Lâm Viễn và Ngọc Cảnh Anh mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau thắm thiết.
Ngọc Cảnh Anh không hiểu mục đích của anh trai mình lắm.
Rõ ràng cậu đã nói là cậu chỉ học thêm với Danh Hoài mà thôi.
Người trước mắt này là sao?
“Lâm Viễn là học trò xuất sắc nhất của giáo sư A.
A Anh, cậu ấy sẽ có kế hoạch dạy em tốt nhất.”
Ngọc Cảnh Anh không nói gì, nhưng từ thái độ cực kì không hợp tác có thể thấy cậu không thích ông thầy mới này tí nào.
Giáo sư A thì cậu có nghe qua đấy.
Nhưng mà chắc tốt bằng Danh Hoài không?
Danh Hoài biết cậu thích gì, biết chương trình học nào phù hợp với cậu.
Quan trọng là Danh Hoài đối xử với cậu cực kì tốt và dịu dàng.
Một gia sư như thế thì tìm đâu ra cơ chứ?
Lâm Viễn cũng âm thầm đánh giá ông trời con trước mặt.
Thái độ kênh kiệu không hợp tác, gương mặt phụng phịu trông rất đáng yêu.
Lâm Viễn cũng có điều tra về người trước mặt này.
Tuy là đại ca trong trường nhưng tính cách rất tốt, luôn giúp đỡ mọi người.
Một trùm trường thú vị.
“Chào cậu, tôi tên là Lâm Viễn.
Từ nay tôi sẽ cố gắng kèm cậu chăm chỉ.”
Lâm Viễn chủ động chào hỏi, giơ tay ra nhưng tất cả nhận được là sự lãnh đạm từ Ngọc Cảnh Anh.
Người đối diện không có chút thiện chí nào, đôi mắt nhíu chặt, nhìn hắn bằng vẻ thù địch.
Bàn tay giơ ra trong không trung của Lâm Viễn có chút ngượng ngùng.
Ngọc Cảnh Anh không thèm đáp lại lời của ai mà thẳng thừng cách cặp đi lên phòng của mình, để lại phía sau lưng là tiếng gọi với theo của Ngọc Cảnh Thâm.
“A Anh, em dừng lại.”
“A Anh, không được bất lịch sự như thế.”
Mặc kệ anh trai mình phải xin lỗi ở dưới lầu, Ngọc Cảnh Anh đi lên lầu thì quăng chiếc cặp xuống đất sau đó nhảy lên giường lăn qua lăn lại đầy giận dữ.
Anh ba thường ngày là người thấu tình đạt lý, luôn yêu thương chiều chuộng cậu.
Thế mà hôm nay anh lại làm ra cái việc gì kì lạ như thế này cơ chứ.
Tự tiện mời một gia sư, không đầu không đuôi nói là sau này kèm cậu?
Tại sao không hỏi ý kiến của cậu? Tại sao không chút nào tôn trọng cậu như vậy?
Ngọc Cảnh Anh càng nghĩ càng tức, hai tay cũng không tự chủ được run rẩy.
Anh uất ức phát khóc, vùi mặt vào gối, miệng thì lải nhải gửi tin nhắn thoại cho Danh Hoài trách móc.
“Anh ba thật quá đáng.
Thế mà lại tự ý kiếm gia sư cho tôi.
Ảnh còn chưa hỏi ý tôi nữa.”
“Danh Hoài à, cậu đừng hiểu nhầm tôi a.
Tôi vẫn luôn một lòng một dạ với cậu mà.
Tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta dạy mình đâu.”
“Nếu cậu năn nỉ tôi, tôi sẽ giữ một chỗ cho cậu.
Dạy được Ngọc Cảnh Anh tôi chỉ có Danh Hoài cậu mà thôi.”
Ngọc Cảnh Anh nhắn một hơi mấy chục tin mà không thấy đáp lại thì bĩu môi nghĩ rằng chắc cậu ngủ rồi.
Nhưng anh không biết Danh Hoài vẫn chưa ngủ, cậu ngồi đọc từng tin nhắn của anh, vừa đọc vừa cười.
Ngọc Cảnh Anh vẫn ngây thơ như ngày nào, vừa lèm bèm vừa giống như làm nũng.
Danh Hoài suy nghĩ nhiều về những điều anh nói.
Hoá ra, Ngọc Cảnh Thâm lại tìm được gia sư mới cho đại ca như lời đã nói.
Danh Hoài biết Lâm Viễn, người này là gia sư có tiếng.
Nếu anh ta chấp nhận dạy đại ca, kết quả học tập của anh chắc chắn sẽ rất tốt.
Danh Hoài cười khổ.
Biết điều đó tốt cho anh nhưng cậu lại không nỡ buông tay.
Cậu vẫn muốn dạy anh, cậu sợ người ta dạy anh sẽ làm khó anh, sợ anh không theo kịp.
Bao nhiêu điều lo lắng quẩn quanh trong tim khiến cậu không cách nào buông tay.
Danh Hoài, rốt cuộc mày làm sao vậy? Rốt cuộc mày muốn điều gì? Mày có đeo bám anh ấy cũng không có kết quả gì cả đâu.
Đừng cố chấp nữa.
Ngọc Cảnh Thâm tiến lên phòng em trai mình thì thấy cậu đang tiu nghỉu bấm bấm điện thoại.
“A Anh à, chuyện lúc nãy…”
Ngọc Cảnh Anh nghe tiếng anh mình lập tức tung chăn chui vào trong.
Anh không muốn nghe giải thích chuyện này.
Rõ ràng anh ba không tôn trọng Ngọc Cảnh Anh này chút nào.
“A Anh, anh cũng chỉ là tốt cho em.”
Ngọc Cảnh Thâm thấy em mình chui vào chăn mà không thèm nói lời nào với mình cũng khá là giật mình.
Anh không ngờ em ấy lại giận đến mức đó.
Vậy càng chứng minh địa vị của Danh Hoài trong lòng em ấy rất cao, đã sẵn sàng uy hiếp địa vị của anh rồi.
Ngọc Cảnh Thâm nhẹ nhàng kéo chăn muốn lôi đại ca ra ngoài nhưng cậu ấy nắm rất chặt, miệng lại lảm nhảm điều gì đó không rõ.
Nghe thấy anh ba làm điều đó vì muốn tốt cho mình càng khiến Ngọc Cảnh Anh nổi điên lên.
Cậu có muốn đâu chứ.
Cậu không cần kết quả học hành cao siêu, chỉ cần vừa đủ điểm đỗ vào đại học là được.
Càng không có ý định trở thành học bá gì đó, nhà hai người Danh Hoài là học bá được rồi.
Người trong nhà đều biết Danh Hoài là gia sư dạy kèm của cậu, anh ba làm vậy chính là tự tiện mà xem thường cả cậu và Danh Hoài.
Ngọc Cảnh Anh thấy không gian riêng tư của mình bị xâm phạm dữ dội.
“Anh ba, bây giờ em rất giận anh, anh đi ra ngoài đi.
Chuyện tìm gia sư em đã nói rồi, em chỉ chấp nhận Danh Hoài mà thôi.
Chuyện này dừng tại đây đi.”
Bàn tay của Ngọc Cảnh Thâm nắm chặt lại.
Anh không ngờ có ngày Ngọc Cảnh Anh lại giãy nãy với anh như vậy.
Trước giờ cuộc sống của cậu luôn có sự hiện diện của anh.
Từ lúc nào cậu lại có điều giấu anh như vậy.
Danh Hoài.
Lúc nào cũng là Danh Hoài.
Tại sao người như cậu ta lại có thể bước vào cuộc sống của em ấy mà anh lại không thể?
Ngọc Cảnh Thâm siết chặt tay rồi lầm lũi bước ra ngoài.
Hai mắt anh đỏ ngầu đầy sự giận dữ và không cam tâm.
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, thứ tình cảm không nên có lại nhốn nháo lao xao trong tim khiến hắn bất lực và trở nên điên cuồng hơn.
A Anh, sao em lại không hiểu anh? Anh làm tất cả là vì em thôi.