Cứu! Kaiba! Đừng! Cứu...aaaaaaaaaa!
Cơn ác mộng làm cô tỉnh giấc. Toàn thân đau nhức ê ẩm, nước mắt vẫn còn đọng lại trên làn mi.
Nhìn xuống, ga giường trắng làm nổi bật lên vệt máu đỏ tươi, rất nhiều máu!
Cô chống tay ngồi dậy. Vết cào cấu, vết hôn hãy còn bầm tím làm cô cử động rất khó khăn. Môi mỏng vẽ nên một đường cong tuyệt mĩ. Một nụ cười mà nhìn vào ai cũng phải xót xa.
Cô từng ước, lần đầu của mình, cô sẽ trao cho người mà cô yêu nhất. Giờ ước nguyện đã thành sự thật nhưng cõi lòng cô lại đau đến tột cùng, như bị ai xé ra thành trăm mảnh.
Ở Nhật Bản, phải nói đúng hơn là ở thế giới này, cô thấy ai cũng đều lạ lẫm. Cả anh nữa, người mà cô cho rằng không ai trên thế giới này hiểu rõ người ấy bằng cô, dần dần, người càng trở nên xa cách.
Cô với tay lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường. Ngón tay lướt qua màn hình cảm ứng, bàn phím đã mở lên nhưng chẳng biết gọi cho ai. Ở đây, số người cô quen chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thân dưới bỗng truyền đến một đợt đau nhức, cảm giác mạnh mẽ giống như tối qua anh thô bạo thực hiện trên người cô. Vội bước xuống giường, vì mất thăng bằng cũng như không có sức lực mà cô ngã, vết thương mới chồng lên vết thương cũ. Đau lại càng đau!
Khó khăn lắm cô mới bước được xuống nhà trong bộ trang phục xề xòa, tóc tai thì rối bù, khuôn mặt nhơ nhác và trắng bệch. Cô gọi điện cho Kaiba nhưng anh đã chặn cuộc gọi từ cô. Vậy cô còn biết gọi cho ai? Mokuba? Để thằng nhóc biết được anh chị hai nó hoàn toàn không hạnh phúc? Còn Kaiba, tại sao anh lại tàn nhẫn với cô như vậy? Mới hôm nào anh còn sủng cô lên tận trời, lẽ nào anh đã chán ghét cô rồi nên trở nên lạnh nhạt.
Trong lúc cô hoang mang nhất, gần như ngã quỵ thì màn hình chợt lóe sáng. Cô đã hi vọng anh gọi cho cô biết nhường nào nhưng cuối cùng lại hiển thị một dãy số lạ. Hay anh đổi số? Cô tự nhủ rồi bắt máy nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của một người mà cô từng thù ghét-RUM!
-Vật nhỏ! Giáng sinh này có muốn đi chơi với anh không? Anh có quà tặng em này!
Đáp lại Rum chỉ là một khoảng không im lặng. Không phải cô không có thái độ chỉ là cô đang cố kìm nén những dòng cảm xúc đang chạy loạn xạ trong tim.
Nhưng tiếng nấc ngày một lớn dần, đủ để Rum nghe thấy. Rum lo lắng
-Này, em đang khóc à? Sao vậy? Nói anh nghe!
Đáp lại anh vẫn là những tiếng nấc nghẹn ngào mà cô đã cố kìm lại.
-Em đang ở đâu? Nói anh nghe, anh sẽ đến! Em sao vậy? Này, trả lời anh đi-Rum không giữ được bình tĩnh mà hét lên vào điện thoại
Vừa nghe giọng, cô đã biết Rum lo lắng đến nhường nào. Phải chi, người ở đầu dây bên kia không phải là Rum mà là anh thì hay biết mấy!
-Rum...Rum à...
Cô khóc rất lớn, mỗi tiếng "Rum" phát ra đều rất khó khăn
-Kyoko! Em bình tĩnh, nói anh nghe em đang ở đâu!
-Rum.....ở nhà...em đang ở nhà...Rum...
-Được, em chờ anh, anh sẽ đến. Chờ anh, chờ anh!
Rum dập máy lập tức phóng xe đến nhà cô.
"Có thể đối với hắn, em không là gì. Nhưng đối với tôi, em là cả thế giới!"