Li Linh quỷ thánh cười ha hả, nói: “Nhà giam các ngươi bày ra chưa chắc đã giết được ta!”
Diêm La chân quân chỉ mỉm cười, nói: “Đến tốt, đến tốt, vừa lúc một lưới bắt hết. Chắc thời gian sắp tới rồi nhỉ?”
Theo lời nói của hắn, đột nhiên Quỷ Châu giống như lung lay một cái, một cảm giác kỳ dị xuất hiện trong lòng mọi người, giống như có một cái lồng lớn che đậy bầu trời.
Diêm La chân quân nói: “Tốt rồi, đã chữa trị xong Chúng Sinh Quỷ Mạc, mọi người đánh nhau đi, giết Quỷ Thánh rồi thành tựu Phản Hư, đừng để chúng ta hy sinh vô ích!”
Theo lời nói của hắn, trong các tu sĩ đột nhiên có người ra tay!
Người đó là Hoá Thần chân tôn, nhưng không chỉ một người mà có khoảng mười bảy người!
Toàn bộ Hoá Thần chân tôn của Cửu U Quỷ Minh tông cùng Minh Vương tông đều tới đây. Trận đại chiến trước đó, bọn họ không xuất hiện, hoá ra là vì ở chỗ này chờ Quỷ Thánh.
Sau đó Lạc Ly cảm thấy, khí cơ trong vòng ngàn dặm gào thét, một vầng thái dương dâng lên ngay trước mắt.
Không, hào quang còn chói hơn mặt trời gấp trăm ngàn lần. Bởi vậy Lạc Ly có cảm giác mình bị hào quang đó làm tan chảy.
Chiến đấu bắt đầu, các Hoá Thần chân tôn bắt đầu đại chiến với Li Linh quỷ thánh!
Trong trận chiến này, bọn họ là mặt trời, Lạc Ly là đom đóm, may mà hắn ẩn thân trong đồng trụ, đồng trụ này dùng bí pháp luyện chế, vô cùng cứng rắn, nếu không thì Lạc Ly trên đồng trụ đã tử vong lâu rồi.
Trận chiến này rất kịch liệt, Lạc Ly căn bản không cảm nhận được bọn họ ra tay như thế nào, trong cảm giác của Lạc Ly thì pháp thuật của họ chính là vầng thái dương ở trước mắt của mình. Trong phút chốc, trời đất, ngôi sao, núi cao, sông hồ, di tích đều biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại hào quang đang nở rộ.
Chính vào lúc này, tất cả mọi người bị hào quang bao phủ đều cảm thấy sợ hãi tự tận đáy lòng. Đây là nỗi sợ trước tai nạn mà con người không thể kháng cự, một cảm giác tuyệt vọng bất lực lan tràn trong lòng mỗi người.
Sau đó hào quang biến mất, Lạc Ly phát hiện Già La di tích đã không còn, di tích tồn tại vô số vạn năm, từng được coi là không bao giờ biến mất lại hoàn toàn hoá thành tro bụi.
Vô số bùn đất trong di tích dưới lòng đất cùng thành thị trên bùn đất, chỉ trong nháy mắt đó, toàn bộ không còn, hoá thành hư vô!
Trên chiến trường này, chỉ có Nguyên Anh chân quân có thể giữ được mạng, những tu sĩ khác đều hoá thành tro bụi.
Sau đó ngoài trăm dặm xuất hiện một nấm mây nghìn trượng, trong nháy mắt, bọn họ đã na di ra ngoài chiến trường trăm dặm, đây cũng là nguyên nhân Lạc Ly còn sống sót.
Sau đó lại ngoài trăm dặm khác, một đạo bạch quang thông thiên triệt địa khuếch tán khắp bốn phía. Hào quang lướt qua đầu, không gian gợn lên từng đạo phù văn, sơn xuyên phân giải, sông hồ khô cạn, trời sụp đất đổ, thành trì thành tro. Con người lọt vào đó, tất cả đều lặng yên nổ tung hành sương máu.
Sau đó ở ngoài trăm dặm vang lên tiếng nổ mạnh, chỉ trong nháy mắt, chúng nó đã lan tới phương xa.
“Đùng đùng đùng đùng đùng đùng...” tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa xếp chồng với nhau, sóng âm truyền mãi vạn dặm, thổi tro bụi bay đầy trời. Qua lâu sau, tro bụi tan hết, bán kính trăm dặm hình thành một cái hố trời sâu trăm trượng.
Trận đại chiến này, Quỷ Châu đồ thán, mấy trăm vạn sinh linh đều thành tro bụi.
Đây là ý nghĩa thực sự của câu nói không gì không thể hy sinh của Diêm La chân quân.
Lạc Ly hoàn toàn trợn mắt. Từ trước tới giờ, Lạc Ly thuận buồm xuôi gió, lại có thần thông hộ thể, cho nên trong lòng không tránh khỏi việc xem thường anh hùng thiên hạ. Hôm nay nhìn thấy Hoá Thần chân tôn dốc sức ra tay, lúc này hắn mới biết mình chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến, đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều là hư ảo.
May mà Lạc Ly náu trên đồng trụ, dựa vào đặc tính của thần thông Thái Sơ động thiên thì chỉ cần động trụ không vỡ thì mình sẽ không bị thương, thoát được kiếp nạn này. Hư Linh Kim Đan chân nhân Lạc Thiên đã bị làn sóng chiến đấu đầu tiên làm tan vỡ, nếu như Lạc Ly mà ở đó thì hiện tại cũng đã tan xương nát thịt.
Tiếng nổ mạnh không ngừng truyền tới từ phía xa, thiên địa chấn động, chuyện duy nhất mà Lạc Ly có thể làm là thành thật ẩn núp, không nhúc không nhích.
Trận chiến này rất đáng sợ. Mặt đất dưới chân không ngừng lung lay. Xa xa thỉnh thoảng truyền tới tiếng đùng đoàng. Có một cảm giác như thiên địa vỡ nát.
Khoảng một lát sau, trong bầu trời, tiếng sấm cuồn cuộn, mưa lớn vô cùng vô tận rớt xuống.
Đây là trời đất đáp trả lại sau trận chiến kịch liệt, trời sụp!
Tiếng sấm cuồn cuộn, mưa lớn tầm tã, phàm là trong phạm vi Hoá Thần chân tôn chiến đấu đều phải trải qua lôi kiếp đáng sợ này, đây là thủ đoạn trời đất tự bảo vệ mình.
Di tích dưới lòng đất Già La di tích hiện tại đã biến thành một cái hố to, mưa lớn rớt xuống, các đũng nước bắt đầu xuất hiện trong di tích, Lạc Ly lắc đầu, không thể núp tiếp được nữa, chỗ trốn của hắn đã bị nước lũ bao phủ.
Hắn lập tức rời khỏi đồng trụ, nhìn qua nhìn lại, bốn phía vnag lạnh, giống như ngoại trừ hắn ra thì không còn ai sống sót cả, cũng không có bất cứ kiến trúc nào, chỉ có bảy mươi hai cây đồng trụ sừng sững ở nơi này.
Đồng trụ? Đồng trụ này là gì mà lại lợi hại đến như thế?
Lạc Ly tự hỏi? Chợt có sáng kiến.
“Đồng trụ lợi hại như thế, chắc hẳn là được luyện thành từ tài liệu cực phẩm, thứ này rất đáng giá nhỉ?”
“Mình đã xài hết linh thạch rồi, Thất Trúc sư huynh còn nhắc ta chuẩn bị thêm nhiều linh thạch, đây chẳng lẽ là hậu lễ mà ông trời đưa cho ta?”
Nghĩ tới đây, Lạc Ly hét lớn: “Đồng trụ này là của ai? Không ai muốn hả?”
Không ai trả lới hắn, Lạc Ly nói tiếp:
“Không ai muốn hả? Là đồ bỏ sao? Được rồi, đã vậy ta làm người nhặt ve chai một lần, nhặt rác dùm các ngươi!”
Sau đó Lạc Ly đi tới đằng trước một cây đồng trụ, chạm nhẹ vào nó. Đồng trụ này nặng ít nhất một vạn cân, cao mười trượng, dài một trượng. Thế nhưng nó lại dựng đứng trên mặt đất bằng cách bay. Hoá ra bùn đất dưới chân đồng trụ đều đã hoá thành tro bụi trong sóng xung kích.
Lạc Ly nắm chặt bằng tay trái, quát: “Thu!”
Thái Sơ động thiên lập tức khởi động, đồng trụ chợt loé, biến mất không còn bóng dáng, bị Lạc Ly thu vào trong Thái Sơ động thiên.
Thu xong một cái, Lạc Ly thở phào một hơi, cách này làm được!
Chuyện còn lại thì đơn giản, thu, thu, thu. Nháy mắt, bảy mươi hai cây đồng trụ đều bị Lạc Ly thu lấy. Cuối cùng Lạc Ly xác định bốn phía không còn thứ gì khác. Hắn muốn rời khỏi nơi này.
Hố to đã ngập đầy nước, một vài thứ rác rưởi trồi lên trên. Lạc Ly đột nhiên sửng sốt, bởi vì hắn nhìn thấy một pháp bào rách rưới, không khỏi thở dài một tiếng.
Pháp bào đó chính là của Thiên Hành Không. Hắn là tu sĩ Cửu U Quỷ Minh tông phái đóng ở đây. Vừa rồi xuất hiện trong đội ngũ hoan nghênh quỷ thánh buông xuống. Trận nổ mạnh kinh thiên vừa rồi đã lan tới hắn nên chỉ còn lại một ít pháp bào rách rưới còn sót lại nhân gian.