Người ta nói, kiếp trước phải nợ nhau nên kiếp này mới phải trả cho nhau. Có người nợ một tình yêu nên kiếp này phải làm lại cho hoàn chỉnh.
Cũng đã hơn một tháng trôi qua. Có vui có hạnh phúc còn có thêm một kẻ làm lãng tử si tình hằng ngày ôm hoa đi cưa gái như Tần Gia Huy kia.
Lục Phàn cũng chỉ có thể nhìn con gái độc nhất của mình bỏ rơi mình mà đi theo tên chết dẫm Trần Thừa Phong kia.
-Băng nhi, con nỡ bỏ cha cô đơn sao?
LỤc Phàn ôm con gái nhưng mắt thì lại liếc Trần Thừa Phong. Tên kia, đợi đó.
-Cha, con sẽ chăm sóc cho cô ấy. Hai ngày nữa tụi con sẽ đi hưởng tuần trang mật.
Nhắc tới là nhớ đến cô đã kết hôn. Một hôn lễ có một không hai.
Hôm đó ngay ngày /, ngày thất tịch. Cô mặc chiếc váy cưới do cô thiết kế. Cùng anh dắt tay nhau thề nguyền trứơc chúa. Ừ, phải nói đến cái lời thề kia.
Lục Y Băng,con có muốn trao nửa cuộc đời mình cho chàng trai đứng bên con. Cậu ấy đẹp trai không ai sánh bằng, tiền tài dư dả, có thể lên phòng khách xuống nhà bếp. Còn có thể trao cho con thể xác và tâm mình. Con có đồng ý không?
Cô nghe xong mà choáng váng. Cái quái quỷ gì vậy chứ.
Chuyện là như thế. Còn có không phải rước dâu bằng xe hơi cao cấp mà là xe máy cột lon kéo lê trên đường. Trước đầu xe lại dán chữ cưới thê tử.
Quá hoành tráng rồi. Ngày hôm sau buổi lễ đó đã đứng trang nhất của tạp chí. Bóss nhà cô cũng chơi quá lớn.
Đến gìơ cũng có mấy thanh niên cưới vợ cũng dùng như vậy. Phong trào này cũng gớm thật.
-Này, ông chồng, sao anh lại rữớc dâu như thế chứ?
-nhóc con,anh là Boss nên phải khác người khác, với lại tài sản của anh đều đưa hết cho em,làm gì còn tiền mà mướn dàn rứơc dâu.
Bớt đùa đi Boss.
-Nè, sao đang tạo "sản phẩm" mà em còn hơi sức để hỏi anh,có phải anh đã không gắng sức không!
-Anh...đi..chết đi.
-Anh chết rồi thì em làm quả phụ sớm. Thôi nào, chuyên tâm làm việc nào.
( Tác gỉa rất trong sáng)