Đại Ca Xã Hội Đen "Cầm Thú Tinh Khiết"

chương 56: lại tự mình đa tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ Dịch cũng không cảm thấy đáng phải khoe khoang gì, quay đầu lại hung ác trợn mắt nhìn người khác một cái, nếu không phải bị Trình Thất lôi kéo, thật muốn đánh cảnh cáo một phen.

Bất kể anh ta là thủ lĩnh xã hội đen cái gì? Chủ tịch đến nơi này cũng chỉ là người mà thôi.

Lạc Viêm Hành chưa bao giờ tức giận như vậy, nghe Hạo Vũ nói người đàn ông kia còn trừng anh, càng thêm nổi giận, ai nói xem, anh làm sao cảm giác được gần bồn rửa tay như vậy? Hơn nữa, cô gái kia cũng không yếu đuối, tại sao người lại bị thương? Thật lòng không phải cố ý, nghĩ đến đối phương vì anh còn bị thọt một đao, càng thêm tự ti mặc cảm.

"Viêm Hành? Anh tốt chứ?"

La Hiểu Hiểu đỡ người đàn ông, vẻ mặt tràn đầy đau lòng, những người này thật không có tố chất.

Người đàn ông lắc đầu một cái: "Không có việc gì!" Nghĩ đến cái gì, cúi đầu an ủi: "Cô có sao không?"

La Hiểu Hiểu mím môi hạnh phúc cười cười: "Anh không có việc gì, em cũng không có việc gì!"

Khâu Hạo Vũ lau mồ hôi: "Đại ca, cô ấy. . . . . . Dường như thật thích anh !" Cô gái này thẹn thùng không giống giả vờ, điều này càng làm cho người ta rợn cả tóc gáy, nếu đại ca thực sự cưới về mặt hàng như vậy? Không phải anh ta bất mãn đối với La Hiểu Hiểu, chủ yếu là từ trong đáy lòng cũng không thích, nhưng nếu phụ nữ khắp thiên hạ đều chết sạch chỉ còn lại La Hiểu Hiểu và Trình Thất, anh ta sẽ không chút do dự chọn người sau.

Dù nói thế nào Trình Thất cũng sẽ không làm nũng, sẽ không dùng tính khí con gái nhà giàu đùa bỡn, càng sẽ không động một chút là dùng nước mắt để tranh thủ sự đồng tình của người khác, mặc dù mở miệng nói bẩn nhưng thẳng thắn, hơn phân nửa là do hoàn cảnh nuôi thành, cũng không phải thật lòng mắng chửi người, La Hiểu Hiểu này nhìn như là một người có Tri Thức, cũng ít nói lời không văn minh, thế nhưng đụng phải người tầng thấp nét mặt liền ghét bỏ, làm cho người ta chán ghét.

Người nào sinh ra muốn không cha không mẹ? Nếu lựa chọn được, ai còn chịu đầu thai nghèo khổ. . . . . .

Đột nhiên sờ sờ cằm, dường như anh ta cũng xem thường đám người Phi Vân Bang là loại kia đó chứ? Hôm nay sau khi đích thân thể nghiệm, anh ta cảm thấy mình phải thay đổi tật xấu này, không ngờ mình còn có một ngày mình có triết lý như thế, nói tóm lại, muốn La Hiểu Hiểu làm chị dâu của anh ta, cả Long Hổ cũng sẽ tuyệt đối không tiếp nhận.

Lạc Viêm Hành mặt ủ mày chau, đưa tay kéo xuống bàn tay nhỏ bé của cô gái khoác ở trên tay của mình, cười nói: "Trở về đi thôi!" Không đợi đối phương đáp lời, đi thẳng về phía phòng.

La Hiểu Hiểu nhìn hai bàn tay trống rỗng, không có gì, phải có không gian để cho anh thích ứng chứ? Chỉ cần sau này không từ chối cô gần gũi, sẽ luôn có cơ hội, vừa nghĩ tới mới vừa rồi anh vì bảo vệ cô mà ra tay đả thương người trái tim như đánh trống, thật ra trong lòng anh, vẫn có ý với cô chứ?

Ngoài cửa Hộp đêm, Trình Thất xoa xoa khuỷu tay, nhún vai nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ đụng phải gân tê dại, không có bị thương, ngày mai sẽ tốt, anh đi về trước !" Sau đó chỉ chỉ Ma Tử ở ven đường: "Tôi cũng đi thôi!"

Cô gái chẳng để ý như thế, khiến cho Kỳ Dịch dở khóc dở cười: "Tùy tùy tiện tiện, lúc nào thì mới biết quan tâm bản mình?" Làm như thân thể không phải là của cô.

"Có chút đau cũng không chịu nổi, còn ra ngoài lăn lộn thế nào? Được rồi, tôi đi đây!" Rất sợ nói tới cái đề tài ‘lăn lộn’ này sẽ tranh cãi không vui, giống như chạy trốn, sải bước cách xa.

Kỳ Dịch hận không được tát cho mình một bạt tai, chỉ là lời tỏ tình, hẹn ra một đêm, cứ thế không có mở được miệng, ‘Em đồng ý gả cho tôi không?’,‘Sau này để cho tôi chăm sóc em được không?’,‘Chúng ta lui tới chứ?’ Tại sao lại khó như vậy? Mấy chữ mà thôi, không phải bình thường mở miệng rất tốt sao?

Mắt nhìn thấy đối phương sắp biến mất, hô lớn: "Trình Thất!"

Một cô gái nào đó không hiểu quay đầu lại: "Còn có việc gì?"

Kỳ Dịch nuốt nước miếng, ngưng mắt nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô gái này, nín hồi lâu mới nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng phải nhớ sau lưng còn có núi vững vàng để cho cô dựa vào!" Nhẹ nhàng vỗ vào ngực, nói xong liền thở dài một tiếng, vẫn là nói không được.

"Tôi hi vọng vĩnh viễn không có ngày đó!" Trình Thất tốt bụng xoay người, nâng tay phải vẫy vẫy, có anh em như thế này, là phúc đức đã tu luyện đời trước, lên xe, thấy vẻ mặt Ma Tử cười trộm liền trợn mắt: "Bớt ở nơi đó nằm mộng giữa ban ngày đi, đã nói mấy lần rồi? Chỉ là bạn bè!"

"Vâng, chỉ là bạn bè!" Ma Tử khì khì cười ra tiếng, nếu chị lớn mật thừa nhận, chúng tôi cũng sẽ không cười chị?

Lần này Trình Thất không thể làm gì, cảm giác thủ hạ suy nghĩ như vậy là do xem nhẹ tình bạn này, giải thích nói: "Nếu quả thật giống như cô nghĩ, anh ta đã sớm lên tiếng, cần gì chờ tới bây giờ? Tôi đã nói rồi, anh ta là cảnh sát, người chánh nghĩa, mà tôi là một phần tử xã hội đen, anh ta chỉ đơn thuần hi vọng chúng ta đi con đường chính, hi vọng đám cô nhi chúng ta sống tốt mà thôi!"

Cô tin hay không tin?

Gặp qua người nào nói yêu thương mà hơn mười năm ngay cả tay cũng không nắm chưa? Chớ nói chi là hôn môi, còn hôn môi kiểu pháp đấy.

"Cũng đúng nha, dường như anh ấy đối với tất cả phần tử ngoài vòng luật pháp đều như vậy, chẳng qua tôi cảm thấy, anh ấy đối với chị không phải như vậy!"

"Phim thần tượng đã xem nhiều chứ?" dạng người gì cùng với dạng người gì? Kỳ Dịch sẽ coi trọng cô? Nằm mơ đi? Dạng gia đình thế nào nuôi dạy con cái thế nào, mỗi lần bà Kỳ nhìn thấy cô cũng giống như nhìn gái bán hoa, cho dù có thể cũng không thể, tình yêu nhìn như là chuyện của hai người, thực ra không phải như vậy, còn phải có sự đồng ý của người lớn hai bên.

Đời này của cô cũng đừng nghĩ làm cho bà Kỳ đồng ý, cho nên căn bản là không thể.

Hơn nữa cô và Kỳ Dịch thật sự chỉ là anh em, đơn giản như vậy.

Đêm lạnh như nước, ánh trăng màu bạc chiếu xuống biệt thự, trong phòng đèn sáng rực, người đàn ông vẫn giống như thường ngày, cô đơn một mình nằm ngửa với con trăn, một tay xoay điện thoại di động không cách nào ngủ, nhắm mắt trầm tư một chút, cúi đầu đè xuống một chuỗi mã số, ngón cái ngừng ở phím call, lúc vừa muốn bấm lại thôi.

A Nhiêm lè lưỡi ‘khì khì’, trợn to mắt lười biếng nhìn chủ nhân, lại đang nghĩ đến Thất Thất đó sao? Giống như an ủi dùng đầu cọ vào cằm người đàn ông.

Lạc Viêm Hành nhếch môi vỗ vỗ đầu con vật cưng, đứng lên nói: "Đi ngủ lại đi!"

A Nhiêm vui vẻ leo về phía lầu ba, vùng đất dành riêng cho nó.

"Hạo Vũ, tôi muốn đi một nơi, thức dậy!" Không cho từ chối, cắt đứt điện thoại di động, đi trở về phòng ngủ, tìm một cuộc băng gạc và thuốc trị liệu gân cốt, vội vàng ra cửa.

Đang ngủ thật ngon, Khâu Hạo Vũ vứt bỏ điện thoại di động, bò dậy không còn hơi sức đi về phía căn phòng bí mật, có muốn để cho người ta sống hay không? Đã khuya còn đi nơi nào? Vừa đeo tai nghe vừa nhìn chằm chằm màn ảnh hỏi: "Anh Hành, anh tha cho tôi đi, mới ngủ một tiếng rưỡi!"

Lạc Viêm Hành cầm chìa khóa: "Rất lâu không có khiêu chiến cực hạn!"

Lại muốn lái xe? Khâu Hạo Vũ đang ngủ say trong nháy mắt bị đánh thức, hét lớn: "Rõ ràng anh đang khiêu chiến cực hạn của tôi có được không? Như vậy đi, anh đợi tôi...tôi tự mình mang anh đi!"

"Không cần, quá lâu không lái xe, người khác sẽ nghi ngờ, chuẩn bị xong chưa?" Một người đàn ông nào đó khởi động động cơ, vừa lái xe vừa hỏi.

Khâu Hạo Vũ vỗ mạnh xuống ót một cái, cười nói: "Chuẩn bị xong, đúng rồi, từ từ quẹo trái, đúng đúng đúng, phía trước ba thước quẹo phải độ sau đó chạy thẳng, đúng đúng đúng chính là như vậy, tốc độ có thể nhanh một chút. . . . . ." Lái còn chậm hơn đi bộ, không phải giấu đầu lòi đuôi sao?

Lạc Viêm Hành không làm theo, tốc độ vẫn giống như rùa bò: "An toàn là trên hết!"

"Vẫn chạy thẳng, anh yên tâm, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, từ từ đi, theo tốc độ này, phía trước năm thước quẹo trái. . . . . ."

Người đàn ông đè lại máy trợ thính, bên trong xe có công nghệ cao nhắc nhở cự ly con đường, cộng thêm Khâu Hạo Vũ giúp đỡ, hơn nữa, thật sự lái chậm còn hơn người đi bộ rồi, so với Khâu Hạo Vũ nghiêm trọng cũng có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, quả thật, năng lực của Hạo Vũ, anh không nghi ngờ.

"Vẫn chạy thẳng, anh Hành, anh xem người ta đi bộ cũng bỏ rơi anh một đoạn dài rồi, hay là tôi tạo ra tai nạn xe cộ, thuận nước đẩy thuyền không cần dùng chuyện lái xe che tai mắt người khác!" Như vậy quá nguy hiểm, đụng vào người ngã gục không có gì, nếu đụng vào xe khác, khó lường, nhưng đối phương thiết tha với cuộc sống của người bình thường.

Thỉnh thoảng ra ngoài tìm một chút kích thích, anh có thể lái xe được sao? Bình thường mấy phút có thể được chạy nhanh đến nơi, đối phương lại dùng hơn nửa tiếng, làm cho anh ta cũng đổ mồ hôi lạnh.

"Loại tốc độ này, không ai đụng được, nơi đến là Vườn Bách Hoa!"

Không cần nói nhiều, Khâu Hạo Vũ đã biết là đi tìm người nào, nghĩ đến Trình Thất, tự nhiên nghĩ đến Phi Vân Bang, nghĩ đến Phi Vân Bang, lại nghĩ đến hình ảnh người khác đã khắc sâu vào đầu, hơn nữa cũng đã vài ngày không thấy, không biết hiện tại như thế nào?

‘Ầm! ’

"Khâu Hạo Vũ, cậu đang làm gì?"

Khâu Hạo Vũ sững sờ, nhìn lại trên màn ảnh là hình ảnh đầu xe và cột điện hôn nhau, may mắn tốc độ xe của Lạc Viêm Hành không nhanh, nên. . . . . . Tuyệt đối sẽ không có gì đáng ngại: "Đại ca không phải, tôi sai rồi, tiếp tục, quẹo phải một mét chạy thẳng!" Đã nói chạy thẳng, không phải là nói anh nhắm vào cột điện đụng lên, trách được người nào?

Chiếc xe đáng thương.

Lạc Viêm Hành nén lửa giận, tiếp tục thi chạy như rùa, sau một giờ bình an vô sự, trong lỗ tai truyền đến tiếng vui sướng. . . . . .

"Go Go Go. . . . . ."

Tâm trạng của người đàn ông có chút tốt nhướng mày, thật giống như khi còn bé, giương môi hát: "Oh inside, oh inside, oh inside. . . . . ."

Khâu Hạo Vũ thấy đối phương chẳng những không ngừng, ngược lại còn ca hát theo người ta, hai mắt trợn tròn, không còn kịp rồi.

"Ầm!"

"Khâu Hạo Vũ!"

Giận dữ gào rống vang tận mây xanh, Khâu Hạo Vũ nâng trán gật đầu, sau khi ngửa đầu cười nói: "Tôi sai rồi, đúng, tiếp tục, tiếp tục. . . . . ."

Tốn hết ba tiếng, thành công chạy tới trước khuôn viên nhà họ Trình, tức giận, đẩy ra cửa xe.

"Vẫn đi về phía trước. . . . . . ok, ngừng, quẹo trái, mười mét. . . . . . Ngừng, quẹo phải ngồi xuống, tôi đi toilet, trước hết anh ở chỗ này chờ đi!" Vỗ vỗ tim, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, còn phải chờ đưa ông cụ anh trở về đấy.

Người đàn ông vì lên đường xuôi gió mà rất tự hào, khóe môi vẫn cong lên, lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi đi, nói xin lỗi nha, phải lấy ra chút thành ý, gọi một cuộc điện thoại quá qua loa.

‘Nghe điện thoại, mau nghe điện thoại, không nghe điện thoại ông chém chết mày, nghe điện thoại, mau nghe điện thoại, không nghe điện thoại ông chém chết mày. . . . . . ’

"Ưmh!"

Ở trong căn phòng mờ tối, cô gái buồn bực cầm lấy cái gối đầu che đầu, nhưng đáng ghét tiếng chuông reo không dứt, chỉa vào mắt gấu mèo . ngồi dậy, đầu tiên cầm lấy đồng hồ báo thức vừa nhìn, mẹ kiếp, hai giờ sáng, giờ ngủ ngon, cắn răng nghiến lợi nhận máy: "Bà cô không cần biết là ai, tốt nhất là có chuyện, nếu không chân trời góc biển. . . . . ."

"Là tôi!"

Hai chữ, ngăn trở gầm thét, Trình Thất ngơ ngẩn, Lạc Viêm Hành? Giọng nói từ tính hấp dẫn như thế, ai có thể bắt chước? Tỉnh táo hơn phân nửa, gãi gãi đầu tóc xù như lông gà, trầm giọng nói: "Lạy ngài ban tặng, đau đến thiếu chút nữa mất ngủ, thật vất vả ngủ được, ngài lại để cho tôi lọt vào vực sâu khổ sở, nếu chỉ vì hành hạ tôi, ngài đã làm được!"

Cùi chỏ đã tím đen một mảng lớn, giống như có mấy vạn con kiến ăn thịt người đang gặm đầu khớp xương, đau nhức đến không chịu nổi, quả nhiên, đau càng lúc càng tăng, nhưng cô vẫn phải gặp tên cháu trai này, ít ra cô không có biện pháp làm cho anh không thể say giấc vào ban đêm.

Dùng cái này chứng minh, xã hội ngày nay, liều mạng là đầu óc, không lưu hành chảy máu.

"Ra ngoài, tôi đang ở bên ngoài!"

Sau một tràng âm thanh, Trình Thất nghi ngờ nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi lâu, bên ngoài? Ai ở bên ngoài? Như ở trong mộng tỉnh lại, vén chăn lên nhảy xuống giường nhìn ra cửa sổ một chút, hắc, thật đúng là ở dưới, buổi khuya anh tới làm gì? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trực tiếp mặc áo ngủ rộng thùng thình lao xuống lầu.

Ngoài cửa sắt lớn, trên băng đá dài, người đàn ông đang buồn bực hút thuốc, bên cạnh đặt một đống đồ cấp cứu, có lẽ Trình Thất đoán được dụng ý của đối phương, lại bắt đầu chồn chúc tết gà rồi, không phải đột nhiên có chuyện cầu xin cô chứ? Có ý tứ, bắt đầu lấy giọng chủ nhà, tiến lên vui vẻ nói: "Không có chuyện không lên Tam Bảo Điện, nói một chút coi!"

Giúp anh? Gặp quỷ đi, bỏ đá xuống giếng cũng tốt.

Lạc Viêm Hành lười phải cải cọ với cô: "Tới đây!"

"Có lời nói thẳng!" Ghét nhất quanh co lòng vòng nhưng người vẫn đi tới, sóng vai ngồi xuống, đoán được đối phương có việc cầu người, tâm tình nhất thời thật tốt.

Vẻ mặt của người đàn ông nào đó không thay đổi, kéo qua tay trái cô gái, thấy đối phương rõ ràng run lên, trong con mắt vô dụng xuất hiện một tia đau lòng, cầm lấy thuốc tím vụng về vẽ loạn, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, rất sợ làm quá nặng, sẽ chạm vào ranh giới có thể chịu đựng của đối phương, sau một trận run run, nhíu mày: "Tôi nhẹ một chút!"

Quả thật Trình Thất bị làm cho đau đớn khó nhịn nhưng có một việc hoàn toàn dời đi lực chú ý của cô, mẹ nó, trâu bò a, ông bạn già, ngài quen nhìn người như vậy hay đầu óc bị lừa đá rồi hả ?

Khâu Hạo Vũ chú ý đến nét mặt Trình Thất có cái gì không đúng, anh ta có thể hiểu, bởi vì cánh tay bị thương cách ống kính có ít nhất một mét, tôi nói đại ca, có ai bôi thuốc như anh sao?

Chính xác, bộ dáng Lạc Viêm Hành không giống như tự thoa thuốc, càng giống như một chuyên gia cầm Kính Viễn Vọng, giơ món đồ cổ nghiên cứu qua lại, mắt phượng híp lại, buông xuống, nhìn thẳng về phía vết thương, như Khổng Tước kiêu ngạo tiêu chuẩn, mắt luôn nhìn xuống người.

Theo thường lệ, chuyện bôi thuốc ít ra gương mặt cách vết thương không thể ngoài bảy cm, nếu không là rất bất kính.

Trong lòng một cô gái nào đó oán hận a, cảm thấy vết thương quá khó coi? bộ dạng giống bác sĩ thú y đi xem heo bệnh, nhưng đối phương rất cẩn thận, vẻ mặt lo lắng, không giống như đến tìm phiền toái? Hoặc đây chính là cách thức xử sự của anh, có thể bỏ qua không tính.

Bôi thuốc xong, sau đó cầm lấy băng gạc đưa tay khuỷu tay quấn quanh từng vòng.

"Bị thương cũng không biết bôi thuốc?" Cũng may anh nghĩ tới loại phụ nữ thế này tuyệt đối sẽ không quan tâm bản thân mình, nếu không xem thử một chút, gân thật sự bị phế ngay, cũng có thể bị cắt bỏ rồi.

Trình Thất hừ lạnh: "Cuối cùng xem như tôi hiểu được ý nghĩa cái gì gọi là đánh một cái tát cho viên đường rồi!" Xem ra không có chuyện cầu xin cô, nếu không đã sớm nói rồi, chỉ đơn thuần đến thuốc? Hơn nửa đêm? Đến cùng anh muốn làm gì? Lại vì hai tháng trước kia?

Lạc Viêm Hành vừa quấn quanh vẻ mặt phớt tỉnh vừa biện giải cho mình: "Tôi cũng không biết bồn rửa tay cách gần như vậy. . . . . ."

"Anh mắt mù sao? Sao không thấy được? Làm như tôi Trình Thất dễ lừa thế?" Nói dối cũng không ngượng.

Người đàn ông không hề để ý cô gái nói năng thô lỗ, có lẽ tự biết đuối lý? Lạnh lùng nói: "Tôi nói không thấy thì không thấy!"

"Anh cũng thật ngang ngược đi? Tôi nói thấy được là. . . . . ."

"Câm miệng!"

Đáng chết, tại sao có thể giả bộ ngu ngốc với cô, mục đích là cái gì? Thật không thấy? Không giống đang nói dối, bởi vì thật không nhìn thấy, trong lòng xẹt qua chút ấm áp, xem như có lương tâm: "Vậy tôi cũng nói cho anh biết, tôi chỉ vô tình, chỉ khẽ đẩy cô ta một cái, xem qua cung đấu chưa? Rất nhiều phụ nữ vì tranh thủ tình cảm cũng sẽ cố ý tổn thương mình, sau đó giá họa cho người khác, chỉ là một chút thôi, bị đẩy nhẹ như vậy, cũng không trở thành ngã quỵ chứ?"

Vì lấy được thương tiếc của người đàn ông này, La Hiểu Hiểu thật đúng là cái gì cũng làm ra được, nếu lúc đó va vào bồn rửa tay, sợ rằng óc cũng phọt ra đó chứ? Cô ta cũng không đau sao?

"Vô duyên vô cớ, hãm hại cô?" Lạc Viêm Hành rõ ràng không tin.

"Tôi cũng không biết vì sao, tóm lại anh tin hay không, Trình Thất tôi, đội trời đạp đất, lại không uống nhiều, bây giờ anh nhìn tôi xem, bộ dạng giống như uống nhiều sao? Hơn nữa tôi cũng không phải không biết cô ta là người nào, La Hiểu Hiểu, con gái của thủ trưởng quân khu số , hiện tại Phi Vân Bang tôi sợ nhất cái gì? Chỉ sợ tự tìm phiền toái, tôi sẽ ngu ngốc chủ động chọc giận cô ta sao?" Cô cũng không phải là ăn no không có việc gì làm.

Khâu Hạo Vũ gật đầu: "Hơn nữa, thật đúng là như vậy, nhưng La Hiểu Hiểu kia từ trước đến giờ thích đẹp, cho dù muốn đụng, cũng sẽ không nhắm trên ót dập đầu chứ? Là hủy khuôn mặt đấy! Nhưng Trình Thất nói cũng không sai, theo tính cách của cô ấy và mức độ quan tâm bang phái, dù cho cô ấy gan lớn như trời cũng sẽ không đi trêu chọc La thủ trưởng, trước mắt khả năng duy nhất là La Hiểu Hiểu vốn muốn tranh thủ đồng tình của anh, chỉ không ngờ bị trượt chân!" Ừm! Đây là giải thích duy nhất, xem ra mình còn có bản lãnh làm Conan.

Lúc này Lạc Viêm Hành mới hoàn toàn tỉnh ngộ, càng thêm tội lỗi: "Phụ nữ các người sao dối trá như vậy?" Vì để được đàn ông rủ lòng thương xót, không tiếc hại mình?

"Nói người nào? Đừng so sánh tôi ngang hàng với cái loại đó thiên kim tiểu thư đó!" Cô mới không vì bất kỳ người đàn ông nào mà tự hại mình, thân thể do cha mẹ sinh, La Hiểu Hiểu này, cô suy nghĩ một đêm mới nghĩ đến đối phương vô ý bị trượt chân, xem ra sau này không thể tùy tiện tưới nước, cũng may là La Hiểu Hiểu, ngộ nhỡ là đại nhân vật nào nhất định không chịu nổi.

"Ha ha!" Người đàn ông lắc đầu cười khẽ, nếu cô có thể vì anh tranh giành người tình, cảm giác kia không tồi, đáng tiếc. . . . . . Kỳ Dịch, nghĩ đến lời nói chanh chua của bà Kỳ, anh cảm thấy anh vẫn có hi vọng.

Trình Thất ngu ngốc đần độn nhìn chằm chằm người đàn ông đang nở nụ cười, buồn bực nói: "Anh. . . . . . Thật thích bà chị nhà quan luôn lấy mắt chó nhìn người? Anh chịu đựng được cô ấy?" Dù sao cô không chịu nổi.

Lạc Viêm Hành nhướng mày: "Vậy cô chịu đựng được kì thị của bà Kỳ?"

"Nói nhảm!" Tại sao lại kéo tới bà Kỳ? Nói nhảm, dĩ nhiên không chịu nổi.

Không phải sao? Chẳng lẽ đã đoán sai? Không phải Kỳ Dịch? Vậy là ai? Đông Phương Minh? Hay Lộ Băng? Hay vẫn là Mạc Trung Hiền? Mạc Trung Hiền, chẳng lẽ cô vẫn không quên được anh ta? Cái này thì không thể hỏi, trước không nói Mạc Trung Hiền đã làm đủ loại chuyện vô cùng tổn thương người, vả lại hiện nay đã bị cô thiến, nói sang chuyện khác: "Tôi và cô ấy chỉ là. . . . . ." Im lặng một chút, lại lắc đầu nói: "Cũng không tính là bạn bè!"

Người đàn ông thật tình trả lời như thế, thời gian như đảo ngược, lập tức trở lại mười bảy năm trước, Trình Thất cũng giống như ban đầu, một tay ôm lấy đầu gối, yên tĩnh lắng nghe: "Anh không thích cô ấy?" Vậy còn che chở như vậy?

"Trên phương diện làm ăn cần dùng đến cha của cô ấy, về phần thích, ngay cả loại người phóng khoáng như cô cũng không thích, tự nhiên tôi không thể nào tiếp thu được, cho nên từ chối kết thân!" Cho dù không có Trình Thất, anh cũng sẽ không cưới một cô gái ăn sung mặc sướng, chỉ biết ra lệnh cho người, không phải tự làm mất mặt sao?

Trình Thất chu mỏ, hãy nói đi, đường đường một đại ca Xã hội đen, sao có thể không có ánh mắt như thế? Tự nhủ: "Tính phục vụ cô ấy à? Hay bao dưỡng người tình?"

Lạc Viêm Hành không hiểu ra sao: "Cô nói lẩm bẩm cái gì?"

"A, không có gì, chỉ nghĩ đến một người giống như anh, ít nhất cũng có mấy người tình ấy chứ?" Đáng chết, cái miệng rách này, hỏi chuyện này làm gì? Nếu đã lỡ hỏi rồi, dứt khoát phơi bày: "Hôm ấy. . . . . . chẳng lẽ anh vừa lúc đang cùng. . . . . . người đó làm chuyện đó chứ? Cho nên ban ngày đi tắm?"

Không khí trong phút chốc như trở nên bị đè nén, thật giống như đang đứng ở trên ngọn núi Himalaya cao gần . mét so với mặt biển, thiếu hụt dưỡng khí, hơi thở đứt quãng, trong con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn chăm chú vào gò má người đàn ông, không buông tha dấu vết nào.

"Người nào?" Lạc Viêm Hành hỏi theo phản xạ.

"Còn giả vờ với tôi làm gì, yên tâm, đều là người trưởng thành, tôi không cười anh đâu!" Giả bộ hay như vậy.

Kịp chạm đến đề tài ‘Người trưởng thành’, tự nhiên Lạc Viêm Hành không không hiểu trong đầu cô gái muốn cái gì? Ban ngày tắm chính là làm loại chuyện đó? Phiền muộn nói: "Tư tưởng xấu xa!" Cô cũng không suy nghĩ một chút, đánh anh thiếu chút nữa gảy lìa xương sườn, mặc dù có lòng cũng phải có sức mới được chứ?

Huống chi anh là loại người giống như Bạch Diệp Thành sao?

Cái miệng Trình Thất không ngậm miệng được: "Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy trên ly có dấu môi son màu đỏ đó!"

"Cô thấy ai cùng với em gái cùng cha mẹ của mình. . . . . ." Giải thích đến một nửa, mới phát hiện cái đề tài này nhàm chán đến dường nào, sau đó không nói nữa, tại sao phải giải thích với cô chuyện này?

Cùng cha, mẹ. . . . . . Cô nhớ anh có một cô em gái ruột, lúc một tuổi bị mẹ kế thiếu chút nữa ném chết đuối trong biển, sau đó được cậu anh cứu sống, sau này cũng không nghe nói về sự tích của ‘em gái’, hiểu lầm? Không trách được cô, dù sao loại người đàn ông này cho cô cảm giác chính là cô độc, ngoại trừ anh em trong bang hội, ngay cả bạn bè cũng không có một người, đột nhiên xuất hiện cô gái, có quỷ mới không nghĩ vẩn vơ.

Gút mắc trong lòng biến mất trong nháy mắt, nhưng như thế thì thế nào? Anh nhìn La Hiểu Hiểu chướng mắt, cũng không đại biểu không coi trọng cô ta chứ? Nhìn thấy nơi cùi chỏ đã bị quấn lớn bằng miệng chén, khóe miệng giật giật, bởi vì tên kia vẫn còn quấn, tôi nói, đừng quấn nữa, nếu không sốt ruột, có phải nhất định quấn hết cuộn dây mới dừng hay không?

Lạc Viêm Hành đem tâm tư đặt ở phía trên này, dường như chỉ cần quấn xong, vết thương đối phương mới có thể giảm bớt, suy nghĩ liên miên, hoài niệm nói: "Còn nhớ rõ lúc đó, có một lần cô gặp ác mộng tỉnh giấc, chúng ta cũng ngồi ở trong sân như vậy đấy!"

"Đúng vậy, chớp mắt một cái, cũng đã năm rồi, không ngờ tên nhóc anh chính là Nhị gia của Long Hổ Hội, quả nhiên công thành danh toại rồi, so với lúc đó, chúng ta cũng thay đổi rất nhiều, nhớ tới anh đã nói con mắt của anh đã bị mù cả đời, tôi còn khuyên anh kiên trì một chút, sẽ có kỳ tích xuất hiện, đúng không, kỳ tích cũng đã xuất hiện rồi, như thế nào? Có phải nhìn thấy tôi rất thất vọng hay không? Nói xem, có nhận xét gì về mặt mũi của tôi?" Hưng phấn ngồi xếp bằng, thân thiện như người quen cũ.

Người đàn ông chớp mắt mấy cái, mặc dù nhìn vẻ mặt cô gái, tất cả mọi người đều cho rằng anh đang nghiêm túc nhìn thì có khác gì với người bình thường? Nhưng vĩnh viễn cũng chỉ là một vùng tăm tối, có lẽ là màu đen anh cũng không rõ ràng lắm, vừa muốn đưa tay chạm tới thì kiềm lại, nếu như nói cho cô biết, thật ra anh không thay đổi chút nào, có thể. . . . . . Lợi dụng điểm này để đề cao Phi Vân Bang hay không?

Anh tin tưởng điều bí mật này sẽ mang đến cho cô tài sản to lớn, mà anh lại phải đi hết con đường chán ghét nhất, một con chó, một cây gậy. . . . . .

A Nhiêm sẽ bị người ta thả vào vườn thú giống như con khỉ bị người thưởng thức, Hạo Vũ sẽ Thân Bại Danh Liệt. . . . . .

Không biết, thật ra bên cạnh sớm có không ít người nhìn thấu điều bí mật này.

Trình Thất còn đang mong đợi đối phương đánh giá, tại sao nhìn lâu như vậy? Có đẹp như thế không?

"Rất xinh đẹp, so với tôi tưởng tượng càng xinh đẹp!"

Qua hồi lâu, người đàn ông dịu dàng cười một tiếng, vẫn luôn rất xinh đẹp, mặc dù anh cũng không biết rốt cuộc ‘người’ trông như thế nào, nhưng Trình Thất xứng với từ ngữ tốt đẹp, có lẽ ngày nào đó thật sự nhìn thấy được, trên thế giới vô luận là người da trắng hay người da đen, trong mắt anh cũng giống như vậy chứ? Giống như chưa từng gặp qua người người Trung Quốc, đột nhiên đến Châu Phi, nhìn ai cũng giống nhau.

Nếu như có thể, thật sự rất muốn nhìn thấy, cho dù là trong nháy mắt, đột nhiên phát hiện, muốn nhìn không phải phong cảnh xinh đẹp hay non sông cẩm tú như người ta nói mà là toàn thân cô gái.

Rất xinh đẹp, so với tôi tưởng tượng càng xinh đẹp!

Trình Thất chuẩn bị xong bị chế giễu, chết cũng không nghĩ đến đối phương sẽ nói như vậy, hơn nữa còn lặp lại câu đó, không nhịn được đưa tay sờ về phía gương mặt, xinh đẹp không? Ngay cả Ma Tử cũng nói cô không thể dùng chữ xinh đẹp để hình dung, đã từng nghe từ ngữ ca ngợi tốt đẹp nhất chính là ‘phóng khoáng’, ‘không thua gì đàn ông’,‘nữ trung hào kiệt ’. . . . . .

Mà xinh đẹp, đẹp mắt, bình sinh nghe lần đầu, không đúng, khi còn bé cha luôn là khích lệ mặt mũi của cô giống như tiên trời, nhưng không phải mỗi người cha đều cảm giác con gái mình là tiên nữ nhỏ sao? Người đàn ông này nói sơ một câu cho người ta vui vẻ, đè lại trái tim sắp nổ tung, lúng túng không biết nên đặt đôi tay ở nơi nào, để hai chân xuống, cố gắng ngồi nghiêm chỉnh, đáng chết, tại sao hồi hộp như vậy?

"Cái đó. . . . . . Anh không cảm thấy tôi giống như tên con trai sao?" Chỉ chỉ tóc, sau đó mở tầm mắt, nhìn đông một chút, nhìn tây một chút, vẫn không dám nhìn khuôn mặt của người đàn ông.

Thật ra trước kia tóc cô dài, nhưng ngồi tù bị buộc cắt đi, đợi một thời gian sẽ ra dài, cùng lắm thì phun một chút thuốc cho nó mọc dài. . . . . . Mẹ nó, lại nghĩ cái gì?

Lạc Viêm Hành không chấp nhận: "Tục ngữ Trung Quốc có câu, mặt mũi tuy đẹp, nhưng linh hồn không thuần khiết, cũng giống với ánh sáng thủy tinh trong mắt, không phân biệt được việc đời." Mọi người xung quanh nói mặt mũi La Hiểu Hiểu xinh đẹp như tiên, theo ý anh còn kém xa Chung Vô Diệm.

Điều đó có ý gì? Chẳng những khen dáng dấp cô xinh đẹp mà tâm hồn cũng không hoàn hảo? Lần nữa sững sờ, được nhân vật bậc này liên tục khích lệ, chết cũng không tiếc, hay là từ nhỏ đã sùng bái, cho nên anh nghĩ như thế? Miệng giống như thoa mật, kéo qua bả vai rộng rãi nói: "Không nói cái này nữa, không biết còn tưởng rằng anh yêu tôi đấy, anh nói một chút về chuyện đôi mắt đi, quả thật đừng nói là người khác, muốn tôi mù cả đời tôi cũng không muốn, huống chi, anh phải cám ơn vị Hoa Đà kia!"

"Vì sao?"

"Còn phải hỏi sao? Chăm sóc người mù là cần dũng khí lớn lao, hiện tại xã hội này, lưu hành phân công việc nhà, người mù có thể làm việc nhà sao?"

"Có người giúp việc không phải tốt sao?"

"Anh không quen cái này, nhìn tôi đi, trước kia rất uy phong, không phải là trong một đêm hai bàn tay trắng sao? Anh có thể bảo đảm cả đời anh không ngã sao?"

Cái này thật không có thể, một khi bí mật vạch trần sẽ không còn người tin phục anh.

Trình Thất vẫn còn lảm nhảm giải thích: "Anh ngã xuống, sẽ mắc nợ nghèo khó, không phải hại con gái nhà người ta sao? Chẳng những phải chăm sóc người nhà, còn phải chăm sóc anh, không mệt mỏi à? Không có Long Hổ Hội, anh có thể làm gì? Vợ anh ở bên ngoài bận rộn cả ngày, anh có thể nấu cơm cho cô ấy ăn sao? Anh có thể đưa đứa bé đi học sao? Anh chỉ có thể ngồi ở trong phòng nghe radio, cô ấy bị người khi dễ, anh không có bản lãnh ra mặt cho cô ấy, cho nên nói, anh phải vô cùng cám ơn vị thần y kia!"

Lạc Viêm Hành chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, cô gái đột nhiên nhắc nhở, tất cả ảo tưởng hóa thành bọt nước, chỉ muốn làm sao cưới được người, lại không nghĩ rằng không cách nào bảo đảm cho cô, đúng vậy, ngộ nhỡ một ngày nào đó ngã xuống, anh dựa vào cái gì để chăm sóc cho cô? Đầu óc lọt vào hỗn loạn, cũng phát hiện dải băng gạc quấn đến điểm cuối, không yên lòng thắt lại.

"Này!"

"Hả?"

Một cô gái nào đó lần nữa xác nhận: "Thật sự không có ý gì với tôi chứ?" Nếu dám nói ‘cô tỉnh lại đi’, không thể không đá qua một cái.

Cũng ám hiệu rõ ràng như vậy, rõ ràng có ý với cô, xem ra sau này phải tiến hành sửa chữa mình một chút, chỉ cần anh nguyện ý, cô sẽ nghĩ cách duy trì.

Khâu Hạo Vũ choáng váng, Đại Ca cả buổi tối chạy tới nói xin lỗi, không cần để cô gái này nói trúng, không cần a, mới vừa rồi anh ta chỉ tùy tiện suy nghĩ một chút, nếu Trình Thất làm chị dâu, cuộc sống về sau của anh ta làm sao có thể trôi qua? Vẫn không thể bị khi dễ chết sao?

Trời cao sáng suốt.

Lồng ngực Lạc Viêm Hành phập phồng mạnh, đứng dậy đi về phía xe: "Cô nghĩ nhiều rồi!" Vì sao trong lòng khổ sở như vậy? Ngay cả hít thở cũng rất đau, giờ khắc này tuyệt vọng nói cho anh biết, không phải anh muốn cưới cô, mà là muốn cùng cặp tay cả đời, hai ý nghĩa có đôi khi hoàn toàn khác biệt, muốn kết hôn, chỉ đại biểu suy nghĩ tìm một người sống qua ngày, mà muốn cặp tay cả đời, đại biểu cho tình yêu, còn khoác lác vô sỉ nói buông tha, hôm nay không phải anh muốn buông tha, là số mạng buộc anh phải buông tha.

Người mù thì thế nào? Người mù cũng là người, người mù cũng có Thất Tình Lục Dục, cũng biết ấm no, tại sao người bình thường đều có được, còn anh thì quá xa vời?

"Người mù chết tiệt!"

Thành công ngăn trở người đàn ông đi về phía trước.

Trình Thất lửa giận ngập trời đứng dậy nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông rống to: "Con mẹ nó, rốt cuộc anh có ý gì? Buổi khuya đánh thức người ta, còn quấn tay của bà cô giống như giấy vệ sinh, nói một đống làm cho người ta hiểu lầm, lại muốn nói chỉ vì hai tháng trước kia? Tôi thấy anh nên quên chuyện hai tháng này đi, bắt đầu từ hôm nay, không thiếu nợ nhau, về sau không có việc gì không nên tới phiền tôi, con mẹ nó, thật là xúi quẩy!" Nhìn thuốc tím một chút, một chân đá ngã, cũng không quay đầu lại bước nhanh về phía cửa chính.

Anh ngu ngốc sao? Không biết những thứ này chỉ có người yêu mới có thể làm? Không biết như vậy sẽ cho người ta hiểu sai sao? Không biết tránh để người khác nghĩ sai sao? Thật không có khí tiết, tùy tiện lấy lòng phụ nữ, đó là phong cách của kẻ hoa tâm củ cải đấy?

Thật là tức chết, nếu không làm được, tại sao lại muốn cho cô hi vọng? Hung hăng trừng mắt về phía cánh tay, còn quấn khó nhìn như vậy, buồn bực giật một phát ném vào trong thùng rác, bệnh thần kinh, tất cả đều bệnh thần kinh.

Thân thể cứng ngắc dừng lại gần năm phút có thừa, người mù chết tiệt, đã bao lâu không nghe thấy xưng hô này rồi?

Đối với số mạng trớ trêu chỉ cười tự giễu một tiếng, hiểu ra đời chỉ là hư ảo, đi về hướng xe ô tô, chỉ trong chốc lát hất bụi chạy đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio