Cuối cùng ngày thi môn đầu tiên của học kì cũng đến.
Ngọc Cảnh Anh hồi hộp đến mất ngủ, vò đầu bứt tai, hai mắt thâm quầng như con gấu trúc.
Nhưng dù mệt mỏi cậu vẫn phải cố gắng học tập a.
Vì ước mơ trở thành đại ca vĩnh hằng.
Nếu Danh Hoài biết được động lực học tập của anh e rằng cậu sẽ âm thầm phỉ nhổ.
Đúng là người với người khác biệt nhau thật sự.
Lâm Bối Bối nhìn quầng thâm trên mắt thằng bạn mình thì âm thầm cảm thán.
Đúng là liều mạng thật đó.
Nó không nhận ra thằng bạn lười nhác của mình nữa rồi.
Đề thi được phát ra.
Ngọc Cảnh Anh âm thầm vỗ vỗ má mình vài cái cho tỉnh táo.
Cố lên nào Cảnh Anh, mày làm được mà.
Chỉ cần đạt kết quả trung bình thôi thì mày sẽ nắm được Hoa Lan trong tay.
Danh Hoài nhìn cậu trai lùn lùn trắng trắng hí hửng làm bài thì khẽ cười.
Hắn vừa nhìn qua sơ lược đề, một nửa trong số câu hỏi chắc chắn Cảnh Anh sẽ làm được.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn thế kia có lẽ công sức anh chăm chỉ học tập bấy lâu nay được đền đáp rồi.
Tiếng làm bài trên giấy sột soạt, tiếng kim đồng hồ trôi qua từng phút từng giây.
Có học sinh vò đầu bứt tóc suy nghĩ mãi không ra đáp án, có người mặc định thả trôi khoanh bừa, cũng có người vui sướng khi tìm ra đáp án.
Phòng thi quả thực là một không gian kì lạ.
Nó chứa đựng hơi thở gấp gáp nhiệt huyết của tuổi thanh xuân, cũng mang trong mình khát vọng vươn trào ra thế giới bên ngoài của tuổi trẻ.
Đây chính là nơi tranh đấu, cũng là nơi bắt đầu của những giấc mơ.
Ngọc Cảnh Anh làm được hơn nửa bài thi, đến câu khó liền quyết định không suy nghĩ nữa.
Dù sao với cái đầu của cậu cũng chả suy nghĩ ra đâu.
Nhân lúc giám thị quay lưng đi về phía dưới, Ngọc Cảnh Anh lén lút nhìn Danh Hoài đang cặm cụi làm bài.
Quả nhiên như lời Bối bảo bảo nói a.
Danh Hoài thực sự rất đẹp trai, khi tập trung làm một cái gì đó thì càng đẹp hơn.
Hàng mi dày rậm rung rung theo nhịp, làn da ngăm đen khoẻ mạnh.
Danh Hoài cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, cậu liền ngước lên cho anh một ánh mắt cảnh cáo.
Mau tập trung làm bài đi.
Danh Hoài biết ngay là anh gặp bài khó sẽ không chịu suy nghĩ mà.
Ngọc Cảnh Anh thấy cậu lườm mình liền hờn dỗi quay lưng lại.
Uổng công nãy giờ anh ngắm nghía khen cậu quá trời.
Reng….
Chuông đúng giờ điểm lên âm thanh inh ỏi.
Ngọc Cảnh Anh hứng khởi vứt tung tập giấy nháp.
Cuối cùng cũng xong rồi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi những con số, những bài tập làm văn.
Ngọc Cảnh Anh lúc này như được bơm đầy máu gà, hăng tiết mà chạy nhảy khắp sân trường.
Trong mắt của Danh Hoài, anh như một chú bướm xinh đẹp phá kén bay ra, mang trên mình màu sắc rực rỡ của tuổi trẻ.
Không hiểu sao, trong lòng cậu bỗng dâng lên cảm xúc muốn bắt lấy chú bướm xinh đẹp đang rạng rỡ tự do ấy.
“Danh Hoài, một tuần sắp tới cậu dự định làm gì thế?”
Trường Hoa Lan có truyền thống cho học sinh các khối lớp nghỉ một tuần xả hơi giữa hai học kì.
Đây chính là khoản thời gian mà Ngọc Cảnh Anh dạo này mong chờ nhất.
Thậm chí anh còn lên kế hoach rất chi tiết rõ ràng cho một tuần đó.
Anh tuyệt đối sẽ không lãng phí một giây phút nào cả.
“Chắc là ở nhà, phụ mẹ dọn hàng, chuẩn bị cho học kì hai.”
Đại ca nghe đàn em mình báo lại lịch trình như thế thì vô cùng ảo nảo thất vọng.
Đã học hết một học kì rồi, giờ vẫn còn học nữa sao.
“Tôi có dự định đi chơi.
Cậu có đi cùng không?”
“Không.
Đại ca đi chơi vui nhé.
Đừng quên ôn lại kiến thức chuẩn bị cho học kì mới đấy.”
Vừa nói Danh Hoài vừa xoa mái tóc bồng bềnh bóng mượt của đại ca lùn trước mặt.
Nếu trước đây, có lẽ cậu sẽ suy nghĩ chuyện đi chơi với bạn học.
Nhưng bây giờ Danh Công đang mon men trở về chưa biết có động cơ chính gì, cậu không thể để mẹ ở nhà một mình được.
Bà ấy mềm lòng lại nhân từ, sẽ không đối phó được với lão ta.
Ngọc Cảnh Anh xụ mặt.
Kế hoạch đi chơi đảo của cậu tất nhiên là có cả Danh Hoài.
Anh đã từng nói toàn bộ chi phí anh sẽ lo hết nhưng cậu vẫn một mực từ chối.
Ngọc đại ca không biết nỗi lo cho mẹ của Danh Hoài.
Anh chỉ đơn thuần thấy rất là tức giận mà thôi.
Rõ ràng lúc trước đã nói là sắp xếp đi chơi, thế mà giờ lại đổi ý.
Bất quá Danh Hoài lúc này như một tên đầu gỗ, cũng không hiểu lý do vì sao anh giận.
Cậu chỉ cười cười nói mấy câu sau đó quay lưng về nhà, để lại Ngọc Cảnh Anh tức giận đến bốc khói.
......
Trong phòng, chưa kịp thay đồng phục ra, Ngọc Cảnh Anh đã nằm vật trên giường bức bối khó chịu.
“Mọi năm cũng đâu có Danh Hoài, cậu ấy không đi thì thôi, ông vẫn còn có tui mà.”
Lâm Bối Bối nhìn thằng bạn ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
Kẻ không biết chuyện nhìn vào còn tưởng Ngọc Cảnh Anh tỏ tình thất bại nữa đấy.
“Sao có thể giống nhau được? Lần này tớ chuẩn bị kế hoạch tớ và cậu ta chơi đảo với nhau.
Ai ngờ cậu ấy lại không chịu đi? Bối bảo bảo cậu nói xem, học sinh nghỉ giữa kì mà không đi chơi thì có thể làm gì chứ? Rõ ràng cậu ấy tìm cớ từ chối tớ.”
Lâm Bối Bối thở dài nhìn thằng bạn ngốc đến giờ vẫn không rõ mớ tình cảm hỗn độn này của mình.
“Cảnh Anh, mày nghĩ lại xem, mày đối với Danh Hoài là như thế nào? Tại sao mày muốn cậu ấy đi chơi đảo với mày? Mọi lần không có cậu ấy mày vẫn vui mà.”
Ngọc Cảnh Anh định bụng trả lời lo lắng cho cậu ta như con.
Nhưng lúc này tim cậu như hẫng đi một nhịp vậy.
Đúng vậy, tại sao anh lại bức bối, khó chịu khi Danh Hoài đi với Tiêu Oanh? Tại sao anh lại buồn khi Danh Hoài từ chối lời đề nghị đi du lịch cùng mình.
Anh hai mắt thất thần, mơ màng nhìn người bạn của mình.
“Ý mày là… tao thích cậu ấy.”
Lâm Bối Bối vui mừng khi thằng bạn đã được thông não nên gật đầu cái rụp.
“KHÔNG THỂ NÀOOOOOOO…”
Tiếng hét của Ngọc Cảnh Anh chấn động cả biệt thự Ngọc gia.
Đại ca sau khi phát hiện ra cảm xúc của mình thì triệt để thanh tỉnh, xấu hổ muốn chết.
Sao có thể chứ?!.