“Giám đốc, tài liệu này tôi hoàn thành xong rồi...À, xin lỗi, tôi cứ nhầm...” Hoàng Tố đang ngồi kế bên Kì Bách làm việc, vì quá chăm chú nên quên mất người kề bên không phải Đại Kỷ. Anh đã cố gắng xem như Kì Bách là không khí mà làm việc, không ngờ quên khuấy mất.
“Chủ tịch, doanh thu về phía nước hoa rất tốt, nhất là mặt hàng mới của chúng ta rất được ưa chuộng, con số tăng từ % lên ,%, điều này chứng tỏ thị trường đã rộng mở mặt hàng này...” Khi nhắc tới công việc, Hoàng Tố là người nói huyên thuyên không ngừng, tuy nhiên từng câu chữ rất logic, thêm cách trình bày của anh, hẳn là tiền đồ rộng mở.
“Tốt lắm, có vẻ Giám đốc Đại rất chú tâm tới mảng này.” Kì Bách bỏ viết xuống, nghe cho hết rồi mới gật đầu đồng ý, cũng như Hoàng Tố, Kì Bách là người đam mê công việc, vả lại anh cũng rất thích cách trình bày giảng giải của Hoàng Tố ta, tệ hơn Đại Kỷ chút là vì thiếu cứng rắn trong lời nói.
Nếu nói về vấn đề Đại Kỷ trình bày, thì người được nghe sẽ cảm thấy như núi cao sừng sững, không cãi lại được. Còn Hoàng Tố thì là dòng nước, trung hòa được con người, để người ta cảm thấy dễ chịu.
Kì Bách rất vui vì có nhân tài như vậy trong chiếc ghế công ty.
“Trợ lý Hoàng, lại đây.” Kì Bách click vào cửa sổ trên máy tính, gọi Hoàng Tố lại gần, sau khi thấy Hoàng Tố ngoan ngoãn lại gần, cái tên “Mặt Than” cũng tận dụng hết thời cơ áp sát. Kì Bách nhìn vẻ ngoài lạnh lùng ưu tư mà thủ đoạn là ngây thơ, vô số tội.
“Chỗ này, em tính sai rồi.” Kì Bách thấy mái tóc Hoàng Tố có chút dịch đi, như thể tránh anh, mới đưa con số tính trên máy tính cho Hoàng Tố xem. “Tôi đã tính lại cho em.”
“Trời ơi!” Hoàng Tố giật mình, quả thật so sánh kết quả là trời vực. Mà đó lại là doanh thu của công ty về mảng nước hoa, Hoàng Tố đi sai cái là coi như bỏ luôn! May mà Kì Bách kịp xem lại, chỉnh nhanh chóng. “Thật xin lỗi! Chủ tịch, tôi sơ suất quá!”
“Một bước nhầm của em gần như làm ảnh hưởng xấu đến công ty, thân là trợ lý như em, phải biết chỉnh sửa những điều đó trở nên tốt đi. Tôi sẽ không chấp nhận có bất kỳ sai sót nào xuất hiện lần thứ trong bản báo cáo doanh thu này.” Cái khó tánh của tên Kì Bách trỗi dậy, nhíu mi tâm giận dữ quở trách Hoàng Tố hết mức có thể. Ai nói thích là có thể bỏ qua tất cả, công tư phân minh, không có chuyện phạm sai lầm mà được tha thứ dễ dàng.
“Vâng, tôi đã hiểu!” Hoàng Tố thích kiểu người như thế này, rất rạch ròi, công việc là công việc, sai thì phải sửa, không phải dễ dàng bỏ qua. Nói xong, Hoàng Tố lập tức đi lấy laptop của mình. Chợt Kì Bách giữ tay lại, tưởng Kì Chủ tịch còn giận, Hoàng Tố cũng cung kính đứng lại chờ lệnh.
“Trợ lý Hoàng, em đi đâu?”
“Thưa Chủ tịch, tôi đi lấy laptop của tôi, nó vẫn còn ở phòng làm việc Giám đốc.” Vâng, anh Hoàng Tố nhà ta rất thông minh, đi thì phải để lại của, để mà kiếm cớ chạy ra ngoài thoát khỏi cái không khí ám muội kia.
“Em không giận tôi sao?” Kì Bách nhìn chằm chằm Hoàng Tố, con người này mặt lạnh như tiền, làm sao thấy được bất kỳ cử chỉ nào? Vui, buồn, giận,...gì đó cũng chỉ có nét mặt trầm tĩnh như nước.
“Lời nhắc của ngài là tốt cho tôi, tôi làm sao phải giận?” Hoàng Tố cười khì, cười thì cười chứ thật ra anh chẳng muốn cười chút nào. Nhất là cái xưng hô “em” ngọt xớt của Chủ tịch =_= nó làm anh rợn da gà lên hết.
“Vả lại thưa Chủ tịch, ngài cứ gọi tôi là 'em' thật không tốt chút nào. Mong ngài xem xét lại cách xưng hô. Tôi là trai thẳng, không bao giờ muốn dính líu tình yêu với người đàn ông. Cho dù ngài đã tỏ tình hay làm gì đi nữa thì thật xin lỗi, tôi ở đây chỉ là vì lệnh của Giám đốc. Tôi không muốn qua lại với ngài, Chủ tịch, mong ngài hiểu cho.”
Nói xong, thấy mặt Kì Bách hơi đen lại, biết là đã có tác dụng. Nhưng cái kéo tay của Kì Bách vẫn giữ chặt, không cho anh đi. Lát sau, Kì Bách mới mở miệng hỏi: “Em nói xong chưa?”
“Vâng, tôi đã nói hết những gì cần nói.”
“Được, đến lượt tôi. Em là trai thẳng thì đã sao? Tôi có nói em không phải trai thẳng à? Hay là em đang chứng minh để phủ nhận điều đó? Em nói em không muốn qua lại với tôi? Chúng ta là vai vế chủ và nhân viên, em không thể nào cắt đứt được mối quan hệ này trừ khi nghỉ việc, qua lại là rất bình thường. Em nói em ở đây vì lệnh của Giám đốc? Được, tôi trên vai vế Giám đốc của em, em chỉ là trợ lý hẵng đã phải nghe lời tôi từ lâu rồi. Em nói không muốn dính líu tình yêu với người đàn ông? Tôi yêu em là quyền của tôi, em dính líu hay không tùy em, em không đủ quyền lợi để phản bác rằng tôi cực kỳ thích em. Như thế đã đủ thấy lời nói của em không chút logic.”
Người không chút logic là ngươi đấy, Kì Chủ tịch! Suýt chút nữa Hoàng Tố tức đến phun ra câu nói đó.
“Nếu nói em là trai thẳng, tôi sẵn sàng bẻ cong em, cho đến khi em thuộc về tôi.”
Nói xong câu vừa rồi, Kì Bách bỏ tay Hoàng Tố ra, khôi phục vẻ mặt điềm đạm, tay lướt trên bàn phím. Hoàng Tố tức không nên lời...cuối cùng bực mình quá bỏ ra ngoài để bình tĩnh lại. Nếu không phải Kì Bách là Chủ tịch của công ty, thì Hoàng Tố đã bóp cổ anh ta chết cho rồi!
Đừng bao giờ cãi tay đôi với người có tri thức, đặc biệt là khi anh ta rất giỏi về khoản bắt bẻ người khác.