Lãnh Điệp hôm nay vốn là định đi thăm sư phụ, nhưng khi nghe nói một mình An Ninh tới Dược Sư Các hắn có chút lo lắng nên tới xem, dù sao trong Dược Sư Các cũng rất hỗn độn, kẻ ra người vào rất nhiều. Nhưng thật không ngờ khi hắn tới lại thấy nàng cùng đại hoàng huynh vui vẻ cười nói với nhau. Thấy hình ảnh hài hòa như vậy lòng hắn có hàng vạn con kiến bò qua vô cùng ngứa ngáy khó chịu.
Chết tiệt! Nàng rõ ràng là của hắn vậy mà chỉ một lát thôi nàng đã có thể cười nói bên người đàn ông khác, mặc dù đó có là đại hoàng huynh của hắn thì cũng không được.
Lãnh Điệp hoàn toàn không biết được suy nghĩ của mình có bao nhiêu vô lý, mà dù có biết thì với bản tính bá đạo của mình hắn cũng sẽ hoàn toàn không để ý. Hắn chỉ biết nếu hắn đã muốn có thứ gì thì hắn sẽ cố gắng hết mình để đạt được.
Thu lại những cảm xúc trong mắt Lãnh Điệp bước đến chỗ hai người đang đứng.
"Đây là Chu Đằng sao?" An Ninh chỉ vào loại dây leo ngổn ngang trước mặt nói.
Chu đằng là dược liệu cấp tám không chỉ vậy mà khi nó lớn sẽ trở thành thánh Chu đằng, là đan dược cấp hiếm có.
"Đúng vậy, nhưng nó mới chỉ là cây non. " Từ hạt giống trở thành cây non cần khoảng bốn năm, nhưng để trở thành thánh Chu đằng thì mất cả chục năm, khéo khi là vài chục năm.
"Cây non sao?" An Ninh thực sự chưa từng nhìn thấy Chu đằng bao giờ. Những gì nàng biết chỉ là qua sách vở. Thật không ngờ những cây thân leo to lớn như vậy rồi mà vẫn là cây non, nếu vậy thánh Chu đằng không biết phải to như thế nào nữa.
"Đúng vậy, nó có ở đây năm rồi nhưng vẫn chưa từng ra hoa một lần nào. Muội cũng phải cẩn thận Chu đằng là một trong những loài dược liệu nguy hiểm nhất đó." Nguyệt Trục nhìn bức tường lớn chứa đầy những dây Chu đằng ngoằn ngoèo trước mặt cẩn thận trả lời. "nó có thể..."
"Cẩn thận."
Nguyệt Trục còn chưa nói xong thì đã thấy một tiếng hét xen vào.
Lãnh Điệp đang định tiến lên chào hỏi hai người bọn họ thì thấy từ đằng sau lưng hai người một vài sợi dây leo lặng lẽ tiến lại gần. Không kịp suy nghĩ nhiều hắn vội vàng ngưng tụ thần khí đánh vào sợi dây gần nhất, phi thân lên kéo An Ninh ra xa.
Sợi dây bị Lãnh Điệp đánh vào đứt lìa thành đoạn, giống như biết việc đánh lén không thành công toàn bộ dây Chu đằng đồng loạt vươn ra tấn công ba người bọn họ.
An Ninh thực sự không ngờ loài dây leo trông có vẻ tầm thường này là nguy hiểm như vậy. Đến lúc được Lãnh Điệp kéo lại nàng mới kịp phản ứng, ngưng tụ thiên khí vào cánh tay tạo thành một thanh kiếp băng nhanh chóng chém đứt những sợi Chu Đằng tới gần. Sợi dây này dường như có trí óc con người, chúng khéo léo né tránh những đòn tấn công của nàng, biết cách tận dụng lợi thế về số lượng của mình tấn công mọi người từ tứ phía, khiến cho họ phải tập trung cao độ không dám lơ là một phút một giây nào.
Lãnh Điệp cùng Nguyệt Trục lấy An Ninh làm trung tâm, hợp lực bảo vệ nàng.
"Cứ thế này cũng không phải là cách, chúng ta không thể đánh mãi thế này được." Lãnh Điệp nhìn số lượng lớn dây Chu đằng đánh mãi không hết xung quanh nhíu mày.
"Đúng vậy Chu đằng tại đây đã phát triển mấy chục năm, số lượng của nó nhiều không kể hết được..." Nguyệt Trục cũng lo lắng nhìn về phía trước. "...không đúng... Cẩn thận dưới chân."
Cùng lúc đó hắn đưa kiếm khí tấn công một sợi dây đang bất ngờ nhô lên.
Chu đằng là thực vật nguy hiểm nhất, tất cả các bộ phận của nó đều vô cùng nguy hiểm, không chỉ thân cây có thể tấn công người mà ngay cả rễ cây ẩn sâu dưới lòng đất không thể nào nhìn thấy được lại càng nguy hiểm hơn gấp bội.
Ba người vừa phải chú ý xung quanh vừa phải đề phòng rễ cây đánh lén, thực sự có chút chật vật, Chu đằng dù cho còn non nhưng cũng là linh dược cấp tám sức mạnh của nó không phải người bình thường có thể tưởng tượng nổi.
"Không ổn, những thân cây chúng ta chém xuống lại đang tự liên kết lại với nhau." An Ninh nói.
Nàng thực sự không thể tin được rằng loại cây này lại nguy hiểm, cũng khó đối phó như vậy chúng ngày càng có vẻ trở nên mạnh hơn. Cứ theo đà này họ sẽ nhanh chóng đuối sức cũng chẳng thể tiêu diệt hết đám dây leo phiền phức này.