Cô ấy sao rồi?
-Không có gì đáng ngại, có thể xuất viện rồi.
Rum tiễn bác sĩ ra cửa liền xoay người qua mỉm cười với cô
-Vật nhỏ, được về rồi. Nằm im, để anh thu dọn đồ đạc rồi chúng ta về nhà
Cách xưng hô anh em này vẫn còn lạ lẫm quá, nhưng gọi lâu cũng đâm ra thuận miệng.
-Nhà?
Động tác thu dọn bỗng dừng lại. Rum bước đến vuốt tóc cô, mái tóc đỏ rượu cao ngạo.
-Nhà của anh. Vật nhỏ, về với anh!
Cô không nhìn thẳng vào mắt Rum, lại trả lời một câu chẳng ăn nhập
-Em không phải Kyoko Seto, tin không?
Rum cười, nụ cười vô cùng ôn nhu
-Anh tin, em nói gì anh cũng tin
Ngỡ là cô chỉ dỗi nên anh trả lời cho có lệ, nhưng Rum không ngờ rằng, lời cô nói đều là thật.
...
Không muốn cùng Rum ở chung một nhà, cô nhờ anh giúp mình tìm một chỗ ổn định trước rồi tự mình bắt Taxi về "nhà" Kaiba-chồng của cô.
-Chị hai, chị đã đi đâu vậy? Mấy ngày nay em cùng anh hai lo lắng cho chị lắm
Mokuba tíu tít như đứa bé. Anh lắc đầu, ra hiệu cho cậu ra ngoài. Mokuba hiểu ý, liền rời khỏi.
-Mấy hôm nay ở bên Rum, có vui không?
Kaiba khoanh tay trước ngực, dáng vẻ bình thản, nhưng giọng nói lại chứa đầy sức sát thương
Cô cười nhạt, mắt nhìn thẳng vào anh, tim có chút nhói đau
-Có, rất vui.
Vừa nghe thấy lời đó, anh liền tức giận, lao đến bóp chặt lấy cằm cô
-Kyoko, em lại thích nói những lời tôi không muốn nghe?
Cô lặp lại câu hỏi vừa hỏi Rum ở bệnh viện
-Em không phải là Kyoko Seto, anh tin em không?
Đáp lại cô chỉ có một chữ
-Không!
Bờ mi cong khép lại một đường, nước mắt nóng hổi liền trào ra. Cùng một câu hỏi nhưng thái độ lẫn câu trả lời đều khác hẳn. Cô chọn anh, có phải đã sai?
-Kaiba, chúng ta ly hôn
Gân xanh nổi đầy trên tay, mắt anh toàn là tơ máu
-Ly hôn? Để em và hắn quang minh chính đại ở bên nhau?
-Nếu đúng thì sao?
Hôm nay, cô đặc biệt thích hành hạ anh.
Anh đem môi mình phủ lấy môi mỏng của cô. cánh môi ép chặt vào nhau, lại không hòa vào nhau. Nụ hôn này không hề có chút ấm áp hay ngọt ngào nào, cô chỉ cảm nhận được vị đắng, từ sâu trong cổ họng. Lưỡi anh lạnh lẽo mang hương vị thuốc lá nhàn nhạt truyền sang khoang miệng cô. Cô gắt gao cắn một cái, mùi máu tanh lan đầy trong miệng.
-Em dám cắn tôi?
Không gian lạnh lẽo hẳn đi. Cô bày bộ mặt thản nhiên, anh lại dùng ánh mắt tức giận. Cho đến cuối cùng, cô vẫn là người lên tiếng trước.
-Anh có phải là Kaiba của em không?
Anh cũng không có trả lời. Một hồi im lặng, cô lại nói
-Người mà em yêu, có lẽ là một Kaiba khác, một Kaiba trong trí tưởng tượng của em. Em chưa từng gặp anh, lại đơn phương nghĩ anh là một người ngoài cứng trong mềm, tuy luôn tỏ ra lạnh lùng và ăn nói cộc lốc nhưng bên trong lại rất ấm áp, rất biết quan tâm người khác chỉ là không thể hiện ra bên ngoài. Nhưng từ khi ở bên anh, em không cảm nhận được cái gì gọi là an toàn, ấm áp. Anh luôn hành động theo cảm tín, chỉ cần nghi ngờ chút gì đó liền không hỏi qua em mà trực tiếp gián tội em. Anh có bao giờ nghĩ cho cảm xúc của em không? Trái tim em cũng được làm bằng máu và thịt như anh, anh biết tức giận, biết đau đớn thì em không sao? Trái tim em nó đâu có làm bằng sắt???
Cô không kìm được khóc òa. Anh lặng người đi, cũng không biết là mình đã làm đúng hay sai
-Em nói tôi em từng bị cưỡng bức nhưng thật ra không có. Em là con thị trưởng, ai dám động vào em. Cho là thế lực đối đầu hãm hại, em quen biết hắc bạch đạo, đến gần em cũng khó. Em nói dối tôi, không cho tôi chạm vào em, em giải thích đi, vì lẽ gì
-Vì em KHÔNG PHẢI LÀ KYOKO!!!!!
Anh sững sờ nhìn cô, nắm chặt lấy bả vai đang run lên từng đợt. Cô nấc một hồi, nhỏ giọng nói
-Và anh cũng không phải là Kaiba Seto trong trí tưởng tượng của em
Rồi cô bỏ lên phòng thu dọn đồ đạc.
Tủ đồ cô có rất nhiều đồ hiệu anh mua tặng, cô không đem theo cái nào cả. Lựa tùy ý vài ba bộ quần áo, cô liền khóa vali kéo xuống.
-Muốn theo Rum nhanh đến vậy sao?
Cô dừng động tác, miệng nhỏ hỏi anh
-Khi em nói em không phải Kyoko em hỏi Rum có tin không, anh ta đã trả lời thế nào anh biết không?
Anh liếc mắt. Cô cũng nghĩ anh không có câu trả lời nên nhẹ giọng nói tiếp, giọng nói sớm đã dâng trào chua xót và tuyệt vọng
-Rum nói rằng anh ấy tin, em nói gì anh ấy cũng tin! Kaiba, em ở bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau trải qua bao hiểu lầm nhưng anh rốt cuộc vẫn là không tin em? Anh có biết em bây giờ cảm thấy thế nào không? Em rất thất vọng về anh, và về tình yêu của chúng ta, à mà, hình như chỉ là tình yêu đơn phương mà em dành cho một Kaiba nào đó trong trí tưởng tượng của em thôi
Anh lặng người, cũng không biết phải làm gì, nhìn cô từng bước ra ngoài, bóng lưng nhỏ dần rồi biến mất. Cô quay lưng bước thẳng ra chiếc Taxi mà Rum đã gọi cho, căn bản không dám nhìn lại ngôi nhà này lần nào nữa. Ngôi nhà đã chứa biết bao kỉ niệm của cô và anh, cô sợ nếu nhìn nó thêm một lần nữa, sẽ lưu luyến không nỡ buông tay. Người cô yêu, Kaiba mà hằng đêm cô mong nhớ là những mảng màu trên TV, youtube chứ không phải anh-con người bằng xương bằng thịt.
Màn đêm buông xuống. Thành phố Tokyo tràn ngập ánh đèn hoa lệ, nhưng cũng chỉ là phù phiếm. Ở nơi đây, đầy sự giả dối, không có cảm giác an toàn tồn tại. Tháp Tokyo cao chọc trời, ánh đèn neon sáng lấn cả ánh sáng nhàn nhạt của mặt trăng. Con người bấy lâu cứ mãi đuổi theo danh vọng, tiền tài và những thứ mà chúng ta không có được. Chúng như ánh đèn neon, rất sáng, như chỉ có khi điện năng tồn tại. Còn ánh trăng, có thể nó không có vào đêm ba mươi, cũng có thể nó sẽ bị khuất sau áng mây đen nhưng ánh sáng của nó không bao giờ tắt, ngay cả khi không có điện. Nó luôn thủy chung, dù cho bị con người quên lãng. Cô khẽ chống tay lên cửa kính, không để ý gương mặt mình sớm đã đẫm nước mắt tự bao giờ.
"Tạm biệt anh, người mà em từng rất yêu. Tạm biệt Mokuba, cậu nhóc đã từng là người nhà của chị. Tạm biệt mi, ngôi nhà mà ta đã từng nghĩ rằng rất ấm áp. Tạm biệt!"
----------
Hơi nhạt. Nhưng cũng được mừ!!!!!