Không khí trên bàn ăn gượng gạo cực kì.
Ngọc Cảnh Anh nhìn người đối diện một chút, cảm thấy toàn thân ngượng ngùng, thấp tha thấp thỏm không yên.
Rõ ràng anh có nhiều điều muốn nói, muốn hỏi cậu nhưng cuối cùng vẫn là không thốt nên lời.
Ngọc Cảnh Anh cúi gằm mặt ăn bát cơm nãy giờ hơn phút vẫn chưa xong.
Lâm Bối Bối nhìn thằng bạn ngốc nghếch của mình mà chấm hỏi đầy đầu.
Cơ hội tốt như thế này lại không nói gì, cậu định giấu tình cảm đó vào trong tim thẩm chắc.
Lập tức, Lâm Bối Bối bắn tín hiệu sang thằng bạn mình.
“Nào, nói gì đi chứ.
Không khí bàn ăn căng thẳng lắm mày biết không?”
“Tao biết nói cái gì bây giờ?”
“Bình thường mày mở miệng như máy hát mà, sao bây giờ lại ngại.”
Danh Hoài ngồi bên cạnh thấy hai người nháy mắt bắn tín hiệu với nhau liên tục thì muốn phun ra ngoài mấy ngụm cơm.
Thật sự xem cậu là người vô hình sao? Rốt cuộc thông qua mấy cái nháy mắt đó hai người có hiểu được ý của nhau không vây?
Thấy ánh mắt kì lạ của Danh Hoài dành cho mình, Ngọc Cảnh Anh ho khụ khụ mấy tiếng cắt đứt chuỗi truyền tín hiệu với bạn mình.
Quả nhiên, Lâm Bối Bối cũng giật mình dừng lại.
Anh nuốt nước miếng cái ực, cúi đầu dựa vào bát cơm mà tiếp tục ăn.
Ngọc Cảnh Anh thấy bạn mình bỏ rơi mình giữa chợ cũng tức giận liếc mắt mấy cái..
“Sao thế đại ca, anh có điều gì muốn nói với tôi sao?”
Danh Hoài không ngại đi thẳng vào trọng tâm câu chuyện.
Nhưng Ngọc Cảnh Anh lại thấy vô cùng mắc cỡ.
Chẳng lẽ phải thừa nhận là mình thích cậu ta hay sao? Liệu Danh Hoài sau khu biết có cười anh hay không? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời, Ngọc Cảnh Anh có cảm giác rung động với một người đó.
Ngọc Cảnh Anh không nói, Danh Hoài cũng không gượng hỏi.
Cậu coi như bản thân không biết những dự định của đại ca.
Cũng xem như bản thân không hề thắc mắc khi thấy đại ca chơi đùa tại nơi này chứ không phải ở đảo.
“Đại ca, người tại sao lại ở lại mà không đi du lịch vậy?”
“Tự dưng muốn thì ở lại thôi.”
Cho đến giờ phút này, Ngọc đại ca vẫn chính là người cứng miệng như vậy.
Danh Hoài thấy anh ngại ngùng không trả lời cũng không cố gắng gặn hỏi tiếp, chỉ đành lái qua chuyện khác.
Cả hai trò chuyện vui vẻ, dường như quên luôn sự có mặt của Lâm Bối Bối.
Cạu ta ngồi bên cạnh cắn đũa nhìn hai người bắn tia lửa qua lại mà nổi da gà.
Hừ! Thế mà bảo là không có gì đấy.
Sau bữa cơm trưa, Lâm Bối Bối quyết định không ở lại làm bóng đèn công suất lớn nữa mà tìm cớ rời đi trước.
Danh Hoài có không gian riêng tư với Ngọc Cảnh Anh càng khiến anh ngại ngùng quắn quéo hết cả lên.
Thậm chí trong lòng anh còn đem mười tám đời tổ tông của thằng bạn thân ra mà chửi mắng.
Bất quá xoắn xuýt thì xoắn xuýt, Ngọc Cảnh Anh vẫn cực kì là cơ hội, đòi đi dạo với người ta giữa trưa nắng.
“Cậu đi dạo với tôi cho tiêu cơm đi.”
Danh Hoài nhìn ra ngoài.
Lúc này là hơn h trưa một chút, ông mặt trời vẫn ở trên đỉnh đầu kia kìa.
Đại ca định đi dạo giờ này thật sao.
Danh Hoài bỗng nhiên nhớ tới công viên gần nhà mình có bóng cây râm mát, thế là dắt Ngọc Cảnh Anh đến đó đi dạo tiện thể tâm sự.
Thế là giữa trưa h, hai chàng trai ngoại hình sáng lán một người cao ráo, một người lùn một mẩu, mỗi người một ly trà sữa tung tăng đi dạo trong công viên.
Ngọc Canhr Anh hút trà sữa rột rột, tung tẩy đi phía trước nhưng lại không nói gì.
Tình cảnh ngượng ngùng này làm anh muốn trốn tránh sự thật lắm a.
Rõ ràng đã hiểu lòng mình là rung động với người sau lưng nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì cả.
Rõ ngại.
Danh Hoài nhìn bóng lưng mềm mại của người phía trước.
Cậu thấy tim mình đập liên hồi, nó đang nhắc nhở cậu những thứ cảm xúc không nên có với người trước mặt.
Trong mắt Danh Hoài, Ngọc Cảnh Anh tựa như một thiên sứ nghịch ngợm vậy.
Anh làm mọi điều tốt dưới mác một đại ca trùm trường.
Anh lúc nào cũng cười tươi như ánh mặt trời chói chang vậy.
Chẳng hiểu từ bao giờ một người không thích ngọt như Danh Hoài lại tình nguyện đi mu trà sữa, nấu trà sữa, uống trà sữa cùng anh.
Sự xuất hiện của Ngọc Cảnh Anh đã làm đảo lộn mọi trật tự trong cuộc sống vốn dĩ đã sắp xếp ngăn nắp của cậu.
Danh Hoài mơ mơ màng màng dường như cảm nhận được bản thân có thứ tình cảm như cuộn sóng ào ạt dâng đến.
Nhưng sau tất cả, cậu cũng không dám nói gì.
Khoảng cách địa vị gia đình cả hai quá nhau.
Trong thời đại này bốn chữ môn đăng hộ đối chưa bao giờ là kém quan trọng.
Danh Hoài quả thực không dám trèo cao.
Kết cục của mẹ cậu năm đó cũng đủ cho cậu một bài học rồi.
Trên đời này, tình yêu không phải là tất cả.
“Bíp bíp….”
Một chiếc xe ô tô đang đỗ ven đường bóp còi với hai người gây chú ý.
Ngọc Cảnh Anh nhìn qua thì lập tức chạy lại đó.
“Anh hai.”
Cửa kính ô tô mở xuống, người ngồi phía tay lái mỉm cười với Ngọc Cảnh Anh.
Từ đằng xa, Danh Hoài có thể thấy cả hai đang tíu tít nói chuyện gì đó.
Ngọc Cảnh Anh vẻ mặt rất thoã mãn hưng phấn, hai tai đỏ bừng cả lên.
Cậu đoán là anh được mua cho món đồ gì yêu thích rồi.
Bỗng nhiên người ở trong xe liếc mắt về phía Danh Hoài.
Cũng y hệt lần đó, một cái nhìn không hề thiện chí thậm chí là có phần sắt đá lạnh lùng mang theo chút cảnh cáo vậy.
Danh Hoài biết người này tên là Ngọc Cảnh Thâm, là anh hai của đại ca.
Nhưng tại sao người này không thích mình thì cậu cũng không biết? Cậu cũng không ngờ rằng người anh này sau này sẽ là vật cản lớn nhất trên con đường chinh phục tình yêu của cậu và Ngọc Cảnh Anh.
Trong khi Danh Hoài đang đánh giá thì Ngọc Cảnh Thâm cũng âm thầm quan sát đánh giá Danh Hoài.
Quả nhiên là bọn nghèo hèn.
Có lẽ anh nên dạy cậu ta một bài học để cậu ta biết thân biết phận mà tránh xa em trai mình.
Cả hai trao cho nhau sự đánh giá không hề thân thiện cho đối phương..