-Ba? Không phải mai ba mới đi công tác về sao!- Cô vừa bước vào nhà liền thấy Lục Phàn ngồi trên sofa mỉm cười nhìn cô.
-haiz,đi công tác hơn nửa tháng ba rất nhớ con gái cưng của ba. Nên mới hoàn thành công việc sớm để về đây với con.-Từ ái biết bao, thương con biết bao nhưng chuyện lúc trước cô không thể nào quên được.Nếu không có mệnh lệnh đó thì Thần Mặc đã không vì cô mà mất một bên mắt.Anh ấy có đôi mắt đẹp biết bao nhưng giờ thì một bên đã mất.
-Để ba ôm con một cái nào!
Cái ôm vẫn ấm,tình cha con vẫn còn đó.Cái ôm vẫn như hôm nào khi cô như đứa trẻ tỉnh dậy trên giường bệnh. Nhìn vạn vật xung quanh đều xa lạ,cả người ba này cũng vậy. Cô luôn nhớ đến một cái ôm một vòng tay quen thuộc nhưng hình bóng của người đó luôn mơ hồ.
-Ba! ngộp thở quá.
Cô bị siết chặc trong cái ôm của Lục Phàn.
-Ba sao vậy?
-ba không sao! ăn cơm thôi!
-vâng
..........
ngày sau
-này,xem tin tức chưa?-Học sinh A
-à,tổng giám đốc Trần Thừa Phong tập đoàn Phong Long đang trong tình trạng nguy kịch phải không!-Học sinh B
-chính xác! nghe nói viên đạn đó bắn ngay ngực đã hơn nửa tháng vẫn chưa tỉnh và giờ càng suy yếu đi.
-Băng nhi! Y Y! anh nhớ em lắm! em có nghe thấy không? Anh mệt lắm
Ai! ai đang nói? là ai?
Cô đang nằm trên bàn ngủ lại nghe tiếng có người nói văng vẳng bên tai. Một đôi tay đang chìa ra về phía cô.
-Vương Y Băng! anh tìm em mãi! anh cũng chờ đợi đến điên dại!
-Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! A A A A A A
-Tiểu thư! tỉnh tỉnh
Nữ vệ sĩ nắm hai vai cô lắc mạnh miệng thì kêu cô tỉnh khỏi giấc mộng
-Vy? đầu tôi đau quá! đau lắm
Hai tay cô ôm lấy đầu mình. Dưới đất là quyển tạp chí do mấy người bạn hốt hoảng vì cô mà làm rơi.
Người đàn ông điển trai trong hình sao lại quen thuộc đến vậy?
-Này Y Y, nhóc lại quên đeo mắt kính! người gì mà hậu đậu!
Ê, sao nhóc lại để bọn họ nựng mặt như vậy? Lại đây cho tôi sờ thử có gì không mà bọn họ lại thích thú đến vậy!
Show diễn thời trang thiếu người tôi và nhóc cùng diễn đi! Nhìn nhóc như vậy làm con gái chắc dễ thương lắm à!
Từng mảnh ghép từng mảnh vỡ lần lần được ghép lại với nhau. Như những thước phim được tua chậm lại.Từng lời nói từng cảnh đều hiện về trong đầu cô. Và điều đặc biệt tất cả đều hiện mặt người đàn ông đó.
Sếp à,anh đừng có kiêu căng như vậy chứ! Phong, ngày mai cùng đi ngắm hoàng hôn đi!
-Hôn mê? nguy kịch?
-Không! không thể nào? Phong! Trần Thừa Phong!
Nhớ rồi! mình nhớ ra hết rồi!
Hai hàng nước mắt chảy trên gương mặt cô. Vy cũng bàng hoàng vì bị cô đẩy ngã dưới đất. Nhiêu đó đủ biết cô đẩy lực mạnh như thế nào.
-Tiểu thư!
Vy sững sờ nhìn cô chạy vụt đi, mấy vệ sĩ bên ngoài đều không ai dám cản lại vì tốc độ của co và sợ làm cô bị thương.
-chặn lại! chặn cô ấy lại! nhanh lên! -Vy hét lên với đám người bên ngoài
Kéttttt
Một chiếc siêu xe dừng ngay trước cô
-lên xe
-Mặc Thần?
-Nhanh lên nào!
.....