Ả dật đống đồ trên tay cô..cười nhếch miệng
"Lâm phu nhân cảm ơn cô" ả cầm đống đồ rồi đến ngồi vào lòng anh
"Lục Thiên Linh cô cứ chờ đấy kịch hay còn ở phía sau"
Cô tủi thân đến phát khóc, nhưng cô tự nhủ lúc này không phải lúc cô nên khóc, cô làm vậy người hả hê nhất chính là ả. Cô cố kìm nước mắt vào bếp nấu cơm cho bọn họ.
Ả quàng tay qua cổ anh.
"phong, hay anh lên phòng nghỉ ngơi lúc, khi nào cô ta nấu xong em gọi anh"
"ừm" anh kéo tay ả ra rồi lên phòng.
Thấy anh đi ả ra chỗ cô, lúc đó cô đang bê bát canh ả giả vờ ra giúp
"để tôi bê cho" cô không muốn tranh cãi nhiều với ả nên đưa bát canh cho ả bê, nhưng cô vừa mới định bỏ tay ra thì ả đã hất ngược bát canh lại. Bát canh rơi tự do xuống dưới đất mảnh vỡ bắn tung toé, tay cô bị phỏng do nước canh đổ vào đỏ ửng lại cộng thêm vết thương cũ do anh dẫm lên vẫn chưa khỏI.
Cô đau tới mức mặt tái mét nhưng vẫn cố ngồi xuống nhặt mảnh vỡ.
Còn ả thì thích thú khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô. Nhìn thấy anh đi xuống ả dở bộ mặt đạo đức giả - nói lớn
"Lâm phu nhân tôi thật sự xin lỗi cô..tôi không cố ý" rồi ả ngồi xuống nhặt mảnh vỡ
Anh đi đến mặt tối sầm
"Lục Thiên Linh cô làm trò gì vậy"
Ả nước mắt ngắn nước mắt dài chạy ra chỗ anh
"phong, anh đừng trách cô ấy là tại em muốn giúp cô ấy bê bát canh nhưng cô ấy không cho..là lỗi tại em"
Ả khóc thút thít như thể mình oan ức lắm
Cô không ngờ ả lại nói dối trắng trợn như vậy, ả ta xứng đáng đạt danh hiệu nữ diễn viên suất sắc nhất của năm
Anh đi đến túm tay cô kéo đến chỗ ả
"A! Lâm Phong bỏ tay tôi ra"
Tay cô đau buốt đến rụng rời mặt tái mét trán rịn đầy mồ hôi
"xin lỗi cô ta mau"
Cô nhìn thẳng vào anh nước mắt chảy thành dòng.
"Tôi không xin lỗi, tôi không làm gì sai tại sao phải xin lỗi cô ta "
"chát" máu từ miệng cô chảy ra..Anh tát cô chỉ vì ả ta sao
Ả đứng cạnh anh lòng không kìm được niềm vui sướng...