Đại Ca Đến Trường

chương 6: chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau một đêm bị Tào Tháo rượt, Bảo Nam thất thểu đến lớp, cả người tàn tạ trông rất tội. Đi bên cạnh là một Vũ Hoàng vẫn đẹp trai sáng láng như mọi ngày, quả thực khiến Bảo Nam trông càng khó coi hơn. Giờ ra chơi, nó vừa chép xong bài thì nằm gục luôn xuống bàn, thở dài mệt mỏi.

-Bảo Nam!

Một giọng nói quen thuộc vọng vào lớp, khiến Bảo Nam khó nhọc ngước mắt lên nhìn. Đức Hoan đang đứng trước cửa lớp, không ngừng giơ tay vẫy vẫy nó.

-Tên đó lại muốn làm gì? Vũ Hoàng ngồi bên cạnh thắc mắc. Tên này lì đòn thật, chắc phải ăn vài ba trận đòn nữa mới chịu chừa mà.

-Không ai khiến cậu. Bảo Nam liếc sang Vũ Hoàng. Cậu ta là bạn của tôi!

-Kết bạn nhanh vậy sao?

-Đương nhiên. Có chung kẻ thù mà!

Bảo Nam câng mặt lên nói, rồi phóng ra cửa gặp Đức Hoan, hỏi:

-Có chuyện gì vậy?

-Ngọc Anh bảo muốn gặp cậu!

-Hả, tại sao?

-Cô ấy không nói. Cậu cứ đi đã!

Đức Hoan thấy Bảo Nam còn chần chừ thì nắm lấy tay nó lôi đi luôn, để lại phía sau là ánh mắt ngờ vực của Vũ Hoàng. “Giữa ban ngày mà nắm tay nắm chân, có hơi chướng mắt rồi đó”.

Đi đến sân sau, nó thấy một đám con gái đã đứng chờ sẵn. Đức Hoan vừa thấy thì tươi tỉnh ra mặt, đến gần một cô gái xinh xắn, nói:

-Tớ đưa Bảo Nam đến rồi này!

Nhìn gương mặt hớn hở của Đức Hoan, Bảo Nam đoán chắc cô gái đó là Ngọc Anh rồi. Đúng là rất xinh xắn. Ngọc Anh nhìn thấy Đức Hoan, nói dửng dưng:

-Được rồi. Cậu về đi. Tôi có việc cần nói riêng với Bảo Nam.

Đức Hoan tần ngần không muốn đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của Ngọc Anh thì lập tức biến mất, khiến Bảo Nam không khỏi phì cười. Cậu ta to xác là thế, mà đứng trước Ngọc Anh lại như chú cún con ngoan ngoãn, cô gái này quả thực rất lợi hại.

-Cậu là bạn chung phòng của Vũ Hoàng?

-Phải.

Bảo Nam nghe đến tên Vũ Hoàng thì có chút ngán ngẩm. Từ lúc bước vào trường đến giờ, hễ việc gì có dính líu đến hắn thì kết cục của nó đều rất thảm. Lần này lại là chuyện gì nữa? Không phải đến tụi con gái cũng muốn đánh nhau đấy chứ?

-Chắc cậu biết tôi là ai rồi phải không?

-Đức Hoan có nói cho tôi biết. Cậu là Ngọc Anh đúng không?

-Phải. Nhưng trên hết, tôi là trưởng Fc của Vũ Hoàng. Những người đằng sau là thành viên của Fc đấy.

-Hả, nhiều vậy sao? Bảo Nam trố mắt nhìn, trong lòng không khỏi thắc mắc tên khốn đó có cái gì mà thu hút được đám con gái này.

-Đúng vậy. Tôi muốn cậu làm nội ứng cho tôi, tiện thể chụp vài tấm hình của cậu ấy ở phòng. Chúng tôi nhất định sẽ trả thật hậu.

-Để làm gì? Bảo Nam ngây người ra. Ngày nào cậu ta chẳng đến trường?

-Nhưng tôi muốn thấy những hình ảnh đời thường của cậu ấy. Một cô gái gần đó lên tiếng. Cậu được ở chung phòng với cậu ấy quả thật rất may mắn đó, biết không?

-Ặc, gì chứ?

Bảo Nam không nhịn được cười điên dại. Ngày may mắn nhất cuộc đời tôi là trước khi hắn đặt chân về Việt Nam. Chính xác hơn là ba tuần trước. Ôi thời tươi đẹp nay còn đâu?

Bảo Nam chưa kịp nói ra suy nghĩ, và ngay lập tức cảm thấy thật may mắn. Nó chỉ trót cười một tràng, đã thấy mấy chục cặp mắt nhìn chằm chặp vào như muốn ăn tươi nuốt sống mình, khiến nó phải lập tức trấn tĩnh lại.

-Nếu tôi không đồng ý thì sao?

-Chúng tôi không ép cậu. Chỉ là với mỗi hình cậu chụp, tôi sẽ trả nghìn.

-Thật sao? Thôi được, tôi làm.

Bảo Nam thỏa thuận với Ngọc Anh xong thì thong thả đi về phòng. Làm như thế này hơi có lỗi với Đức Hoan, nhưng mà đây là cơ hội hiếm có của mình. Tên khốn đó bóc lột mình nhiều như vậy, giờ có thể kiếm lại chút đỉnh, coi như tiền bồi thường vậy.

Nghĩ là làm, Bảo Nam tranh thủ dịp nào Vũ Hoàng lơ là là lấy điện thoại ra chụp ngay. Chỉ là tên này mắt sắc như dao cạo, tính tình lại rất đa nghi. Thấy Bảo Nam đột nhiên cứ nhìn chằm chằm về phía mình thì không khỏi nghi ngờ. Tranh thủ lúc cậu đang đọc sách, nó lại giơ điện thoại lên định bấm máy, không ngờ Vũ Hoàng đột ngột để sách xuống, giương mắt nhìn nó:

-Cậu đang làm gì vậy?

-Tôi có làm gì đâu chứ? Bảo Nam chối biến.

-Còn dám nói dối. Vũ Hoàng ngồi bật dậy, nhìn nó chằm chằm. Cậu đang chụp hình tôi đúng không?

-Sao tôi phải chụp cậu chứ? Tự dưng tôi thích phong cảnh trong phòng, nên chụp không được sao?

-Phong cảnh? Vũ Hoàng nhìn quanh. Góc này chỉ có tôi với cái đèn bàn thôi mà.

-Tôi thích chụp cái đèn bàn đó, can gì đến cậu. Bảo Nam túng quá cãi liều.

-Hừ, tôi chỉ nhắc vậy thôi. Cậu liệu hồn đấy, đừng có mà thích tôi đấy. Đứa con gái bạo lực như cậu không phải là mẫu người của tôi đâu.

-Ặc. Cám ơn cậu đã nhắc nhở! Tôi đâu có bị điên!

Bảo Nam lăn ra giường cười ngất. Tên này không những ngang ngược mà còn bị hoang tưởng nữa. Đám con gái kia chi mạnh như vậy vì hắn, thật khiến nó không thể hiểu nổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio