Tam Béo tinh tường cảm thấy, não trái và phải của mình đã xảy ra va chạm khó mà tả được.
Hắn quay đầu nhìn con Sung Sướng, thiếu điều quỳ lạy nó, hoài nghi con chó này là kẻ thù kiếp trước, chuyên môn chuyển thế đầu thai đến hại hắn báo thù!
Con Sung Sướng không nhận ra hắn muốn nói gì, thế là lại lên giọng: “Gâu!”
Tiếng bước chân bên ngoài tới gần hơn.
Sau đó nhớ lại, Tam Béo cảm thấy trong hành trình khi ấy, nhất định đã sinh ra điều màu nhiệm, dường như có thần lực âm thầm thúc giục hắn kịp thời quyết đoán lao đến đống xác chết, chọn một cái xác cao to nhất mới chết gần đây, cố hết sức dựng nó lên.
Độ cứng của xác chết đã giúp hắn rất nhiều, Tam Béo nấp sau cái xác, để nó “đứng” dậy.
Phòng tối om, nếu không tìm kỹ thì căn bản chẳng nhìn thấy còn một người đằng sau “cương thi”.
Lần này con Sung Sướng theo đúng nhịp, sủa lên điên cuồng.
Tay trung niên canh chừng nơm nớp lo sợ, mở cửa nhìn thấy một con chó săn to đùng toàn thân đen sì đang sủa một cương thi mặt xanh nanh vàng như bị điên, đáng sợ hơn là… cương thi kia chậm chạp lắc lư bước đến chỗ hắn!
Từ xưa dân gian đã nói xác mới chết không thể để lông chó mèo dính vào kẻo sẽ vùng dậy, tay trung niên canh chừng vốn đã chột dạ, thấy tình cảnh này suýt nữa tắt thở, hắn trợn mắt há hốc mồm hít sâu một hơi, thét muốn khàn cả giọng: “Mẹ ơi! Xác chết vùng dậy rồi!”
Để hợp cảnh, Tam Béo bịt mũi phát ra một tràng “ha ha ha ha” thê thảm từ đằng sau cái xác, tay trung niên sấp ngửa chạy ra ngoài, vấp bậc cửa ngã máu me đầy mặt, nhưng lau cũng chẳng dám, cứ thế co cẳng chạy một mạch.
Tam Béo thở phào vỗ ngực: “May quá may quá, vận số không tệ, sự mê tín phong kiến hại chết người mà…”
Hắn vừa nói vừa buông tay, cái xác quay nửa vòng kề ngay vào mặt hắn, đôi môi lạnh ngắt của người chết đập vào mặt Tam Béo, khiến tóc gáy dựng ngược: “Ối mẹ ơi!”
Hắn vội vàng ném cái xác, lui một bước, lại giẫm trúng tay một xác chết khác, Tam Béo nhảy vọt ra.
Hắn hoảng sợ quá sức, tưởng như muốn hóa thành kẻ hung ác, cố làm cho mặt mày dữ tợn, thề thốt nói với con Sung Sướng: “Cái thằng Ngụy Khiêm chó đẻ đó, chờ bố về, bố nhất định phải treo ngược chân nó, quấn nó thành cái bánh quai chèo, lẳng vào chảo chiên cho ngoài khét trong mềm mới thôi!”
Con Sung Sướng vì câu này mà dãi chảy dài… Kể cũng lạ thật, mệnh lệnh bình thường của người ta nó chẳng hiểu nổi một câu, nhưng lại đặc biệt hiểu rõ bốn chữ “ngoài khét trong mềm” này.
Tam Béo thấy xó nhà có bao đựng xác đã tháo, liền cẩn thận đeo găng tay, săm soi tìm hai cái xác tương đối thấp bé hơn, lấy hai tờ danh thiếp giả trong túi – đây là hắn nhờ tiệm in ở gần nhà tự chế cho, màu sắc lấp lánh, ghi địa chỉ sàn hắc quyền Ngụy Chi Viễn nói, còn tự đặt một cái tên nghe đầy hàm ý.
Hắn nhét hai tấm danh thiếp vào hai cái xác rồi nhồi vào túi, hì hục kéo khóa, hét lớn một tiếng khiêng lên vai, dẫn con Sung Sướng chuồn từ đường sân sau.
Gần đó có một thôn quy mô không lớn, Tam Béo thở hồng hộc khiêng túi xác tìm đến một sườn núi, nấp trong bụi cây quan sát giây lát rồi đẩy một thi thể lăn xuống sườn dốc.
Con Sung Sướng do bản tính thích đuổi theo vật thể tốc độ cao, lập tức chạy theo như một con ngựa hoang bị trĩ.
Tam Béo chắp tay: “A di đà Phật, thiện tai thiện tai, người sống làm đầu, khiến hai ông phải chịu ấm ức, lúc về con nhất định đốt đủ giấy tiền cho hai ông; tuy con rất đẹp trai, nhưng xin đừng biến thành quỷ đến sàm sỡ con…”
Sau đó hắn lại đẩy nốt cái xác thứ hai lẫn túi.
Trong thôn không phân biệt chó nhà hay chó hoang, trừ mấy con có thể tấn công người bị xích trong sân thì số khác cơ bản đều thả rông, đám chó nhà và chó hoang bình thường chơi chung ăn chung, cũng cùng nhau sủa ầm ĩ.
Sự khác thường của con Sung Sướng nhanh chóng thu hút rất nhiều chó bản địa đến, một đám chó nhà lẫn chó hoang trong chớp mắt đã tụ thành đội như trăm sông đổ về một bể, đua nhau gia nhập đoàn rượt xác, cái túi đựng xác chớp nhoáng bị đàn chó xé nát.
Sự lộn xộn của lũ chó cũng khiến người ta chú ý, hai xác chết dẫn đến sóng to gió lớn.
Tam Béo đẩy xác xong cũng chạy mất, kẻo thôn dân lên sườn núi kiểm tra thì khỏi cãi.
Hắn trốn vào rừng cây công nghiệp gần đó, từ đằng xa lấy ống nhòm ra – còn là cái lúc trước Ngụy Chi Viễn tự chế.
Hai mươi phút sau xe cảnh sát chạy đến, Tam Béo thấy nhiệm vụ hoàn thành, bèn gọi vào di động của Ngụy Khiêm, reo một tiếng rồi cúp, hắn phất tay về hướng thôn nọ, chào anh chó từ nơi không nhìn thấy.
Giống chó to thích chạy nhảy như thế, sau này thoát khỏi thành phố bê tông cốt thép, có thể lao khắp đồng quê, coi như đã có chốn về.
Rồi hắn co giò chạy mất.
Trước mắt hắn đã làm hết những gì có thể, còn lại thì phải nghe theo ông trời.
Nơi quán cơm trung tâm thành phố, tay tóc vàng rốt cuộc đến gần Ngụy Chi Viễn, cúi đầu nhìn trộm di động trong tay thằng bé, phát hiện nó đang chăm chú chơi trò rắn săn mồi.
“Em trai, này, em trai.” Tay tóc vàng đẩy vai nó.
Ngụy Chi Viễn mới đầu đáp một tiếng nhưng vẫn dán mắt vào màn hình di động, chơi xong mới hoảng hốt đứng dậy: “Xin lỗi, quý khách có việc gì ạ?”
Mắt hắn xoay một vòng đầy mờ ám: “Thú vị đến vậy à? Anh thấy cả buổi trời mà em không làm gì khác.”
Ngụy Chi Viễn vội vàng lí nhí giải thích với vẻ sợ hãi: “Tôi làm việc rồi, tôi đã lau bàn, bởi vì ông đang ăn nên tôi không dám quét dọn, chờ ông ăn xong tôi sẽ lập tức dọn dẹp ngay. Quý khách… có điều gì không hài lòng ạ?”
Tay tóc vàng nheo mắt nhìn nó, giống như muốn nhận thấy điều gì từ mặt thằng bé này, nhưng hắn lập tức lại cảm thấy mình đa nghi, dù sao thì đây chỉ là một thằng nhãi hình như còn chưa tốt nghiệp tiểu học.
Tay tóc vàng lại về chỗ ngồi.
Sắp đến buổi trưa, quán cơm bắt đầu bận rộn, có người gọi điện thoại đặt cơm, nhân viên giao cơm vội vã cưỡi xe máy đi.
Chỗ họ không hay có ai đặt cơm, thi thoảng mới cần người, thế nên bình thường chỉ có một người lo việc giao cơm. Tuy không ngẩng đầu nhưng trong lòng Ngụy Chi Viễn quả thực mừng rỡ như điên, nó không ngờ số mình đỏ đến thế.
Sau khi bưng thức ăn cho một người khách, Ngụy Chi Viễn vờ như điện thoại hết pin, vòng ra sau quầy, bỏ di động xuống quầy sạc pin, đồng thời, ở nơi tay tóc vàng không nhìn thấy, nó dùng khăn bịt loa và nhanh chóng nhấn số quán cơm.
Điện thoại reo, Ngụy Chi Viễn điềm nhiên nhấc máy: “A lô… À, có thể hơi lâu, quý khách chờ được chứ? Vâng, được… Địa chỉ của quý khách ạ?”
Ngụy Chi Viễn làm bộ làm tịch viết đại một địa chỉ lên quyển sổ bên cạnh: “Lát nữa tôi sẽ giao đến, cần phụ thu ba đồng rưỡi tiền giao cơm.”
Sau đó nó cúp máy, cầm quyển sổ ra sau bếp: “Chú ơi, có một ông khách đặt mình giao gà xào cung bảo…”
Ngụy Chi Viễn xách hộp cơm, cầm hai đồng tiền xe từ chỗ chủ quán chuẩn bị đi thì tay tóc vàng cũng vội vã tính tiền đuổi theo.
Hắn theo dõi hơi bị thiếu chuyên nghiệp – còn thua cả tên biến thái thích trẻ con năm đó, Ngụy Chi Viễn nhanh chóng “vô tình” phát hiện ra hắn, thằng bé lập tức lễ phép dừng lại: “Quý khách ăn ngon miệng chứ? Hoan nghênh lần sau lại đến, mời quý khách đi trước.”
Tay tóc vàng liếc khu phố náo nhiệt tấp nập người qua lại, đành phải sải bước đi trước.
Hắn nhanh chóng vòng đường đuổi kịp Ngụy Chi Viễn lần nữa, nhưng phát hiện thằng bé đang xếp hàng muốn lên xe buýt, hắn giật nảy mình, vội vàng lao đến, nhảy lên từ cửa sau trước khi cửa xe đóng lại.
Trong xe buýt có thể ép người ta dẹp lép như con tép, hắn thô bạo đẩy từng người, thò đầu tìm kiếm Ngụy Chi Viễn, nhưng cậu nhóc đã không cánh bay mất!
Hắn quả thực không dám tin, chen từ đuôi xe lên đầu xe, lại từ đầu xe chen xuống đuôi xe, khiến vô số người nổi giận, nhưng không tìm được Ngụy Chi Viễn.
Hắn rốt cuộc xác định, thằng lỏi kia căn bản không lên xe này, hắn loạng choạng xuống trạm kế tiếp, chạy về chỗ ban đầu, nơi đó đã chẳng còn tung tích thằng bé.
Đối phương không coi hạng nhãi con như Ngụy Chi Viễn ra gì, bởi vậy chỉ cho một người theo dõi, khi liếc thấy tay tóc vàng lên xe, Ngụy Chi Viễn liền nhanh chóng chuồn xuống, cắt đuôi thành công nhờ mạo hiểm và vận may.
Ngụy Chi Viễn xách một phần gà xào cung bảo chạy như điên, tìm được trạm điện thoại công cộng, gấp rút liên hệ với Tam Béo, đến lúc này hai anh em mới có cơ hội đối thoại lần đầu tiên.
Mà lúc này, tại sàn hắc quyền bề ngoài hào nhoáng bên trong bẩn thỉu, đồng tử của Ngụy Khiêm thoáng co lại theo bản năng, gã ý thức được rằng cơ thể mình đã có phản ứng phòng bị, khi quay người lại vội điều chỉnh biểu cảm thành giật mình.
Một người đàn ông gây áp lực mạnh đứng trước mặt Ngụy Khiêm, hắn ta mặc quần áo đen của nhân viên đang làm việc, nắm tay hơi dị dạng – nếu người này siết chặt tay thì bốn ngón song song sẽ thành một mặt cực phẳng chứ không gồ lên như đa số, trời sinh tay người ta đương nhiên không thế này, nắm đấm như vậy là mài giũa qua vô số lần đánh nhau.
Tay này mới là kẻ mạnh, Ngụy Khiêm lui một bước theo bản năng – gã hoài nghi hắn ta chính là món quà Triệu Lão Cửu tặng mình, chuẩn bị đập mình một trận trong hành lang tối om, chắc chờ lâu nên mất kiên nhẫn rồi.
“Làm tôi hết hồn, sao đại ca đột nhiên lên tiếng ngay sau lưng người ta vậy?” Ngụy Khiêm phàn nàn.
Hắn lại hỏi: “Sao chú mày không đi?”
Ngụy Khiêm ôm bụng, khom lưng kêu đau: “Ôi trời, tôi thật chẳng ra gì, hễ căng thẳng là dễ bị tiêu chảy, tôi phải đi vệ sinh trước đã.”
Người đó lạnh lùng săm soi gã, mồ hôi lạnh chảy xuôi theo cột sống của Ngụy Khiêm, gã tính thầm trong bụng, nếu đánh trực diện với tay này, liệu mình sẽ được bao nhiêu phần thắng?
Giây lát sau, đối phương hừ một tiếng đầy khinh bỉ: “Khéo quá, tao cũng đi.”
Vừa đến nhà vệ sinh, Ngụy Khiêm vội chui tọt vào một phòng, thở phào một hơi. Gã biết tay kia ở ngay bên ngoài, hiển nhiên sẽ không tha cho mình, trong lòng suy tính nhanh chóng – Tam Béo mãi chưa có tin tức, liệu có đáng tin không? Nếu không thể, vậy gã phải thoát thân bằng cách nào?
Đúng lúc này, phòng bên truyền đến tiếng đối thoại, một giọng nam hơi láu cá nói: “Trong tình huống bình thường, ông anh không đánh lại hắn, nhưng thằng em đây có món này hay lắm.”
Giọng tay còn lại nghe là lạ, giống như lưỡi không thẳng lắm: “Món gì?”
Tên giảo hoạt liền nói: “Thuốc tăng lực, rất nhiều người đều lén dùng đấy.”
Tay nói ngọng hỏi vẻ khinh thường: “Chú mày nói thuốc kích thích?”
Tên giảo hoạt: “Thứ đó làm sao hiệu quả được? Nó chỉ giúp ông anh phát huy tốt hơn, chứ không thể thật sự kích thích ra tiềm lực. Thứ của em mới giúp anh thắng trận đấu vượt cấp, sau khi dùng ông anh sẽ cảm thấy có sức mạnh vô tận, bất kể bị thương ra sao đều có thể tạm thời không đau.”
Phòng bên truyền đến tiếng xé gói giấy, Ngụy Khiêm nghe tay nói ngọng nghi ngờ: “Đây không phải ma túy chứ? Đâu thể nào có thứ hiệu quả nhanh như vậy?”
Tên giảo hoạt vội nói: “Ông anh đừng nói linh tinh, của em là hàng tốt, không phải loại ma túy tổn hại âm đức mà tụi khốn nạn kia bán đâu, anh cứ yên tâm, đảm bảo không có tác dụng phụ… A, có một tác dụng phụ, chính là mắt đỏ, anh nghĩ xem, máu chảy nhanh hơn thì mạch máu chắc chắn phải to lên, mắt trông sung huyết cũng là bình thường, một hai hôm là hết thôi.”
Tay ngọng không nói gì, hẳn là đang do dự.
“Ôi, anh đừng nghĩ nữa, anh đánh không lại thằng đó đâu – anh có xem trận đấu của nữ hôm qua chứ? Hai người đó chênh nhau ít nhất phải kg, ả nhỏ con không quá kg, ả cao to chí ít phải kg, kết quả bị ả nhỏ con đánh bay, không bò dậy nổi. Bọn em ngoài nghề xem cho vui, đâu bằng người trong nghề như các anh, hình thể của cô ả nhỏ con rõ ràng là chân to tay bé, vai rộng không quá cm, trên lưng, bả vai, cánh tay đều không có cơ bắp, thừa biết là tuyển thủ huấn luyện dùng chân, nắm đấm không mạnh được, ả cao to rất xảo quyệt, nhận ra khả năng của đối thủ, liên tục áp sát để phòng ngừa đối thủ dùng chân. Ả không ngờ cô nàng nhỏ con đó đã dùng thuốc của em, kết quả ngược lại bất lợi.”
Giây lát sau tay ngọng nói nhỏ: “Anh thấy chú còn trong nghề hơn anh.”
Tên giảo hoạt nịnh nọt: “Làm gì có chuyện đó chứ đại ca? Anh em mình lần đầu tiên mua bán, thằng em không lừa ông anh, cho anh cầm về dùng miễn phí, thấy tốt lại đến tìm em, về sau anh em ta làm ăn lâu dài, ông anh thấy sao?”
Phòng bên có tiếng mở cửa, Ngụy Khiêm nghe giọng nói mừng rỡ của tên giảo hoạt: “Dùng thấy tốt thì phải đến tìm em đấy!”
Sau đó là một tràng tiếng bước chân.
Ngụy Khiêm rất bình tĩnh, gã không xác định mình vừa vặn bắt gặp một cuộc mua bán thuốc kích thích, hay bên cạnh cố ý diễn cho mình nghe.
Đúng lúc này, gã nghe thấy phòng bên gõ tường, giọng tên giảo hoạt vang lên ở bên kia: “Chú em ơi, anh thấy mày vào rất lâu, đấu căng thẳng quá nên đau bụng hả? Ôi cứ thoải mái đi, anh có thứ bảo đảm giúp chú mày thắng đây.”
… Xem ra vừa rồi là cố ý diễn cho gã nghe.
Ngụy Khiêm “mắc mưu” tiếp lời: “Là thứ giống đại ca ban nãy ạ?”
Tên giảo hoạt phòng bên vừa nghe gã “mắc câu” thì lập tức mừng thấy rõ, vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy! Sao, có muốn thử không?”
Ngụy Khiêm ra vẻ chần chừ hỏi: “Thế… cũng cho em miễn phí chứ? Em, em không có tiền.”
Tên giảo hoạt vội nói: “Chú mày thắng trận là có tiền thôi, anh là người làm ăn tích đức, lần đầu mua bán đều không lấy tiền, chú cứ cầm đi.”
Nói xong hắn nhét một gói giấy qua khe hở tầm một lóng tay bên dưới vách ngăn, Ngụy Khiêm khom lưng nhặt lấy, đồng thời miệng mô phỏng tiếng đánh rắm họa theo, bên kia nghe thấy “âm nhạc” như vậy, cảm thấy mình không thể ở lâu, lập tức bỏ đi khi mục đích đã đạt được.
Ngụy Khiêm thoáng thở phào, không biết có thể khiến họ hơi thả lỏng cảnh giác để cho mình một cơ hội hay chăng.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng xôn xao, Ngụy Khiêm dán lên cửa nghe thử, nhận ra chữ “cớm” giữa những tiếng ồn ào, tim gã đập thình thịch – là Tam Béo! Tên khốn Tam Béo kia thành công rồi!
Hai thi thể bị chó cắn ra là vụ án lớn, cảnh sát được huy động hàng loạt, danh thiếp trên thi thể cực đáng ngờ – tên y như ổ mại dâm vậy, mà đội trưởng nhớ rõ, đó là địa chỉ của một club tư hạng sang.
Dù hoài nghi có kẻ cố ý hãm hại làm loạn nhưng vẫn phải dẫn người đến xem thử, vì thế một hàng xe cảnh sát chớp mắt đậu ngay cổng club, họ vừa vào thì những người ở bên trong sững hết ra, đội cảnh sát cũng sửng sốt.
Hồ tứ gia là một nhân vật có máu mặt, bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt, mọi người ở bên trong thấy cảnh sát từ trên trời giáng xuống, nhất thời chưa rõ là có chuyện gì.
Mà đội cảnh sát cũng không nhận nhiệm vụ diệt trừ xã hội đen, đội trưởng vốn chuẩn bị sẵn sàng đưa đẩy với những kẻ mặt người dạ thú có tiền có thế đó, ai ngờ nghênh đón họ lại là một sàn đấu phi pháp!
Cậu cảnh sát trẻ mới vào nghề hỏi nhỏ: “Đội trưởng, chuyện gì thế này?”
Đội trưởng mặc cho nội tâm xung đột, nuốt nước bọt, ngoài mặt còn phải khống chế cục diện, vung tay nói: “Đưa… đưa người phụ trách chủ yếu về đồn!”