Nghe Lãnh Hàn Quyên nói vậy thì Phi Ưng nhíu nhíu mày, rồi gật đầu.
- Được, nhưng tôi thắng, cô phải giữ lời hứa!
Phi Ưng nhìn thẳng vào mắt Lãnh Hàn Quyên, lạnh lùng nói.
- Tốt!
Sau đó Lãnh Hàn Quyên ra lệnh cho thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo lui ra...
Hai người phụ nữ đứng đối diện với nhau. Một sắc xảo lạnh lùng, khuôn mặt tuyệt sắc không có lấy một tia cảm xúc.
Một người khác cũng lạnh lùng không kém, tuy không thấy được toàn bộ khuôn mặt nhưng qua một vài đường nét thì chắc cũng không tệ...
Hai người im lặng quan sát đối phương, không gian xung quanh im lặng đến nỗi nếu có một cây kim rơi xuống mọi người cũng có thể nghe thấy.
Qua một lúc, Phi Ưng hơi nóng lòng. Kinh nghiệm chiến đấu của cô bao lâu nay nóu cho cô biết, kẻ ra tay trước thường khó chiếm được ung thế. Và từ trước đến nay cô vẫn luôn là người ra tay sau.
Nhưng có lẽ...lần này không được rồi...
Thấy bộ dạng ung dung nhàn nhã thì cô biết, Lãnh Hàn Quyên không có ý định ra tay trước.
Đúng như Phi Ưng nghĩ, Lãnh Hàn Quyên không có ý định ra tay trước, mà cô đang chờ xem bản lĩnh của đối phương...
Không đợi nữa, Phi Ưng bất ngờ tung một cước về phía ngực của Lãnh Hàn Quyên, nhưng lại được Lãnh Hàn Quyên né tránh nhẹ nhàng.
Sau đó là một màng hai người phụ có hai thân hình hoàn hảo đang đánh nhau quyết liệt.
Các đòn ra quyền, đá chân, xoay người đều rất đẹp mắt nhưng lại làm cho những người đang xem muốn rớt tim ra ngoài...
- Này, có chuyện gì vậy?
Bỗng nhiên một âm thanh lười biếng vang lên, và đó không một ai khác chính là Brian đang ngủ thì bị tiếng đánh nhau tĩnh giắc.
Thấy không có ai trả lời câu hỏi của anh, Brian nheo mắt nhìn hai bóng dáng đang đánh nhau. Trong phút chóc, khuôn mặt đầy vẻ lười biếng của anh được thay thế bằng khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.
Miệng Brian há to hết cỡ, tay thì dụi mắt như không tin vào mắt mình.
Phải, Brian không tin vào mắt mình khi có một cô gái có thể đánh tay đôi được với cô em gái nuôi biến thái của anh. Mặt dù là nhìn có vẻ là em gái anh chiếm thế thượng phong nhưng thế này cũng khiến anh phải nễ phục!
Cô gái này là ai? Chẳng lẽ là...
Lăng Lãnh Ngạo cùng thuộc hạ đi vào trong chiếc du thuyền sang trọng.
Vào tới bên trong anh đã nhìn thấy Trần Minh Hải ngồi chiễm chệ trên ghế uống rượu.
Đứng sau lưng ông là hai tên thuộc hạ của ông ta.
Thấy anh tới, ông ta đứng dậy, cười như giữa hai người không có bất cứ chuyện gì.
- Lăng lão đại, hoan hên ngài đã nể mặt tôi tới đây!
Ông ta đưa tay ra định bắt tay với Lăng Lãnh Ngạo nhưng lại bị anh trực tiếp lơ đi và ngồi xuống ghế trong phòng.
Với thế độ của Lăng Lãnh Ngạo, Trần Hải Minh tức giận thầm nghiến răng ken két nhưng không để lộ ra bên ngoài.
Ông ta thầm nghĩ là không chấp nhật với người sắp chết.
- Không biết ngài Trần đây hẹn tôi tới dây để làm gì?
Lăng Lãnh Ngạo nhếch môi trầm chậm lên tiếng.
- Tôi có chút việc muốn hợp tác với Lăng lão đại ngài đây thôi!
- Hợp tác? Không biết là chuyện gì?
- Chỉ là tôi muốn hợp tác khai thác một số mặt hàng trên địa bàn của ngài, lợi nhuận sẽ chia đều, ngài thấy thế nào?
Ngoài miệng thì Trần Minh Hải nói muốn hợp tác với Lăng Lãnh Ngạo. Nhưng trong lòng ông ta thì đang thầm đắc ý vì Lăng Lãnh Ngạo đã lọt vào bãy do cha con ông ta giăng ra, có đi mà không có về.
Ông ta biết chắn chắc rằng Lăng Lãnh Ngạo sẽ chẳng bao giờ đồng ý đề nghị của ông ta. Có điều ông ta cũng cần phải có lí do " hợp lí" để khử người chứ!
Lăng Lãnh Ngạo thì nghe đề nghị của Trần Minh Hải thì cảm thấy vô cùng nực cười.
Hừ! Hợp tác! Ông ta tưởng anh là con cừu non dễ dàng bị xỏ mũi dắt đi sao. Đã cho người bí mật xâm nhập đưa hàng trắng vào địa bàn của anh. Lại phái người theo dõi, ám sát anh hai lần...
Vậy mà bây giờ lại hẹn gặp anh đề nghị" hợp tác"!
Bây giờ anh rất muốn cười.
- Ha ha ha, diễn rất đạt, ông không làm diễn viên có lẽ rất là lãng phí đó, ông Trần ạ!
Lăng Lãnh Ngạo nhếch môi cười nhìn Trần Minh Hải. Tuy là là cười nhưng giọng điệu của anh lại đầy lạnh lẽo và chế giễu.
Trần Minh Hải hơi biến sắc mặt:
- Lăng lão đại, ngài nói vậy là có ý gì?
- Ý gì sao, Trần Minh Hải, ông tưởng tôi là con cừu non cho ông dễ dàng xỏ mũi dắt đi à. Đừng tưởng mọi chuyện ông làm tôi không biết sao...
Trần Minh Hải cũng không giả vờ nữa, ông ta lộ ra bộ mặt nham hiểm nhìn anh, hừ lạnh:
- Hừ, Lăng Lãnh Ngạo, đến bây giờ mày mới biết thì cũng quá muộn rồi. Phải, tất cả mọi chuyện là do tao làm thì sao? Mày nên biết rằng, hiện tại mày đang ở trên địa bàn của tao...
Nói xong, ông ta vỗ vỗ tay. Lập tức, mấy mươi người xuất hiện bao quay và chĩa súng vào Lăng Lãnh Ngạo.
Nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh, miệng thốt ra bốn chữ:
- Chỉ thế thôi sao?
Bỗng nhiên Trần Minh Hải cười phá lên:
- Ha ha ha, Lăng Lãnh Ngạo tao quên nói cho mày biết một chuyện. Có lẽ giờ này con đàn bà của mày đã bị xử rồi, vì vậy, để tao cho này đi theo nó...
Lần này thì, mặt Lăng lão đại biến sắc thật rồi!