“Tèn ten….”
Ngọc Cảnh Anh vừa bưng một mâm đồ ăn vừa tự dạo nhạc cho thành quả của mình.
Bạn học Lâm Bối Bối cảm thấy nguy cơ đang tràn ngập xung quanh.
Rốt cuộc cái động lực nào khiến thằng bạn của anh đích thân vào bếp vậy.
Có biết thảm hoạ lắm không?
Nhìn những món ăn mà bạn mình đem ra rồi tự hào khoe khoang rằng tự nấu, Lâm Bối Bối thật lòng muốn đâm đầu vào gối chết quách cho xong.
“A Anh, cái này là món gì thế?”
Lâm Bối Bối vừa nói vừa chỉ vào đĩa vàng vàng đen đen pha thêm chút màu xanh lá.
Ăn cái này vào liệu có chết bất đắc kì tử không vậy?
Thấy ánh mắt nghi ngờ của thằng bạn chí cốt, Ngọc Cảnh Anh chỉ muốn lấy gậy đập nó một cái.
“Đây là trứng chiên, món này tao làm ngon lắn đấy.
Chỉ là hơi cháy xém xíu thôi.”
Hơi cháy xém xíu thôi? Cái này mà là xíu đó hả? Màu đen nó thành màu chủ đạo trên dĩa trứng chiên này rồi đấy.
“Khụ, khụ,.
Trứng hơi cháy nhưng mày có thể thử bát canh này.
Tao nấu theo chỉ bảo của cô Triệu đó.
Đảm bảo ngon.”
Danh Hoài nghe anh tích cực giới thiệu như vậy liền ngập ngừng múc một chén nếm thử.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, vẻ mặt của cậu có hơi vi diệu, thậm chí là gượng gạo.
Dở thì không dở được rồi đấy nhưng ngon thì không có ngon.
Vị nó thật là kì lạ.
“Ngon lắm.”
Cuối cùng, để khuyến khích người yêu mình, Danh Hoài cũng lựa chọn dối lòng khen tặng.
Nhìn đôi mắt ánh lên hạnh phúc lấp lánh của anh, cậu liền cảm thấy hài lòng.
Lâm Bối Bối thừa biết khả năng của thằng bạn mình tới đâu.
Nhìn bát canh này đi, mười phần là Danh Hoài khen cho có thôi.
Hừ, cậu sẽ không mắc bẫy hai chồng chồng nhà này đâu.
“Khụ… được rồi.
Bữa tiệc nhỏ hôm nay là để chúc mừng A Hoài đã được tuyển thẳng vào đại học S.
Mọi người nâng ly nào.”
Lâm Bối Bối nghe Danh Hoài được tuyển thẳng cũng mắt tròn mắt dẹt.
Cậu biết học bá học hành siêu đỉnh.
Nhưng đỉnh đến mức này thì quả thực không tầm thường.
Đại học S chính là ước mơ của cậu đấy.
“Ngậm cái miệng của cậu lại đi.
A Hoài giỏi thế nào cậu còn không biết sao?”
Tiêu Oánh ngồi bên cạnh nhìn đôi mắt tràn đầy lấp lánh của Bối bảo bảo thì buồn cười không thôi, lập tức nhét vào miệng cậu một cái đùi gà thật to.
Đùi gà này là Triệu Xuyến Chi làm, tất nhiên là ngon khỏi bàn cãi.
Danh Hoài không chịu được bảo bối nhà mình buồn nên chuyên chú chọn mấy món ăn của Ngọc Cảnh Anh làm.
Anh ngồi bên cạnh thấy cậu thích ăn như vậy liền ngượng ngùng.
Hoá ra Danh Hoài thích món ăn mình nấu như vậy, đợi lên đại học chuyển đến thành phố S sống, anh sẽ thường xuyên nấu cho cậu ăn.
Phải chăm chút cho người yêu mình trở nên khoẻ mạnh mới được.
Danh Hoài không biết hành động vô tình hôm nay của mình đã khiến tương lai trở nên bi thảm hơn.
Haiz, nếu biết trước có sống chết cậu cũng không đụng vào món trứng chiên bóng đêm đâu.
Sau bữa ăn, tất nhiên nhiệm vụ rửa chén dọn dẹp rơi vào tay Tiêu Oánh và Lâm Bối Bối rồi.
Danh Hoài định bụng sẽ đi mua một ít hoa quả nhưng bỗng nhiên anh lại nhận được cái nháy mắt đầy bí ẩn của Tiêu Oánh, cuối cùng đẩy nhiệm vụ này cho Ngọc Cảnh Anh.
“Có chuyện gì mà hai người gọi tôi vào đây thế?”
Danh Hoài chống tay lên bàn ăn, nhìn Tiêu Oánh và Lâm Bối Bối đang cặm cụi rửa chén.
Trầm mặc một lúc lâu bỗng nhiên Lâm Bối Bối thở hắt ra một cái nặng nề, giọng điệu có chút bực bội.
“Học bá, chuyện đại ca Vương phá tiệm mẹ con cậu, cậu có biết ai đứng sau không?”
Danh Hoài nhướng mày, ánh mắt đanh lại, không nói gì.
Sự im lặng của cậu đã chứng thực những nghi ngờ trong lòng Lâm Bối Bối.
Vậy là học bá biết tất cả nhưng vẫn âm thầm chịu đựng sao?
Lâm Bối Bối siết chặt cái chén sứ trong tay.
Con người có vẻ đạo mạo đường hoàng ấy thế mà lại có những hành động chui rúc như gián vậy sao?
“Sao hai người lại biết được chuyện này?”
Vốn dĩ Ngọc Cảnh Thâm đã xóa dấu vết rất kĩ, Ngọc Cảnh Hạo cũng không phải người nhiều chuyện.
“Hôm nay, chúng tôi vô tình bắt gặp thư kí riêng của Ngọc Cảnh Thâm gặp mặt đàn em của đại ca Vương và cha cậu Danh Công ở trong căn nhà cũ sắ giải toả.
Chúng tôi cũng chỉ vô tình qua đó thôi.
Ai ngờ…”
Ngọc Cảnh Thâm đáng lý không nệ dính dáng gì tới chuyện này thì phải.
Nhưng nhìn thư kí riêng của anh ta đưa cho hai người kia một va ly đầy tiền cũng đủ khiến Bối bảo bảo nghi ngờ.
Cậu ngây thơ vô tư chứ không ngốc, biết rõ Ngọc Cảnh Thâm là người thông minh và Danh Hoài cũng có vẻ không muốn làm tổn thương A Anh, nên mới lựa chọn nói cho Danh Hoài trước.
Cậu cũng không có ý giấu diếm nhưng thật sự chuyện này rất khó mở lời.
Cũng không biết làm sao để A Anh tin tưởng mình.
“Danh Hoài, chuyện này….”
“Chuyện này tôi sẽ tự xử lý.
Lâm Bối Bối cậu đừng nói gì với A Anh cả.
Hãy để tôi nói.”
Danh Hoài không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Ngọc Cảnh Anh lúc này.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là kì thi trước mắt.
Sau kì thi, cậu sẽ không tha cho tên đó.