Tại một góc than đá chất đống như núi, cả người đứng đắn, công chính nghiêm minh, hai tay người đàn ông đang chắp sau lưng, ngửa đầu nhìn bầu trời xa xa, tính tình đứng đắn kiên cường không cho phép anh cợt nhã, có thể nói vô cùng lạnh lùng, cảnh phục màu đen cẩn thận tỉ mỉ, huy hiệu quan hàm trên bả vai đại biểu trưởng một tổ, nón cảnh sát ngay ngắn cài cách đỉnh đầu, vốn cảnh tượng dơ bẩn không chịu nổi, cũng vì một người mà trở nên sáng lạn.
Trình Thất vừa chậm rãi đi về phía người đàn ông, vừa cúi đầu không ngừng dùng sức xoa nắn gáy, hết cách rồi, dù là trước kia huy hoàng nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này cũng không khỏi sinh ra lo ngại, có lẽ là một loại tôn trọng, dù sao quen biết hơn mười năm, mặc dù số lần gặp mặt không nhiều lắm, nhưng thiếu nợ ân tình, cuộc đời này cũng chưa hẳn có thể trả hết.
Cộng thêm vừa nhìn thấy mặt, lời nói cũng không thay đổi, không phải khuyên cô bỏ xuống đồ đao, chính là lên lớp chính trị, dần dần trong đáy lòng ngược lại tự nhiên xem anh là một người anh trai, mặc dù nói cũng không xuôi tai, nhưng cô biết, anh thật lòng hi vọng cô có thể sống vui vẻ, vì phần thật lòng này, nếu không hài lòng, cũng sẽ không phản đối.
Tròng mắt Kỳ Dịch thoáng liếc qua, trên cao nhìn xuống, vừa thấy cô gái này ăn mặc cẩu thả, mày kiếm chợt nhăn lại.
Trình Thất biết anh lại bắt đầu bất mãn với cô, nâng cằm trêu ghẹo nói: "Thật ra ở trên thế giới này, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là anh, biết tại sao không?"
Nghe vậy, đáy mắt người đàn ông thoáng qua lạnh lùng, hít thở sâu, quay mặt lạnh nhạt nói: "Không làm việc trái với lương tâm, cần gì phải sợ tôi?"
"Anh xem, anh xem, anh vốn là như vậy, Kỳ Dịch, anh cũng chỉ lớn hơn tôi hai tuổi mà thôi, đừng giống như cha tôi, có lúc tôi cũng nghi ngờ, kiếp trước anh có phải là cha ruột của tôi hay không, anh cảm giác tôi làm tất cả mọi chuyện đều sai, mỗi lần đều phải giáo dục nửa ngày, anh không cảm thấy mình trông nom quá nhiều sao? Xem như cha tôi còn sống, ông ấy cũng là sẽ ủng hộ tôi, ông ấy cũng không quản, tại sao anh quản làm gì? Tôi cảm thấy cách làm của anh không hợp đâu!" Phiền não chống nạnh, xoay người không muốn nhìn lại.
Đáng ghét, cũng biết không có chuyện gì tốt, cô cố gắng như vậy, tại sao anh cũng không tán thành cô vậy?
Kỳ Dịch xì mũi coi thường: "Ít ra cách của tôi làm, sẽ không để cho tôi chui vào tù, càng không để cho tôi cả ngày lo lắng đề phòng sẽ bị người ta làm thịt, nhận được đồng tình của quần chúng, mà cô thì sao? Chuột chạy qua đường, người người kêu đánh, Trình Thất, năm năm cơm tù, còn chưa ăn đủ sao?"
"Người người kêu đánh? Chẳng lẽ không đi đường này, cũng sẽ không có người người kêu đánh sao? Đã từng như thế, tôi cũng chỉ là cùng đường, hoàn toàn bất đắc dĩ mới lưu lạc đầu đường xó chợ, anh nói quần chúng đối với tôi thế nào? Đi tới chỗ nào cũng bị kỳ thị, chê tôi bẩn, muốn ăn một chút, còn muốn tôi dập đầu, lấy cái bánh bao, mỗi lần đều muốn bị đuổi theo mấy con phố, con nhà ai trộm đồ, cũng đổ cho tôi lấy, những người đó năm lần bảy lượt đuổi tôi, tại sao? Nếu không có sư phụ tôi giải thích, không biết tôi lưu lạc tới nơi nào, nếu không phải đi con đường này, có lẽ tôi sớm bị bọn họ đánh chết, bây giờ anh tới nói cho tôi biết, tôi lựa chọn sai, anh không cảm thấy rất buồn cười sao?"
Đến giờ thậm chí cũng không quên được hình ảnh lúc bị người ta cả ngày đuổi đánh, thật may là quen biết rất nhiều anh chị em, người nào lấn áp, liền đập quán của người đó, những người đó mới không dám khi dễ cô, hôm nay muốn cô vứt bỏ những anh em này không để ý tới là không thể nào! Cho dù Thiên Vương lão tử cũng đừng mơ tưởng!
"Cô cải chày cải cối, chết cũng không hối cải!" Kỳ Dịch thở hổn hển, hận không được trực tiếp dùng bạo lực đánh cho cô gái này tỉnh ra, bốn mươi năm nhưng năm năm có thể ra ngoài, mà không có sự giúp đỡ của người bên ngoài, quả thật giật nảy mình, biểu hiện thật tốt mới có thể được? Vừa ra tới lại không chút nào quý trọng, tích cực như vậy chính là vì ra ngoài để trở lại con đường cũ sao?
"Hừ! Mỗi lần nói không lại, chính là cải chày cải cối, tôi nói là sự thật, tôi còn không ngại nói cho anh biết, trừ phi tôi chết, nếu không vĩnh viễn không thể nào!" DDLQĐ. Cô tôn trọng anh như vậy, không khích lệ cô xem như xong, mỗi lần đều là thái độ giáo dục phạm nhân, nếu không phải là còn có việc cầu người, thật muốn lập tức quay đầu đi.
Kỳ Dịch thấy cô gái này cũng không tức giận mà xa lánh, ngược lại có chút vui mừng, nhìn thái độ kiêu ngạo, ngược lại trong đáy mắt sinh ra chút đau lòng: "Hôm nay không phải tìm cô gây gổ, theo tôi đi uống một chén!" Không cho từ chối xoay người dẫn đường.
"Ai muốn gây gổ với anh!" Trình Thất nói lảm nhảm, cho đến khi ngồi lên xe cảnh sát xong, nhìn thấy người đàn ông vẫn nghiêm túc, nhớ tới nhiều năm qua chung đụng, không khỏi khì khì bật cười: "Không trách được còn chưa kết hôn, tìm ai cũng giống như kẻ thù giết cha. . . . . . ok, ok, xem như tôi chưa nói gì." Vẫn chưa nói cái gì, ánh mắt giống như lưỡi đao, aiz, nghiệt duyên a nghiệt duyên, tại sao cô cùng loại người này chung đụng lâu như vậy?
"Đối với cô, thực sự chỉ có xã hội đen mới có không gian phát triển? Mới có thể làm cho cô trưởng thành?"
Một cô gái nào đó không cần suy nghĩ gật đầu: "Xã hội đen rất tốt, không cần lo ngại cái gì lễ nghĩa liêm sỉ, không cần vì nếp sống xã hội mà thận trọng, tự do thoải mái phải không? Muốn làm gì thì làm nha, ai dám nói phê bình chỉ trích, không muốn để ý tới liền cười một tiếng cho qua, nếu để ý lời nói, trực tiếp giết chết họ là xong!"
Kỳ Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng thở dài một tiếng kết thúc, vậy cô có biết như vậy sớm sẽ làm cho cô cửa nát nhà tan hay không? Khi đó hối hận, thì có ích lợi gì?
‘xì xèo, xì xèo, xì xèo’
Đôi đũa ở trên miếng sắt lật lật có quy luật, từng miếng thịt ba chỉ trở nên vàng ươm, tiếng người xung quanh ồn ào, buôn bán sung túc, Trình Thất cũng rất hưởng thụ loại không khí này, bưng lên một ly rượu tán thưởng: "Rất lâu không uống loại rượu trắng này rồi, không ngờ cũng đã năm năm, anh vẫn thích loại rượu này! Vẫn là quán đồ nướng này!"
Kỳ Dịch nâng chén chạm một chút, uống một hơi cạn sạch, cười khổ nói: "Có một vài thứ một khi đã quen thuộc rất khó thay đổi!"
Không biết lời này của anh có phải có thâm ý khác hay không, dứt lời, ngước nhìn cô không chớp mắt, thấy đối phương ngẩng đầu, cô rũ mí mắt tiếp tục rót rượu.
"Rất lâu không có buông lỏng như vậy, còn nhớ . . . . . . Bảy, tám năm trước chứ? Tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, khi đó phạm vào chút chuyện, bị bắt đi vào giáo dục, dường như anh đi chơi với ông chú, không ngờ xin tha cho tôi, ông ấy mới thả tôi!" Nhớ tới chuyện cũ rất hoài niệm, kí ức này tốt đẹp nhất cuộc đời.
"Từ đó về sau, cô là ba ngày thì hai bữa đi vào làm khách!" Kỳ Dịch khinh bỉ liếc một cái.
"Không phải tôi cũng chỉ vì kiếm miếng cơm ăn sao? Hơn nữa mới vừa vào xã hội không lâu, xui xẻo a, luôn bị bắt tại trận, cũng may sau đó anh ở nơi đó công tác!" Những năm đó, động một chút là vào cục cảnh sát, nhờ có Kỳ Dịch nhiều lần cũng đại phát thiện tâm, chuyện cũ bỏ qua, nếu không sao lại có thể hòa đồng như vậy? Thấy người đàn ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liền khoe khoang: "Không tới hai năm, tôi đã học được thông minh, sau này các người có bắt được nhược điểm của tôi không? Không có chứ? Ha ha!"
Kỳ Dịch cười lạnh: "Đúng là không có, chỉ một cái chộp tay đã không còn đất sống! Xử một phát bốn mươi năm!"
Trình Thất lơ đễnh buồn bực uống một hớp rượu: "Stop! Đó là tên cháu trai Lạc Viêm Hành này quá âm hiểm, anh ta đã sớm để mắt tới tôi, lại thu thập nhiều chứng cớ như vậy, tôi nghĩ không thể một năm, nửa năm, anh ta có bản lãnh này, chỉ có thể nói, không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị trộm nhớ đến, chỉ trách tôi quá tự mãn, cho rằng một bước có thể lên mây, sau này mọi chuyện sẽ cẩn thận hơn! Hơn nữa, không phải năm năm cũng đã ra rồi?" Đây chính là bản lãnh.
"Cô thật sự cảm thấy vinh quang!" Kỳ Dịch lại lắc đầu, dường như người này nhất định thành gỗ mục rồi.
"Quên đi, không nói về tôi nữa, tránh cho một hồi lại phải tranh cải, nói về anh một chút đi, đang êm đẹp, tại sao mời tôi uống rượu?" Cũng một bộ dạng đồng ý với đối phương hết hy vọng chuyện của mình, ai có chí nấy.
"Tại sao cô đồng ý ra ngoài uống rượu với tôi?" Kỳ Dịch gắp một chút thức ăn đặt vào trong đĩa cô gái, không trả lời mà hỏi lại, trong con mắt thâm thúy có chút mong đợi, chẳng lẽ rốt cuộc thông suốt?.
Đóa hoa nở hơn mười năm, rốt cuộc đến một ngày kết trái?
Con ngươi của cô gái nào đó xoay xoay, vô cùng khéo léo nói: "Là như vậy, anh cũng biết chúng tôi lăn lộn được thế này, dù thế nào cũng phải có người che giấu tai mắt chứ? Cho nên tôi muốn trước mở cửa hàng rượu thuốc lá, chẳng qua làm giấy phép buôn bán vẫn có chút phiền toái!" Vẫn hết sức phản đối cô làm chuyện này, cũng sẽ không đồng ý chứ?
Kỳ Dịch đang gắp thức ăn cho cô gái, động tác dừng lại một giây, sau đó tối tăm trừng mắt: "Vì chuyện này mới ra ngoài?"
"Ưmh. . . . . . Chẳng lẽ anh lại cho rằng tôi thật muốn uống rượu? Các anh em của tôi đang ở nhà ăn trấu nuốt rau, tôi làm sao không biết xấu hổ một mình hưởng thụ?" Vẻ mặt anh sao thế? Chẳng lẽ cô còn có lý do khác sao?
Người đàn ông lại cố gắng hít sâu, không nói hai lời, đem đĩa thức ăn ngon trước mặt cô gái bưng trở về: "Nói trên đời này không có lương tâm nhất, không ai có thể hơn Trình Thất cô!"
"Wey wey wey, đưa thứ đó ra chỗ khác làm gì, mang lại cho tôi!" Đoạt lấy cái đĩa, há miệng cắn ăn, nhìn bộ dáng là đồng ý rồi, vui mừng nói: "Tự nhiên còn một lý do nữa cũng là vì muốn nghe chuyện phiền lòng của anh, nói một chút, tại sao muốn tới uống rượu? Trước kia mỗi lần tới, cũng không như ý, thế nào? Thất tình?"
Kỳ Dịch khổ sở uống ừng ực chén, bộ dạng thất bại: "Tôi không biết làm thế nào mới có thể để bọn họ hài lòng, kể từ khi vào cục cảnh sát, bọn họ bắt đầu lựa xương trong trứng gà, cái này cũng không đúng, cái kia cũng không đúng, tôi muốn. . . . . . Dọn ra ngoài ở!"
‘Kỳ Dịch, lần này anh phải kết hôn đi, không muốn kết hôn cũng phải kết hôn, tuổi rồi, thật muốn độc thân sao? Cũng không sợ người chê cười, anh không sợ mất mặt nhưng tôi sợ!’
‘Muốn kết hôn thì phải với cô, hôn nhân của tôi, ai cũng đừng nghĩ can thiệp!’
‘Anh anh anh. . . . . . Anh muốn tôi tức chết mới vừa lòng phải không? Kỳ Dịch, anh đứng lại đó cho tôi, ôi chao, tôi. . . . . . Tên nhóc anh có gan thì vĩnh viễn cũng đừng trở về! ’
Trình Thất đưa tay vẫy vẫy ở trước mắt người đàn ông: "Nghĩ gì thế? Thật ra muốn chuyển ra ở cũng được, dù sao cha mẹ của anh, tôi không chịu nổi, chẳng qua, com không chê mẹ xấu, nói thế nào bọn họ cũng ngậm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn, giận dỗi đi ra ngoài yên tĩnh một chút, nguôi giận trở về !" Khoảng cách sinh ra tốt đẹp nha!
"Tôi cũng nghĩ như vậy!"
"Rốt cuộc chúng ta tâm linh tương thông một chút rồi ……… cạn chén!"
Kỳ Dịch liếc cô một cái: "Không biết dùng thành ngữ cũng đừng dùng loạn!" Biết ý nghĩa tâm linh tương thông không? Nhìn thái độ giống như bạn thân thì im lặng không nói gì.
Trình Thất nghiêm túc gật đầu một cái: "Đương nhiên tôi biết, tâm linh tương thông! Bình thường dùng để chỉ hai người yêu nhau, trong lòng luôn suy nghĩ về nhau!" Nói cách khác, cũng là hai người nghĩ chuyện đến một chuyện, có gì sai sao?
Hai người yêu nhau. . . . . . Nhịp tim Kỳ Dịch muốn ngừng đập, thật sự thông suốt? Cũng không phải là không thể, mỗi ngày vào cục cảnh sát nhiều phạm nhân như vậy, nhưng anh lại khoan dung chỉ một mình cô ngoài vòng pháp luật, có lẽ cô không biết, thật ra nguyện vọng lớn nhất của anh chính là làm một bác sĩ trị bệnh cứu người mà không phải đem từng người ép đến đường cùng.
Cả đời chưa từng cải lời cha mẹ, chỉ có một lần đó say rượu, thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ cha con. Lần này, càng thêm không thể tách rời ra, vì những lời này, tất cả đều đáng giá, còn tưởng rằng tương tư đơn phương, con đường này vĩnh viễn không có kết thúc, thì ra là. . . . . .
Yêu nhau, tại sao không sớm nói cho anh biết vậy? Lại dùng cách này thổ lộ: "Thật ra nếu không phải là cô, tôi cũng sẽ không đợi tại cục cảnh sát nhiều năm như vậy!" Vắt hết óc đắc tội vì cô, đàn ông mà, dù sao cũng nên vì người trong lòng làm một chút chuyện, không được hoàn toàn, nhưng nói tình yêu luôn sẽ đến rất bất ngờ, quả nhiên là vậy.
"Vậy anh phải nên cám ơn tôi!" Mặc dù không hiểu lời này của anh, nhưng nếu anh nói như vậy, vậy anh lên làm đội trưởng, hơn phân nửa là công lao của cô.
Kỳ Dịch dở khóc dở cười: "Đúng vậy, cám ơn cô!" Đã bao nhiêu năm? Chưa từng có tâm tình vui vẻ như vậy, lần đầu tiên buông lỏng, tháo xuống nón cảnh sát, một đầu tóc mềm mại, có lẽ cô gái cũng là vô cùng căng thẳng, cho nên không lên tiếng nữa, mà anh cũng không biết phải sao phá tan bầu không khí lúng túng này, cũng muốn tìm cách ăn mừng thời khắc đáng quý này, khóe môi nhảy lên: "Đi hát?"
Trình Thất đang vui vẻ ăn, có chút bất mãn ngửa đầu: "Đi hát?" Anh lấy đâu ra tinh lực nhiều như vậy ?
Người đàn ông đem tất cả phản ứng của cô gái quy thành loại xấu hổ, không nói tiếng nào, đứng dậy, hai tay chống mặt bàn, cúi thấp thân hình cao lớn, không cho phép từ chối, ra lệnh: "Còn muốn chứng nhận, cũng đừng phản kháng vô ích!" Không để cho người ta có cơ hội đổi ý, xoay người móc bóp da, sải bước đi tới quầy, nở nụ cười ấm áp làm người ta như tắm gió xuân.
"Này, anh ấy cười, sáu năm rồi, lần đầu tiên tôi mới nhìn anh ấy cười đấy!"
"Cái này cũng không nhìn ra? Nhất định là thành công rồi!" Mấy viên thu ngân châu đầu ghé tai, khách hàng đã từng thường xuyên mang cô bé kia đến, họ đã sớm nhìn ra anh đối với cô không tầm thường rồi, hôm nay cuối cùng công đức viên mãn, nhìn thấy khách đã đến bên cạnh, viên thu ngân vừa thối tiền lẻ, vừa vui vẻ nói: "Kỳ tiên sinh, chúc mừng anh!"
Kỳ Dịch xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng cài nút nón cảnh sát, gật đầu nói: "Cám ơn!" Thì ra ngay cả người ngoài này cũng đã sớm nhìn ra, anh làm thật rõ ràng như vậy sao?
"Chúc các người sớm ngày kết thành vợ chồng, đến lúc đó đừng quên đến quán chúng tôi uống rượi mừng a, lầu hai là chuyên để đặt tiệc cưới, lần sau nhớ mang theo bánh kẹo cưới!" Aiz! Người đàn ông tốt không phải kết hôn rồi thì chính là chuẩn bị cưới, thật hâm mộ Trình tiểu thư, khiến một người đàn ông ưu tú như thế khổ khổ theo đuổi vô số năm.
Trình Thất cũng không biết tình huống trước quầy, trong lòng vẫn lầu bầu, không phải là không vừa ý sao? Vì sao cười vui vẻ như vậy? Ông trời! Chẳng lẽ Kỳ Dịch thích viên thu ngân này chứ? Nghĩ đến nhiều năm qua, lần này đối với đối phương kiên nhẫn. . . . . . Nhất định là như vậy, nếu không, đối mặt với cô ấy giống như kẻ thù giết cha rồi?
Ôi, chậc, chậc, chậc, nhìn bộ dạng bảnh bao này, lại có thể đối với cô ấy cũng cười nhẹ nhàng, sau khi cùng rời đi quán đồ nướng, mới trêu ghẹo nói: "Anh thích cô ấy?"
"Ai vậy?"
"Cô thu ngân đó!"
Kỳ Dịch đầu đầy vạch đen, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ về phía cái ót cô gái: "Nghĩ gì thế? Lòng tôi như bàn thạch, không có gì lay chuyển nổi!" Bày tỏ thật lòng, hung hăng vỗ ngực một cái, đứa ngốc, cô coi anh là cái gì?
Vậy thì kỳ quái, vô duyên vô cớ cười không chút kiêng kỵ như vậy, được rồi, cô không phải là người quá nhiều chuyện, chỉ cần anh vui vẻ là được rồi, như vậy giấy chứng nhận buôn bán mới có hi vọng, hôm nay liều mình tiếp quân tử thôi.
"Không phải đâu? Anh xác định là nơi này?"
Bên trong phòng xa xỉ giống như hoàng cung, Trình Thất không biết là nên ngồi hay nên rời đi, thấy người đàn ông nhún nhún vai, rất lo lắng: "Kỳ Dịch, con mẹ nó, anh đừng quên anh là nhân viên công vụ, hành động cử chỉ phải khiêm tốn, chúng ta tùy tùy tiện tiện tìm một phòng khác là được! Anh không sợ người khác mượn cớ sao? Cô biết anh từ trước đến giờ không thiếu nhất chính là tiền, hơn nữa rất giàu có, chỉ là xài không được mà thôi.
"Lúc nào cũng có thể tùy tiện, nhưng hôm nay thì không được, ừ, cô thích nhất uống Burgundy rượu đỏ La Mã!" Không keo kiệt chút nào gọi lên bốn chai: "Tôi cũng không sợ, cô sợ cái gì?"
Nếu anh cũng không thèm để ý, cô có cái gì không buông được? Giống như bảo bối cầm lên một chai than thở: "Oa, năm , hơn ngàn một chai, tên nhóc anh cũng không sợ bị lừa?" Dĩ nhiên, hộp đêm này cao cấp nhất thành phố sẽ không bán rượu giả, không biết ông chủ của nơi này là ai, lúc nào thì cô mới có thể có một sản nghiệp như vậy?
Đoán xem Trình Thất gặp ai!