Bối Mễ Mễ vừa mang thức ăn nguội vào trong bếp,lại nghe thấy tiếng mở cửa.
Nghĩ là anh về,cô vui vẽ chạy ra.
«Cô tưởng con trai tôi sao?»Là mẹ Hạo Dương.
«Bác đến tìm anh ấy ạ,anh ấy đi làm chưa về.»Cô cụp mắt,hơi cúi đầu né tránh ánh mắt soi mới của bà ta.
«Tôi không tìm nó,tôi đến tìm cô để thông báo.»
«Con trai tôi đang ở cùng vị hôn thê của nó,cô đừng chờ nó nữa.Người nó sẽ kết hôn là Tiểu Ninh,cô dẹp ngay cái mộng tưởng vớ vẫn.»Bà ta liếc xéo cô,ánh mắt có bao nhiêu sự khinh thường.
Bối Mễ Mễ cứng đờ người,lời nói của bà ta chỉ còn động lại trong đầu cô một câu "đang ở cùng vị hôn thê",anh thực sự không về nhà mà là ở cùng cô ta.
«Bác,Hạo Dương anh ấy nếu muốn từ bỏ con,con lập tức sẽ rời đi.Nhưng con chỉ tin từ chính miệng anh ấy nói.»
«Vậy tùy cô,mặt dày như cô thì có nói gì cũng vậy.Con trai tôi sẽ sớm vứt bỏ cô mà chân chính cưới vị hôn thê của nó.»Bà ta như rất đắt ý.
«Có rãnh thì đến xem con trai tôi với con dâu tôi ân ái hạnh phúc,hy vọng không gặp lại cô.»Bà ta nói xong liền rời đi,lần này có vẽ rất đắt ý.
Bà còn cố ý đánh rơi một tấm danh thiếp xuống đất,bên trên ghi rõ địa điểm,có lẽ nhà của cô gái Tiểu Ninh gì đó.
Ân ái hạnh phúc?Lòng ngực Bối Mễ Mễ hơi nhói,cô làm sao có thể mạnh mẽ mà chứng kiến.Anh có phải đã thay lòng?
Cô không yên lòng,cũng theo địa chỉ trên tấm danh thiếp mà tìm đến.
Cô không tin Hạo Dương là người như vậy.
.....
Trong phòng ngủ,người con gái rủ rượi nằm trên giường,kéo chăn che ngang ngực,để lộ xương quai xanh gầy gò,Bối Mễ Mễ nhìn không lầm,cô ta là Tiểu Ninh.
«Cạch.»Nam nhân quấn khăn ngang eo,đi ra từ phòng tắm,dáng người cao lớn,khuôn mặt tỏ vẽ khó chịu,nhưng hơn hết,khuôn mặt kia có hóa thành tro cô cũng nhận ra _ Hạo Dương.
Tim Bối Mễ Mễ như vỡ vụn,bao tin tưởng,mơ ước tương lai vì một cảnh tượng cô nhìn thấy mà đổ vỡ.
Thời khắc này,cô chỉ muốn mình bất tỉnh,tỉnh lại sẽ không nhớ gì cả.
Cô quay người,cả người lao đảo run rẫy rời đi,khuôn mặt không thần thái.
Tiếng giày cao gót lãnh cãnh trên nền gạch,Hạo Dương nhíu mày nhìn ra ngoài cửa liền thấy thân hình nhỏ nhắn quen thuộc.
Anh biết cô đã hiểu lầm,nhưng anh làm sao đuổi theo trong tình trạng quần áo không chỉnh về,chỉ hy vọng cô tin tưởng anh.
««Nếu đã yêu người khác sao chọn tổn thương em.
Nếu chọn cô ấy sao lại níu kéo em.
Nếu đã như vậy sao duyên phận lại khiến ta gặp lại nhau.
Nếu tất cả điều đó là anh muốn,thì xin hãy hạnh phúc,cũng đừng mong gặp lại em.»»Đó là tất cả những gì Bối Mễ Mễ để lại cho Hạo Dương,một mãnh giây nhỏ hơi nhăn nó,cô khóc rất nhiều.
Hạo Dương vò nát tờ giấy,cô thực đã rời đi,tất cả vật dụng,quần áo đều trống không.
Anh nhất thời lầm lỡ một giây do dự không đuổi theo cô,lại lầm lỡ mất cô cả đời,anh không cam lòng.
Nhìn căn nhà vắng hoang,anh lại nhớ đến cô,mọi ngóc ngách trong căn nhà đều thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô.
«Mễ Mễ,xin em,đừng rời xa anh thêm một lần nữa.»Ngồi gục xuống ghế,anh không biết phải tìm cô nơi nào.
Lúc anh gấp gíu về nhà để chỉ mong giải thích cho cô,cô lại chọn không tin tưởng anh mà rời đi,rời xa anh.
Hạo Dương như mất lí trí,bảy năm trước anh để mấy cô,bây giờ anh cũng lại để mấy cô.
Anh không đành lòng,cô gái của anh,không được phép rời anh.
......
Sáng nay Cố Mộc Hy không đi làm,vì lý do cô bị sốt,li bì từ tối hôm đó đến giờ.
«Boss,cũng tại anh,tại anh nói bậy bạ,hại tôi hoang mang đến sốt ra nông nỗi này.»Cô thì thào,khuôn mặt nóng bừng đỏ ửng,mê man nhìn người nam nhân đang đo nhiệt cho cô.
«Em ngoan ngoãn nằm yên,cũng tại em quá ngu ngốc.»Anh cũng không tâm trạng nào đến công ti,liên tục cạnh cô.
«Cái gì mà ngu ngốc chứ....khụ khụ.....»
«Em còn chưa hạ sốt,không được nói nhiều.Mau nhắm mắt lại,ngủ thêm chút đi.»
Anh rút cặp nhiệt kế trong áo cô ra,nhìn số hiểu thị mà ra lệnh,có chút cưng chiều.
«Boss,tôi muốn nói thêm một câu.»
«Không cần,tôi không muốn nghe.Khi nào khỏe lại,muốn nói gì cũng đều được,ngoan ngủ đi.»Anh vuốt mái tóc cô,lại không nhịn được vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng.
«Boss,những lời hôm đó tôi nói,có thể.....rút lại không?Anh ừ đi rồi tôi ngủ.»Cô cũng thật ngu ngốc mới bộc lộ hết tâm tư với con sói này.
«Hôm đó em nói gì,nói lại xem nào,tôi sẽ xuy sét.»Anh cong khóe môi,ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.
«Là tôi nói Tôi thích anh với cả Tôi yêu anh ấy.»Giọng cô như muỗi kêu.
«Tôi biết,tôi cũng thích em,yêu anh.Ngủ đi,ngủ dậy rồi tiếp tục thổ lộ.»
«....»Tính ngu ngốc của cô vẫn như cũ,lại cái kiểu như bị người ta lừa a.Cố Mộc Hy ơi Cố Mộc Hy.
Cố Mộc Hy chính thức khỏi bệnh sau một tuần,cô liền trở lại với công việc thư kí.
Hôm nay cô đến công ti từ rất sớm,mở cửa phòng lại thấy Cố Thần đang đứng bên cửa sổ,thong thả đút hai tay vào túi quần.
«Ca,anh lại đến tìm Boss à.»Cố Mộc Hy áo dác nhìn xung quanh,boss lại đi đâu a.
« Không,là tìm em.»Cố Thần xoay người,khẽ cười nhìn cô.
«Ả,tìm em?»
«Anh phải đi,bây giờ.»Anh đi lại phía cô,thần thái rất mực ung dung.
«Là về Mỹ sao?»Cô hơi cụp mắt,anh lại phải về đó.
«Ừ,là nữa năm,giải quyết việc công ti xong anh sẽ về.»Anh trầm ngâm một lát rồi lại nói tiếp.
«Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.»
«Em biết a,em đâu phải còn con nít.»Cô bĩu môi,hơi phụng phịu nhìn anh trai.
«Sắp đến giờ lên máy bay rồi,anh đi đây.»Cố Thần xoa đầu cô,lại lướt qua cô rời đi.
Anh đột nhiên dừng lại ngay cửa,xoay đầu nói với cô «Hôn lễ tổ chức anh sẽ về.» Nụ cười ấm áp lại biến mất sau cánh cửa,để lại Cố Mộc Hy đứng ngân ngơ suy nghĩ:Ai kết hôn a?
Lãnh Thiên Kiệt gặp Cố Thần ngoài bãi đổ xe.
«Đi sao?»
«Ừ,chăm sóc tốt cho em gái tớ.»Cố Thần nghiêm túc nói,anh đương nhiên hiểu người bạn này là thật lòng với Tiểu Hy,nếu không thật lòng phụ nữ bên cạnh anh ta lâu vậy hiển nhiên là không tồn tại.
Cố Thần nói xong lại rời đi.
Một bàn tay lớn níu bả vai anh lại.
«Cậu không cần phải làm như vậy.»
Cố Thần nghiêng mặt,đôi mắt phượng dài hẹp hơi nheo lại nhìn Lãnh Thiên Kiệt đầy hoài nghi.
«Hứa Uyển Đình,là cậu ra tay?»Lãnh Thiên Kiệt cũng nghiêng mặt,không lánh ché mà đối diện đôi mắt sắc bén kia.
«Là tớ.»Đúng quả thực là anh cho người sử lý,cô ta là đụng em gái của anh.
«Sau này không cần phải như vậy,người phụ nữ của tớ,tớ sẽ bảo vệ,không cho phép ai làm tổn thương cô ấy.»Đúng vậy,Cố Mộc Hy là người phụ nữ của anh.
«Được,nếu cậu để tớ thấy Tiểu Hy vì cậu mà tổn thương tớ nhất định không để cậu yên.»
«Sẽ không,vợ của tớ nhất định sẽ là cô gái hạnh phúc nhất.»Lần đầu tiên trong đời,Lãnh Thiên Kiệt biết nói những lời nỗi da gà.
«Kết hôn của hai người tớ sẽ về.»Cố Thần vỗ vỗ lên vai Lãnh Thiên Kiệt,liền nhanh chóng rời đi.
.....
Cố Mộc Hy nguyên cả ngày hôm nay đều không gặp boss,đi đâu mà cả ngày không hề thấy ở công ti.
Liên tiếp ba ngày trôi qua,cô buồn chán ở Ngự Thiện Viên.Boss từ hôm đó đến giờ đều không thấy mặt mũi đâu cả,cũng không một tin tức.
Còn tên Hạo Dương đó cũng biệt vô âm tín cả tuần nay,ngay cả Bối Mễ Mễ cũng vậy a,lại không lời từ biệt mà bỏ đi,hại cô lo muốn chết.
Thực chán chết cô mất.
Thực ra thì cô nhớ Boss rồi,thực rất nhớ.
Cố Mộc Hy không phải là lần đầu yêu thương,nhưng làn này lại hình như vượt bậc rồi,cô hình như lúc nào cũng muốn thấy boss a.
Chết mất.
.....
«Ưm.......»Cố Mộc Hy đang ngủ lại có cảm giác như bị ai ôm chặt,hơi thở quen thuộc ấp áp phả vào chóp mũi cô,có chút hương vị nhớ nhung.
«Boss,đừng nghịch,tôi muốn ngủ.»Cô lờ mờ mở mắt,qua ánh đèn ngủ mờ mờ lại thấy gương mặt góc cạnh kia.
«Tôi nhớ em.»Anh nói vào tai cô,chất giọng hơi khàn khàn.
Cố Mộc Hy như tỉnh ngủ hoàn toàn,cô dụi mắt nhìn anh,lại lấy tay véo má anh.
«Boss,anh về rồi.Anh đi đâu vậy hả?»Thử nghĩ mà xem,khi nỗi nhớ được đáp ứng,lại trở nên bộc phát dữ dội.
Lãnh Thiên Kiệt không ngờ cô gái nhỏ lại ôm chầm lấy cổ anh,hơi rúc đầu vào lòng anh,lại đáng yêu như vậy.
«Nhớ tôi sao?»Anh trở người,lại đem cô đặt dưới thân,nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngây ngốc nhìn anh,lại kìm lòng không đậu hôn lên trán cô.
«Boss,anh chắc hẳn mệt rồi nhỉ,nên đi ngủ a.»Cô kéo kéo tay áo anh,lại vô tình thấy áo sơ mi trắng của anh nhăn nheo,rõ là anh rất bận.
«Tôi không muốn ngủ.»Anh hôn dọc từ sống mũi xuống,lại thuận thế cắn nút đôi môi hồng nhuận kia.
Cố Mộc Hy cũng không hề phản kháng,chỉ lặng lẽ vòng tay qua cổ anh,vụng về đáp trả nụ hôn của anh.
.....
Áo sơ mi nam,quần Âu dài,cả đồ ngủ rơi rải dưới sàn.
Trên giường đôi nam nữ quấn quýt ôm chặt nhau,không hề che đậy cảnh xuân lồ lộ ra ngoài.Tình cảm đến giờ rõ ràng là đã xác định,đối phương là của nhau.
Cố Mộc Hy tỉnh dậy vào lúc trưa,cô ngọ ngập lại không thoát được vòng tay siết chặt của ai đó.
Sống mũi cao thẳng,môi mỏng mím chặt,lông mày rậm.
Quả là một soái ca,Cố Mộc Hy tinh nghịch đưa tay vuốt dọc theo sống mũi anh,lại sửng sốt khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Rất tinh tế,vô cùng đẹp mắt.
Lần đầu tiên cô thấy một chiếc nhẫn lại vô cùng tỉ mì mà công phu như vậy.
Mà khoan,vấn đề chính là nó đang đeo trên tay cô a.
«Không được gỡ.»Anh nắm lấy tay cô,lại đan năm ngón vào nhau,trên tay anh cũng có một chiếc tương tự a.
Đầu cô như có tiếng nổ,cô và anh sao lại đeo nhẫn đôi.
«Boss,anh....anh sao lại cùng tôi đeo nhẫn vậy.»
Có ai ngốc hơn cô không chứ,anh qua Anh hơn ba ngày cũng chỉ vì nó,lại nhận được câu hỏi ngu ngốc của cô.
«Từ tối hôm qua,em đã là của tôi.Cả thân xác lẫn trái tim.»
Cố Mộc Hy chưa kịp phủ nhận đã bị lời nói của anh làm cho sửng sốt.
«Tôi chiếm giữ thân xác và trái tim em,vì vậy theo lý thì thân xác và trái tim tôi cũng giao cho em,nhưng là sớm hơn em.»
«Vì vậy,cách tốt nhất là trở thành vợ tôi,bảo quản tôi cho tốt.»Dứt lời anh liền làm như không có gì ôm chặt cô tiếp tục ngủ.
Cố Mộc Hy mất phút để tiêu hóa,giây sau cô liền giật mình.
«Boss,anh là đang cầu hôn tôi sao.»
«Là phút trước rồi,em đã mất cơ hội từ chối.Mà cho dù là phút trước,cũng không có cơ hội để từ chối.»Lại siết chặt eo cô.
«Không được,cầu hôn thì phải lãng mạng chứ,phải có hoa,có đến,có khung cảnh nên thơ.Anh là cầu hôn kiểu gì vậy.»
«Không thích?»Anh lại trở người,thân thể cao lớn ép lên người cô,bàn tay thiếu nghiêm túc lại làm loạn.
«Thích,tôi thích......»Tối hôm qua anh đã đủ hành cô lắm rồi.
«Ngoan,chúng ta đi đăng kí kết hôn.»Anh khẽ hôn lên trán cô,nhanh chóng rời giường vào phòng tắm.
Tại cục dân chính.
«Boss,tôi có điều muốn nói.»Cô níu lấy tay anh,hơi do dự ngước lên nhìn anh.
«Thực ra thì tôi rất thích anh,xa anh lại cảm thấy rất nhớ.Nhưng anh đã xác định kĩ chưa....»
« Mộc Hy.»
«Để tôi nói hết đã.Kết hôn là chuyện quan trọng của một đời người,chúng ta cũng đã đều trưởng thành.Anh có từng nghĩ khi chúng ta kết hôn sẽ như thế nào.Em....là người rất ngốc,lại không được việc,lại có rất nhiều thoái xấu.Nếu anh xác định yêu em chúng ta lập tức vào đó,nếu anh cảm thấy đối với em chỉ là chơi đùa thì chúng ta quay về.Em sẽ không hận anh.»Cô nói xong trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm.
«Mộc Hy,tin anh.Lãnh Thiên Kiệt này thật lòng yêu em.Muốn cùng em chung sống,hơn nữa muốn cùng em tạo ra những đứa nhóc đáng yêu.»Anh ôm cầm lấy cô,tựa chóp mũi lên chóp mũi cô,mang theo dư vị hạnh phúc.
«Chúng ta vào thôi.»Anh nắm lấy tay cô,hướng cửa lớn đi đến lại cảm thấy cô không nhúc nhắc.
«Em có một điều kiện.»Cô ngước mặt,nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của anh.
«Hửm?»Anh cau mày,nhóc này còn có điều kiện gì sao,nhưng là người phụ anh yêu,anh đương nhiên đáp ứng.
«Sau này không được cấm em ăn khoai tây chiên.»
Lãnh Thiên Kiệt thực muốn xem đầu cô chứa thứ gì trong đó.
.....
Giấy hôn thú màu đỏ chói mắt được Lãnh Thiên Kiệt nắm chặt trong tay đến lúc về nhà,cũng không thèm cho cô coi.
«Bà xã.»Tới nhà,anh lại đột nhiên lịch sự ôm eo cô,lãi bước vào trong.
«Bà xã.»
«Boss,anh gọi gì vậy chứ,thực sến sún.»Nhưng thực thì nghe cũng rất êm tai a.
«Bà xã,không được gọi anh là boss.»Anh khẽ nói vào tai cô,lại mập mờ cắn nhẹ lên đó.
«Gọi anh là ông xã.»
«Ô....n....g....X......ã....»Cô là cố tình kéo dài.
Lại bị cầm thú ấn lên cửa,cắn nút môi cô,nói cầm thú quả thực không oan.
«Khụ....khụ.....»Tiếng ho phát ra từ đằng sau.
«Cố Mộc Hy giật mình đẩy anh ra,lại ngượng ngập núp sau lưng anh,ba anh sao lại đến đây.
«Hai người các người không biết xấu hổ sao.Lại ôm ấp ngay trước cửa nhà.»
«Con....Con chào bác.»Cô hơi run.
«Giấy hôn thú cũng cầm trên tay rồi,còn gọi tôi là bác.»Thực ra thì ông có làm khó cũng vô ích,phu nhân của ông cưng chiều lại vì hai con người này đổ bệnh rồi.
«Con chào ba.»Cô lập tức hiểu ý,cười tươi nhìn người đàn ông,vì hạnh phúc phải nhanh chóng cướp lấy cơ hội a,có mặt dày cũng chả sao.
«Khụ....mẹ mày đổ bệnh,hai đứa mau về thăm bà.»