được tham gia không?” Lam Hoà Trần chuẩn bị quà cho Quan Quan, coi như báo đáp Chúc Chu đã hỗ trợ mình suốt thời gian qua.
Đương nhiên Chúc Chu sẽ không từ chối, cười nói: “Được chứ! Vốn định mời cậu mà. Vậy cậu giải thích với cô Vương nhé, tôi không muốn nhiều lời.”
“Tôi xử lý là được.” vốn Lam Hòa Trần không nghĩ nhiều, nhưng y chợt nhớ lần này còn có Thời Đường đến cùng anh nữa, mà Thời Đường là người bận rộn, ban đầu y còn bất ngờ vì hắn đến cùng Chúc Chu, nhưng giờ Lam Hòa Trần bỗng nhiên nhận ra, nhìn Chúc Chu hỏi: “Là hắn sao?” ý chỉ Thời Đường, Lam Hòa Trần nghĩ Chúc Chu biết rõ mình đang nói đến ai.
Vừa nhắc tới Thời Đường, Chúc Chu không giấu được nụ cười của mình, ừm một tiếng: “Đúng, là em ấy. Có lúc duyên phận chính là như vậy, tôi đã tưởng năm nay mình không thoát được kiếp độc thân, không ngờ người ấy lại ở ngay cạnh.” giọng điệu lộ vẻ cảm khái.
Lam Hòa Trần tán dương từ tận đáy lòng: “Hai người rất xứng đôi.”
Chúc Chu không hề thấy mình và Thời Đường xứng đôi, anh cảm thấy Thời Đường xứng với người ưu tú hơn anh cơ, Chúc Chu vẫn luôn cảm thấy mình rất tầm thường, cho nên nghe Lam Hòa Trần nói vậy anh còn thấy ngại, cười khẽ nói: “Cảm ơn, cũng chúc Lam tiên sinh sự nghiệp trôi chảy, sớm gặp được người mình thích, như vậy cô Vương sẽ không đau đáu bận tâm chuyện của cậu nữa.”
Lam Hòa Trần lại thầm nghĩ.
“Đã gặp rồi, nhưng lại chậm một bước. Đều tại mình suy nghĩ quá nhiều, tưởng tượng quá nhiều, thật ra khi tình yêu đến thì kỵ nhất là nghĩ đông nghĩ tây, phải dựa vào bản năng để tranh thủ, đi thổ lộ, dù thất bại hay thành công thì ít nhất cũng phải thử.”
Lam Hòa Trần nghĩ bụng, cầm ly cà phê lên: “Cảm ơn, đến tiệc sinh nhật lại gặp nhé.”
Chúc Chu cũng cầm ly cà phê lên, ra hiệu với Lam Hòa Trần: “Được chứ, được chứ.”
Bởi vì Chúc Chu báo chuyện vui, Lam Hòa Trần không thể tán gẫu thêm với Chúc Chu nữa, cuộc nói chuyện kết thúc sau gần phút, Lam Hòa Trần mượn cớ có việc nên đi trước.
Chúc Chu tiễn y đến cửa thang máy, Lam Hòa Trần lái xe đến, anh nhìn thang máy khép lại rồi xuống gara, sau đó anh xoay người tìm Thời Đường và Quan Quan.
Thời Đường thấy Chúc Chu đi đến, chủ động báo cáo tình hình của Quan Quan, nói Quan Quan còn đang chơi ở bên trong, sau đó giả bộ lơ đễnh hỏi hai người đã nói gì, còn hỏi việc diễn kịch đã được tạm dừng chưa.
Chúc Chu biết Thời Đường rất để tâm đến chuyện đối tượng hẹn hò giả này, trả lời hắn: “Đúng là nói chuyện này, cậu ấy cũng có ý đó, sau đó tôi nói với hắn việc mình hẹn hò, cậu ấy đoán ngay ra là em, có lẽ vì hôm nay em đến đây cùng anh ha.”
Thời Đường nuốt câu “Em nghi cậu ta thích anh” xuống, không muốn chữa lợn lành thành lợn què, Chúc Chu không nhìn ra, hắn nói thế có khi lại khiến anh nhớ kỹ, thế không phải là tự tạo tình địch cho chính mình à?
Trong lòng Chúc Chu thấy ngọt ngào: “Cậu ấy nói hai chúng ta rất xứng đôi.” Vừa bắt đầu hẹn hò không được bao lâu, lúc này dù không làm gì thì cũng thấy ngọt ngào, huống chi người khác lại khen họ xứng đôi như thế.
Thời Đường nhìn Chú Chu ngượng ngùng, nói như thể đương nhiên: “Vốn chúng ta đã rất xứng đôi rồi.”
Chúc Chu bị Thời Đường tâng bốc thì không nhịn được cười nói: “Thật ra chỉ là tình nhân trong mắt hóa Phan An thôi!” Còn đổi Tây Thi thành Phan An.
潘安: Phan An, mỹ nam trẻ tuổi, là một nhà thơ tài năng thời Tây Tấn.
Thời Đường nói: “Vậy anh định bao giờ mới nói cho Quan Quan biết chuyện của chúng ta vậy, con nhất định đã cảm thấy gần đây chúng ta hơi kỳ lạ.”
Chúc Chu đáp: “Đợi qua sinh nhật của nó đi.” Ngày kia là tiệc sinh nhật, cũng rần rồi, Thời Đường gật đầu đồng ý.
Ngoài việc mong đợi Chúc Chu nói cho Quan Quan biết quan hệ của hai người thì Thời Đường cũng đang tìm cơ hội, muốn nói chuyện mình là người cha còn lại của Quan Quan cho Chúc Chu biết, nhưng hắn vẫn thấy hơi lo.
Hắn thường xuyên không nhịn được mà nghĩ bậy bạ, đương nhiên hắn biết rõ ràng, cứ che giấu thế này mãi cũng không phải là cách, nhưng hắn lo Chúc Chu sẽ nghĩ rằng mình đến với anh vì con.
Còn chưa nói cho Chúc Chu vì vẫn còn chuyện khiến hắn lo lắng.
Lúc trước không nói là vì Thời Đường sợ Chúc Chu với tính cách thực dụng sẽ nghĩ cho con mà nhận lời hắn, sau khi ở bên nhau thì Thời Đường lại sợ Chúc Chu sẽ nghĩ hắn nhằm vào con nên mới muốn đến bên anh.
Thời Đường chưa bao giờ là người thích xoắn xuýt, trên thương trường hắn quyết đoán mãnh liệt, chưa bao giờ phải do dự lần lữa vì một vấn đề nhỏ, nếu hắn do dự thì hắn đã không đến được vị trí hiện tại. Nhưng từ khi có người hắn thích, hắn lại trở thành người lo trước lo sau như vậy, đây là điều hắn không ngờ tới, vừa thấy phiền não vừa cảm thấy đây thật ra là một chuyện ngọt ngào.
Từ sau khi hai người hẹn hò, Thời Đường và Chúc Chu đều cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Ngày sinh nhật của Quan Quan, vì các bạn cùng lớp đều sống trong khu dân cư, nếu không có chuyện gì thì đều được ba mẹ đưa đến dự tiệc sinh nhật của bạn nhỏ Quan Quan, trong đó còn có sự tham dự của Thời Đường nữa. Ban đầu Chúc Chu muốn mời bạn của Quan Quan đến, mà không định làm cầu kỳ quá, thậm chí còn định tự mình tổ chức, mà sau khi Thời Đường biết thì để Tiểu Lâm sắp xếp một đội ngũ chuyên tổ chức tiệc sinh nhật, từ trong ra ngoài, nhỏ thì có việc bày biện đồ ngọt, đồ ăn đồ uống, lớn thì có việc sắp xếp chú hề tạo hình bóng bay, chú trọng đến từng chi tiết nhỏ một. Chủ đề của bữa tiệc là Transformers, cho nên hôm đó các bạn nhỏ sẽ cầm đồ chơi liên quan đến ô tô, hoặc mặc quần áo liên quan đến ô tô, giúp bữa tiệc thêm phần náo nhiệt. Cả nhà cũng vui đùa hết mình, còn có người lên biểu diễn rối tay kể chuyện, chọc Quan Quan và bạn bè của bé cười vui vẻ không ngừng.
Mọi người chụp chung một bức ảnh, Đản Đản đứng bên phải Quan Quan, Lam Lam đứng bên trái, ai ai cũng cười thật tươi.
Chúc Chu nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn nhỏ, cảm khái, đây là bữa tiệc sinh nhật mà Quan Quan cười vui vẻ nhất, lúc trước cũng vui nhưng hôm nay thì vui hơn gấp mấy lần.
Cũng không thể không thừa nhận, đứa bé có chút ngại ngùng khi còn bé đã cao lớn hơn nhiều, tính cách càng ngày càng cởi mở, biết bảo đạt ý nghĩ của bản thân, hiểu rất nhiều điều.
Lam Hòa Trần tặng người máy xe tăng điều khiển từ xa bản mới nhất, sau đó thừa dịp Chúc Chu đang bận tiếp khách lấy một cốc nước trái cây đi tới bên cạnh Thời Đường nhìn chằm chằm y nãy giờ.
Lam Hòa Trần không phải người hiếu thắng, nhưng y thấy mình phải biểu đạt ý nghĩ của mình, để người nào đó cảm thấy chút bị uy hiếp.
Y không biết Thời Đường có thật lòng muốn ở bên Chúc Chu không, cũng không biết hai người sẽ ở bên nhau trọn đời không. Y có một chút mâu thuẫn đối với mấy người thành đạt như này, luôn cảm thấy có lẽ họ sẽ ích kỷ mà đặt công danh lợi lộc lên trên tình cảm, y sợ Chúc Chu sẽ bị tổn thương.
Lam Hòa Trần hỏi thẳng: “Chúng ta nói chuyện?”
Thời Đường nhìn Lam Hòa Trần, ngữ khí lạnh nhạt: “Nói cái gì?” hắn không thấy họ có gì để nói.
Lam Hòa Trần đáp: “Nói về anh ấy.”
Thời Đường liếc Lam Hòa Trần “không có ý tốt” thật sâu, dừng lại chốc lát, hai người đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất không ai quấy rầy, hắn đợi Lam Hòa Trần mở miệng.
“Anh rất may mắn.” Lam Hòa Trần nói với Thời Đường.
Thời Đường rất tán thành, mà trên mặt vẫn khiêm tốn, khẽ gật đầu: “Đúng thế.”
“Đáng ra tôi và Chu Chu có thể ở bên nhau.”
Nghe thấy Lam Hòa Trần gọi Chúc Chu là “Chu Chu”, Thời Đường hơi nheo mắt, có chút không vui, lời nói càng không khách khí.
“Không được, anh ấy chỉ có thể là của tôi.”
“Mấy người thành đạt có tiền như anh, có lẽ không thích hợp với Chu Chu, bây giờ thoạt nhìn tình cảm giữa hai người rất tốt, thế nhưng trong một thời gian ngắn sự yêu thích tôi dành cho Chu Chu sẽ không tiêu tan, nếu hai người chia tay, tôi sẽ về nước theo đuổi Chu Chu ngay lập tức.” như một tên cà lơ phất phơ gợi đòn.
Lần đầu tiên Lam Hòa Trần làm chuyện như vậy, không ngờ cũng không tệ.
Thành công làm Thời Đường buồn bực thất thần mấy giây, thái độ càng ngày càng lạnh nhạt.
“Vậy anh sẽ không có cơ hội về đâu.”
Lam Hòa Trần nhún vai, nhấp nước trái cây, nói: “Cũng chưa chắc.”
“À…” trước khi Thời Đường quay người thì nói, “Vậy cứ chờ xem.”
Lam Hòa Trần nhìn Thời Đường xoay người đi về phía Chúc Chu đang nhìn sang phía họ, Lam Hòa Trần nở nụ cười ôn hòa quen thuộc hỏi thăm Chúc Chu, Chúc Chu cũng cười gật đầu với Lam Hòa Trần.
Chúc Chu tưởng hai người đang trò chuyện vui vẻ, sau khi Thời Đường đi qua, anh kéo tay hắn hỏi nãy tán gẫu cái gì mà vui vẻ thế.
Thời Đường hàm hồ nói: “Không có gì, anh ta nói lần này mình xuất ngoại chắc sẽ không về nữa.”
Chúc Chu kinh ngạc: “Muốn định cư ở nước ngoài sao? Thế mà lần trước cậu ấy không nói với anh.”
Trong lòng Thời Đường chua không chịu được, nói: “Không sao, đây là chuyện tốt.”
“Đúng ha.” Chúc Chu không hỏi tiếp nữa, anh phải tiếp chuyện khách mời, bận lắm.
Tiệc sinh nhật thành công rực rỡ, buổi tối chờ khách khứa về hết, đội ngũ dọn nhà chuyên nghiệp xong việc cũng rời đi, mọi việc xong xuôi thì đã giờ rồi. Quan Quan mệt hết cả hơi, tuy miệng nhỏ của bé vẫn nói không ngừng, hiển nhiên là rất phấn khích, nhưng mấy cái ngáp vẫn lộ ra rằng bé mệt.
Chúc Chu bế Quan Quan ngáp liên tục lên, hôn lên trán bé, chúc bé sinh nhật vui vẻ.
Quan Quan dựa lên bả vai anh nói: “Cảm ơn baba, con vui lắm ạ.”
“Baba có chuyện muốn nói với con.” Chúc Chu định nói cho Quan Quan chuyện của mình và Thời Đường, mà lúc này Thời Đường đã về nhà đi tắm rồi.
Quan Quan khó hiểu vâng một tiếng, ngẩng đầu nhìn Chúc Chu.
Chúc Chu hơi thấp thỏm, anh nói: “Thật ra, ba với chú Thời của con đang ở bên nhau.”
“Bên nhau ạ?” giọng Quan Quan sững sờ.
Chúc Chu gật đầu, nói: “Đúng, bọn ba là người yêu. Ba biết với con chuyện này hơi đột xuất…”
Chúc Chu còn chưa nói xong, Quan Quan đã đáp một cách đầy khó hiểu: “Không phải hai người đã ở bên nhau từ lâu rồi ạ?”
“Gì cơ?” Lần này đến được Chúc Chu sững sờ.
Quan Quan nói: “Nếu không tại sao lúc trước chú lại tặng hoa cho ba, còn cho ba mượn đĩa phim để xem nữa? Baba thích hoa hoa với phim ảnh nhất mà.” Khi Quan Quan biết Thời Đường tặng hoa cho Chúc Chu thì đã cho rằng hai người là người yêu rồi, sau đợt nghỉ hè, Quan Quan sắp lên lớp lớn rồi, hiển nhiên năng lực ngôn ngữ đã tăng mạnh, có thể diễn đạt ý của mình thật rõ ràng, thậm chí còn biết người yêu là như thế nào nữa.
Chúc Chu bật cười.
Ngay sau đó Quan Quan lại hỏi: “Hai người là người yêu thì ba sẽ kết hôn chứ? Sẽ trao nhẫn cho nhau ạ? Sẽ ở cùng một nơi ạ? Vậy con thì làm sao giờ?” Những câu hỏi này nối đuôi nhau bật ra, như thể chúng đã ở trong lòng bé rất lâu rồi, cuối cùng hôm nay nhân dịp Chúc Chu nói cho bé biết bé đã hỏi hết.
Chúc Chu không biết phải trả lời những câu hỏi này của Quan Quan như thế nào.
Mà Thời Đường tắm xong vừa hay vào nhà đã nghe được câu hỏi của Quan Quan, bình tĩnh nghiêm túc trả lời bé: “Sẽ kết hôn, cũng sẽ trao nhẫn cho nhau, bọn chú sẽ ở cùng nhau, con quên mất căn phòng con chọn lần trước sao? Bọn chú ở đâu thì con cũng ở đó, con sẽ luôn luôn ở cùng chúng ta.”
Chúc Chu yên lặng, anh không ngờ Thời Đường sẽ trả lời Quan Quan như vậy.
Dù sao bọn họ mới hẹn hò được một tháng thôi, chuyện này với anh là còn quá sớm.