Danh Công lại tìm đến Danh Hoài.
Tất nhiên là vẫn lý do như ngày xưa thôi.
Hết tiền tiêu rồi.
Nhưng thái độ của ông ta càng ngày càng khiến cậu thêm chán ghét.
Rõ ràng cũng góp công sinh ra cậu nhưng chỉ vì vài đồng bạc của người lạ mà hại cậu.
Mẹ kiếp! Thứ đàn ông gì vậy cơ chứ.
Nhưng mà lần này Danh Công cũng thay đổi hoàn toàn, không còn đập bàn đập ghế nữa mà thái độ cũng trơt nên mềm mại hơn rất nhiều, còn rất lịch sự ngồi bàn nói chuyện với cậu.
“Tên đó không cung cấp tiền cho ông để làm phiền tôi nữa à?”
Danh Công trừng mắt lớn, lắp bắp hỏi.
“Con..
con… con nói cái gì thế.
Ta chỉ là nhớ mẹ con con nên tới ăn bữa cơm thôi.
Ta không biết Ngọc Cảnh Thâm.”
Danh Hoài cười nhếch mép.
Còn nói là không biết, chưa đánh đã khai rồi.
Nhưng cậu cũng không có ý định vạch trần ông ta.
Dù sao, Ngọc Cảnh Thâm chắc chắn đã xoá hết mọi dấu vết.
“Nói đi.
Ông muốn gì ở tôi?”
“A Hoài, ta lần này hơi thiếu tiền.
Con có thể cho ta mượn một ít được không? Ta sẽ trả sớm thôi.
Đợi lần làm ăn này thành công ta sẽ…”
“Ngưng đi.
Không cho mượn.”
Kết thúc cuộc nói chuyện nhanh gọn, Danh Hoài lập tức đứng dậy.
Đầu tư cái gì chứ? Ông ta nướng vào cờ bạc thì có.
Lần này không có Ngọc Cảnh Thâm chống lưng, khí thế cũng yếu hẳn đi nhỉ.
Danh Công còn đang muốn níu kéo nhưng Danh Hoài đã cho ông ta một cái liếc mắt đến đáng sợ.
Cậu biết mình không thể yếu đuối hay mềm lòng nữa, cậu còn có mẹ cần phải bảo vệ.
Và quan trọng là còn cả người đó nữa.
Cái tên đại ca dễ thương đó.
Sau trận đánh đó, Danh Hoài tất nhiên được nhà họ Ngọc coi trọng, dù sao cậu cũng đỡ dùm mấy mũi khâu cho con trai cưng nhà họ mà.
Quan trọng là Ngọc Cảnh Thâm dạo này nằm im bất động không dám làm gì, bởi hắn biết dường như anh cả biết cái gì đó rồi.
Anh ấy nhìn hắn bằng ánh mắt cực kì ý nhị lại mang chút hàn ý.
Ngọc Cảnh Thâm hiểu rõ bản thân bây giờ không có đủ thế lực chống lại anh cả.
Anh cả giữ bí mật chuyện này mà không nói huych toẹt ra hoàn toàn là vì A Anh.
Nếu chuyện này lộ, thân phận anh hai của Ngọc Cảnh Anh chắc chắn sẽ mất.
Rầm…..
Ngọc Cảnh Thâm ánh mắt tràn đầy lửa giận quét hết tất cả giấy tờ đồ vật ở trên bàn xuống.
Lúc nào cũng vậy, lúc nào hắn cũng là người chịu thiệt.
Trong căn nhà này chỉ vì hắn không có chung máu mủ với mọi người mà hắn trở nên lạc loài.
Không một ai xem hắn ra gì cả.
Hắn không có được tình yêu của A Anh, bây giờ lại phải luồn cúi dưới trướng của anh tả.
Sao cuộc đời này lại bất công như thế.
Ngọc Cảnh Hạo - anh cả nhà họ Ngọc ngồi trên bàn làm việc, ngón tay gõ gõ, ánh mắt ngờ vực nhìn chiếc điện thoại cũ kĩ trên bàn.
Chiếc điện thoại di động này chính là Danh Hoài hai ngày trước gửi qua bưu điện cho anh.
Lúc anh kiểm tra mới thấy có nhiều điều bất ngờ thật.
Không thể tin được, trong điện thoại lại có một đoạn hội thoại giữa tên đại ca Vương và thư kí riêng của Cảnh Thâm.
Anh cũng đã cho người điều tra, địa chỉ IP hiển thị ở văn phòng công ty.
Chắc bọn họ cũng không ngờ mọi chuyện đi đến mức này nên không chuẩn bị đường lui.
Không ngờ, Danh Hoài lại mưu mẹo như vậy.
Lúc thế trận hỗn loạn, chiếc điện thoại của đại ca Vương rơi ra, cậu đã nhanh chóng nhặt lấy.
Ngọc Cảnh Hạo tin rằng cậu ta đã sao chép tất cả dữ liệu rồi mới đưa cho anh.
Ngọc Cảnh Hạo tâm tư nhạy bén, từ lâu đã phát hiện tình cảm mà Cảnh Thâm dành cho A Anh, cũng biết Cảnh Anh đem lòng yêu thích Danh Hoài.
Anh tuy không nói gì cũng không xen vào nhưng đứng ở ngoài lại có thể tường tận tất cả mọi chuyện.
Nhưng mà so với Ngọc Cảnh Thâm, Ngọc Cảnh Hạo lại hài lòng với Danh Hoài hơn.
Dù sao cậu ta cũng thông minh lại có chí tiến thủ, làm việc cũng quang minh chính đại.
Hơn nữa A Anh cũng có vẻ thích Danh Hoài nhiều lắm.
Nhưng mà Ngọc Cảnh Hạo cũng không có ý định xen vào chuyện này, để xem ba người làm thế nào.
Ngọc Cảnh Thâm tất nhiên không biết bản thân đã để lại bằng chứng hại chính mình, lúc này vẫn đang dương dương tự đắc mình dọn dẹp rất sạch sẽ.
Ngọc Cảnh Anh không toan tính nhiều như hai anh của mình, lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong không khí học tập và yêu đương mãnh liệt với Danh Hoài.
Tất nhiên là cả hai chưa nói gì rõ ràng với nhau nhưng việc Danh Hoài chủ động muốn dạy thêm cậu đã trở thành câu trả lời tốt nhất rồi.
Không phải sao.
“Chỗ này anh sử dụng phương trình này.
Như này…”
Danh Hoài say sưa giảng bài thì nhìn thấy Ngọc Cảnh Anh đang nhìn mình cười tủm tỉm.
Cậu liền thở dài.
“Anh nhìn tôi như vậy có giải ra được bài này đâu?”
“Nhưng mà nhìn cậu thì vui.
Tôi thích nhìn.”
Danh Hoài tuy ngoài mặt không thể hiện gì nhưng vành tai đỏ ửng đã bán đứng cậu.
Cậu thầm nghĩ tên đại ca này thế mà học được mấy lời đó ở đâu không biết.
Không khí trong phòng dần trở nên ngại ngùng, hun đỏ đôi gò má của Ngọc Cảnh Anh.
Anh lén nuốt nước bọt sau đó lấy hết can đảm hỏi Danh Hoài.
“Danh Hoài, sao tự dưng cậu đổi ý dạy tôi lại vậy?”
Trước kia dù anh có năn nỉ hết cỡ thì học bá cũng lắc đầu.
Sau trận đấu ngày đó tự dưng thái độ của Danh Hoài thay đổi thật đột ngột.
Cả hai đều hiểu nhưng không ai nói ra cả.
Ngọc Cảnh Anh nôn nóng muốn biết câu trả lời lắm rồi.
Lúc này tiếp anh đập bình bịch, thôi thúc anh hỏi rõ.
“Anh muốn biết lắm sao?”
Danh Hoài cười mỉm đặt cây bút xuống, đôi mắt sâu nhìn thẳng mắt anh.
Tự dưng Ngọc Cảnh Anh hồi hộp là kì.
Anh biết nó sắp tới rồi.
Đúng vậy, Ngọc Cảnh Anh bất giác nuốt nước bọt, hai má bắt đầu đỏ bừng, lan rộng sang cả vùng cổ.
Hai mắt anh mở thật to nhìn Danh Hoài, đôi môi mím chặt chờ đợi.