-Ê,ông không sao chứ-cô quay qua nhìn người đồng chí cùng mình vào sinh ra tử,nhưng người đồng chí ấy xanh như con nhái
-không…không sao.ông làm gì mà chạy ghê thế.làm tôi mệt muốn chết à-Tú nói không ra hơi oán trách cô,gương mặt rất chi là biểu cảm nhìn cô
-bộ ông thích cô ta hay sao?,hứ người ta có công rủ chạy mà còn bị mắng-cô giở giọng châm chọc anh bạn Tú
-điên à,chỉ có ‘hoa hậu’mới xứng với tôi,còn ‘hoa khô’đó tôi không cần đâu,nhường cho ông đó-Tú ưởng ngực,mặt thì hếch lên nhưng bị cô làm cho mất hứng
-ọe,ông mà xứng với ‘hoa hậu’,ông chỉ xứng với nàng hồi nãy,tôi thấy rất xứng đó,kkk-cô cười tươi hơn hoa còn ai kia thì hậm hực
-ô hô,hồi nãy tôi thấy cô ấy tìm ông mà,phải không ta-Tú cũng không chịu thua,một giọng cười đểu cáng vang lên
-thôi mệt qua,bỏ qua đi
-đớ lưỡi rồi chứ gì,mà tôi thấy ông đào hoa ghê,có cả một fan club luôn mà-Tú bá vai cô mà nói,cô thì khỏi nói đó là sự thật
-thôi,xuống căntin không-Tú đi phía trước,dáng người thì cao hơn cô rát nhiều lại đẹp trai,đi với cô cứ như anh em
-đi,nhưng ông bao tôi nhé-cô
-ok
-dạo này việc làm của ông sao rồi,ổn không-giọng nói ôn nhu của Tú,chỉ khi bên cô Tú mới như vậy còn với người khác thì mơ
-vẫn tốt,nhưng chắc sắp tới tao sẽ đi kiếm them việc làm,dạo này cô nhi viên có them mấy em vào mà đang thiếu kinh phí trang trải
-sao không xưng tôi nữa,mà xưng tao rồi,tao nói nha mày chọn xưng hô một kiểu thôi,lúc thì tôi,lúc thì tớ,lúc thì mình,…tao đau đầu vì mày-Tú thở dài não nề với cô,làm bạn với cô là một cực hình
-rồi,duyệt cho mầy-cô
-tốt
-mày đi kiếm bàn đi,tao đi mua đồ ăn-Tú đi được vài bước thì
-ôi,anh Tú ơi,anh ăn bánh nhe,uống nước nhé-một tràn câu hỏi,căn tin như là một bầy ong vỡ tổ
-từ từ,sì tốp-tiếng hét vang vọng trời xanh,ai kia đang nhàn nhã xem kịch hay
-hêhe,cho chừa nha mầy-giọng cười đểu cáng của cô vang lên nhừn cô nào biết ‘cười người một giây trước giây sau người cười lại’
-ôi,có cả hoàng tử Y Y baby nữa kìa-thế là có kẻ cười hả hê
-hehehehe
-mầy nhớ đó thèng kia-cô tức tối với cái đám đang nhìn cô với ánh mắt hình trái tim còn có người bu lại mới kinh,cô hậm hực nhìn tên bạn của mình
-thôi mấy bạn tha cho tụi mình đi-Tú thấy cục diện không tốt nên cất tiếng,chứ nếu không hồi nữa cũng bị ai kia mần thịt
-chỉ một lời nói của Tú mà cả lũ tản ra,đúng là lời nói của thiếu gia có khác-nam sinh
-ờ-nam sinh
-cuối cùng thì tao thấy mày cũng có ít,tao không ngờ lời mầy nói mấy đứa đó nghe lời dễ sợ-cô chấp hai tay lại bái phục người đồng chí bao năm nay giải vây giúp
-tao mà,thôi ăn đi,toàn là của mấy nhỏ đó mua,khỏi tốn tèn-Tú cầm lấy cái bánh ném cho cô,trời đánh tránh bữa ăn nhưng khi trống vang thì cũng không thể oán
-trời ơi,tao chưa ăn nữa-Tú hét lên cứ như mấy đứa con gái,đối với Tú thì không bao giờ nhịn ăn,có làm gì thì cũng phải ăn
-thôi mày ơi-cô nhét mấy cái bánh vào túi vỗ vỗ bả vai Tú như an ủi nhau vì mất ăn
-không biết hôm nay có kiểm tra gì không-Tú
-ai biết,mà tao đâu cần lo mấy cái vụ kt đó-cô đáp lại
-cộp cộp
-cô vào bây ơi-ns
-về chỗ nhanh lên
-chào mấy em-cô giáo đoremon mỉm cười nhìn cả lớp
-cái biệt danh mà tụi lớp đặt cho từng giáo viên riêng biệt
-cả lớp ngồi đi-cô giáo
-mấy em học bài chưa-cô giáo
-dạ chưa-rất đồng thanh rất dỏng dạc của cả lớp
-sao môn văn mà mấy em không học bài,không học thì sao mà làm bài Hả-lời đầu dịu dàng ân cần,nhưng kết câu thì như sấm vang làm cả lớp muốn thúi lỗ tai
-dạ thưa cô,chỉ cần có bác google là ok-một người rất chi là gan lì
-ôi,một đồng chí sắp hy sinh oanh liệt-cô tiếc nuối nhìn người nam sinh đó mà thở dài
-mấy em..mấy em-cô giáo không thể nói lời nào
-hôm nay tự học-lại một tiếng thét của cô giáo
-oh yeah
-tao thấy lớp có cả hội trưởng hội học sinh như mầy mà còn như vậy-Tú khều nó nhưng nó chỉ lắc đầu nhún vai
-thôi ngủ
-dạo này tao nghe nói tập đoàn Vương gia đang đối đầu với tập đoàn Phong Long đó mầy-ns
-ờ,nghe nói là trong lĩnh vực trang sức và thời trang-ns
-tao nghe nói là ông Vương Hùng là người khơi mào lên-ns
-‘Vương Hùng’?-cô đang đọc sách nhưng những gì cô đều nghe rõ
-ê,cho tao mượn điện thoại đi-cô quay xuống con heo đang ngủ say ke kia mà lắc
-nè,mày ồn quá,tao nói để tao mua cho một cái xài,không chịu,cứ giữ cái cục gạch kia
-mày ồn quá,tao mượn có cái điện thoại mà mày nói một tràng-cô giực lấy điện thoại mà lên google
-haha,’thì ra là ông sao,tôi không ngờ,cuối cùng tôi cũng biết được’
-gương mặt cô trở nên lạnh giá,phải đối với cô thì chỉ có ông ta mới làm cho cô có cái vẻ mặt đó
- tiết học nhàm chán trôi qua,từ lúc đó cô luôn suy nghĩ,cô thờ ơ với tất cả mọi người,kể cả Tú.đối với cô trong đầu bây giờ là một đống suy nghĩ