Tiết Thanh không đi đâu cả, vẫn đứng ở hẻm nhỏ ven đường không nhúc nhích.
Liễu Xuân Dương và Thiền Y cũng không dám động đậy, hít thở cũng dừng, nhìn người cầm đèn đến gần. Cuối cùng cũng thấy rõ đây là một cậu bé lùn béo ục ịch khoảng mười ba mười bốn tuổi, ánh đèn lồng chiếu lên vẻ mặt có chút ngơ ngác của cậu, cứ vừa đi vừa thì thầm muội muội muội muội.
Thiếu niên kia cứ nhắc đi nhắc lại rồi đi qua nơi đó.
Không biết là quỷ hay là yêu quái... Liễu Xuân Dương lẩm bẩm.
Tiết Thanh nói: “Là bạn học ở trường xã, Trương Niện.”
Là bạn học sao? Liễu Xuân Dương và Thiền Y cùng nhìn về phía nàng.
Tiết Thanh nhìn bóng người ở trên đường hướng về phía Song Viên, nói: “Muội muội của hắn bị chọn trúng.”
Thiền Y “a” lên một tiếng: “Vậy muội muội chẳng phải là còn ở Song Viên sao?”
Tiết Thanh gật gật đầu, nhìn chiếc đèn lồng đang đi xa trên đường, nói: “Chuyện này đủ phiền phức, tiểu tử này sao lại chạy đến đúng lúc này...”
Đó không phải là chịu chết sao? Mình yêu quái kia là đã đủ đáng sợ, hiện tại ở đó còn có thích khách nhìn thấy người sẽ giết nữa. Liễu Xuân Dương nói: “Kêu hắn trở về...”
Lòng dạ của đứa nhỏ này cũng không tệ lắm, Tiết Thanh liếc hắn một cái rồi nói: “Chỉ sợ có kêu hắn trở về cũng không được.”
Không được sao? Liễu Xuân Dương không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể nhìn Tiết Thanh, nghe Tiết Thanh thở dài nói: “... Ăn người miệng mềm ()...”
Ăn người? Liễu Xuân Dương hoảng sợ, hiện tại hắn không thể nghe lọt tai hai từ ăn người này, vừa muốn nói cái gì, Tiết Thanh đã ấn bả vai hắn rồi đứng lên.
“Các ngươi tới phía trước trấn chờ ta.” Nàng nói.
A? Liễu Xuân Dương và Thiền Y đều đứng lên.
“Ngươi muốn đi đâu?” Thiền Y nắm lấy tay Tiết Thanh, run giọng nói.
Ta là đàn ông, Liễu Xuân Dương thầm nghĩ, đứng nguyên tại chỗ nắm chặt tay, nhìn Tiết Thanh, sau đó nhìn thấy Tiết Thanh rút cây côn sắt kia từ eo, hắn “a” lên một tiếng, giơ tay nắm lấy tay Tiết Thanh nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tiết Thanh nói: “Không làm cái gì cả, ta đi xem hắn rồi khuyên hắn quay trở về.”
Khuyên sao? Liễu Xuân Dương cùng Thiền Y nhìn nàng, dùng cách gì để khuyên.
Tiết Thanh nói: “Đừng làm trì hoãn thời gian.” Nàng nhẹ nhàng né tay hai người ra, ném tay nải cho Liễu Xuân Dương: “Thay quần áo đi rồi chờ ta.” Dứt lời liền nhảy khỏi hẻm nhỏ.
Thiền Y giơ tay che miệng, không biết vì sao mà nước mắt trào ra, khóc lóc kêu Tiết Thanh, đại khái là bị cô nương này ảnh hưởng, Liễu Xuân Dương cảm thấy chính mình cũng muốn khóc.
Tiết Thanh quay đầu lại nói: “Đừng sợ, không có việc gì đâu.” Dứt lời xoay người bước nhanh đi.
Thiền Y và Liễu Xuân Dương theo bản năng tiến lên một bước nhưng chỉ trong nháy mắt thiếu niên kia đã biến mất trong màn đêm, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe được.
“Hắn muốn đi làm cái gì chứ?” Liễu Xuân Dương lẩm bẩm hỏi, bên cạnh chỉ có tiếng khóc nức nở của nữ tử đáp lại.
Ngọn đèn lồng lắc lư trong màn đêm chậm chạp nhưng kiên định tiến về phía trước, một trận gió thổi qua, chiếc đèn lồng đột nhiên ngã về phía trước... Nó cũng ngã xuống mặt đất và bị một bàn tay nắm lấy, đồng thời cánh tay còn lại ôm lấy người đã gục xuống ở phía trước.
Tiết Thanh dùng đèn lồng chiếu lên người Trương Niện, tuy rằng bị đánh hôn mê nhưng môi của thiếu niên vẫn còn run rẩy lẩy bẩy. Nghĩ đến hắn dường như chỉ nói về muội muội mình, đối với thiếu niên này mà nói, muội muội nhỏ hơn hắn một tuổi đã nắm giữ cả nhà, đột nhiên mất đi trụ cột, hắn không thể nào chịu nổi.... Cậu thiếu niên yếu đuối ngày ngày cùng Tô Phương tranh chấp nhưng một câu cũng không dám nói, cuối cùng cũng đi về phía Song Viên. Có lẽ hắn không muốn làm gì chỉ là muốn tới nơi có muội muội mà thôi.
Tiết Thanh ném hắn vào một bụi cỏ ven đường, nhìn hắn nói: “Ngươi đi thì ích lợi gì, muốn cứu muội muội ngươi một cách chân chính chỉ có một cách thôi.”
Nàng im lặng một khắc, giơ thanh côn sắt trong tay lên trước mắt, hai đoạn dẹp đầu dưới ánh đèn ngẫu nhiên hiện lên hàn quang, lúc chế tạo thật sự không nghĩ sẽ dùng đến nó nhanh đến như vậy...
“Một khi đã như vậy, Tiết Thanh ta, lấy tiền làm việc, không lừa già dối trẻ.” Nàng nói, thổi tắt đèn lồng rồi đặt ở một bên trong bụi cỏ, xoay người hướng về phía Song Viên bước nhanh đi.
Nàng muốn đi giết người, người nàng muốn giết không phải ai khác, chính là Tông Chu.
Trước khi nàng nhìn thấy Trương Niện suy nghĩ này vẫn chưa tồn tại, tuy rằng khi đó nàng đã bắt đầu giết người nhưng chỉ là bởi vì những người đó muốn giết nàng, ngăn cản nàng chạy trốn. Khi đó nàng chỉ là một người cầu sự sống, hiện tại nàng đã rời khỏi sự nguy hiểm rồi lại quay đầu lại đi về phía Song Viên, nơi đó lúc này thích khách đang chém giết giống như Tu La trận.
Thiền Y đã được cứu ra một cách thuận lợi, trùng hợp chính là Tông Chu giết người lất cớ rơi xuống nước, Thiền Y rơi xuống dưới nước càng làm cho người khác tin tưởng, hoặc là cố ý kéo dài thời gian, hơn nữa thích khách lại xuất hiện, Tông Chu sẽ phân tâm mà đi tra thích khách, như vậy cũng đủ thời gian để đưa Thiền Y rời đi.
Nhưng muội muội Trương Niện thì lại không được, Tông Chu một là giận dữ mượn cơ hội giết chết các nàng, hai là tạm gác rồi sẽ chậm rãi giết chết trên đường đi. Tóm lại là một chữ chết, mỗi người đều sẽ phải chết, mỗi ngày sẽ có nhiều người chết đi. Tiết Thanh cũng không muốn làm chúa cứu thế, nàng cũng không thể cứu tất cả mọi người được.
Nhưng hiện tại nàng nhìn về phía Trương Niện thì không thể mặc kệ... Kỳ thực thì nàng có thể mặc kệ, quan hệ của nàng với Trương Niện cũng không quá thân, nàng chỉ vừa lúc đến nghe giờ giảng của Nghiêm Tiên sinh, vừa lúc ngồi bên cạnh hắn, rất nhiều lúc Trương Niện lải nhải bên tai, nàng có thể đếm được rõ ràng số câu mà hắn đã nói... Nàng chỉ xem hắn như một người bạn học bình thường, liên kết tâm giao gì cũng không có.Truyệ.n đ.ược cập nhật nhanh nhất. t.ại iread.vnHiện tại đột nhiên nàng vì muội muội hắn mà đi giết người, người giết lại là Tông Chu, người mà toàn bộ quan bộ quan viên hương thân hay là nhân vật có tiếng một câu cũng không dám đắc tội. Điều này thật quá điên khùng, nàng chỉ muốn thành thật học tập sau đó làm một tiên sinh dạy học.
Nhưng hết cách rồi, hiện tại chỉ có giết Tông Chu chuyện này mới có thể chấm dứt, Tông Chu chết những cô nương đó mới có thể sống, mọi người mới có thể an toàn.
Tiết Thanh lắc đầu thở dài, chợt lại nghĩ đến lời trước khi Tứ Hạt tiên sinh nói.
“Đừng gây chuyện...”
Có phải hắn cũng đoán được là nàng sẽ gây chuyện không?
“Cái đứa học trò này, ở trên đời này, nếu muốn sống an ổn thì phải biết sợ một cái gì đó.”
Nàng sợ chứ, việc nàng sợ rất nhiều... Nhưng chỉ có duy nhất là không sợ chết.
Bóng đêm che giấu biểu cảm bình tĩnh của nàng, ngọn đèn dầu phía trước sáng lên, Song Viên hiện lên trong tầm mắt, tiếng ồn ào náo động đã biến mất, tựa như những gì các nàng đã gặp phải trước đó đều là ảo giác.
Tiết Thanh dừng chân lại, Song Viên yên tĩnh như vậy còn đáng sợ hơn cảnh chém giết máu me rợn người trước đó nữa.
....
Đèn lồng trên mặt đất bị thiêu thành tro, đốm tàn của cây đuốc kêu tách tách, mấy chiếc xe lăn sang một bên, trên xe và trên mặt đất loang lổ vết máu, xác tôi tớ nằm tứ tung ngang dọc bốn phía. Mà những con ngựa đã yên tĩnh lại, lắc lư gặm cỏ ven đường, hưởng thụ thời gian không có đám tôi tớ xua đuổi mắng chửi, lúc này người và động vật hình thành sự đối lập rõ ràng.
Nơi này chính là nơi Liễu Xuân Dương nói chờ xe ngựa.
Tiết Thanh lướt qua yên lặng không một tiếng động, đi vào phía bên trong, thi thoảng tiếng bước chân ở trong sân vang lên.
“... Lục soát...”
“... Bọn họ còn ở nơi này...”
“.... Đại nhân muốn canh phòng nghiêm ngặt...”
Một đội hồng y thị vệ thấp giọng nói chuyện với nhau, ánh mắt sắc bén.
Thích khách còn ở đây, tốt cũng có mà không tốt cũng có, vì thích khách và hồng y thị vệ là đối thủ nhưng hai bên lại đều sẽ coi nàng như đối thủ, dù gặp một trong hai bên đó thì đều là ngươi chết ta sống.
Tiết Thanh đi men theo tường, chậm rãi bò lên, một đường có thể thấy được thi thể nằm tán loạn, đa số là tôi tớ của Song Viên, cũng có một số nam nhân mặc y phục dạ hành và hồng y thị vệ.
Số thích khách này đến không ít, không biết lúc này còn lại bao nhiêu… Tiết Thanh dừng lại, nhìn phía trước một tòa nhà, phòng sáng bừng ánh đèn dầu, có mười mấy hồng y thị vệ canh giữ ở bốn phía, sắc mặt vô cùng cảnh giác. Đây chính là chỗ ở của Tông Chu, không biết hắn còn ở đây hay là đã trốn đi rồi.
“Đại nhân truyền Lý Quang Viễn tới...” Một thị vệ chạy từ bên trong ra nói.
“Đóng cửa thành tra thích khách sao?” Thị vệ ngoài cửa nói, một mặt tiếp nhận thủ lệnh.
Một hướng khác ở vườn truyền tới âm thanh xôn xao.
“Các ngươi qua bên kia nhìn xem.” Thị vệ cầm đầu xua tay nói.
Ngay lập tức có vài thị vệ nghe lệnh bước nhanh đi, thị vệ cầm đầu cũng nhấc chân cất bước, tay cầm thủ lệnh mang theo mấy người đi về phía cửa.
Tiếng bước chân ồn ào dần biến mất, Tiết Thanh đã bước vào bên trong sân, nàng nhìn vào bên trong đại sảnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tông Chu đang đứng bên trong.
Hắn khoanh tay đứng ở trước tấm bình phong, tóc dài thả ra ở sau lưng, trên người vẫn mặc bộ hồng bào lúc trước.
“Có rồi!” Hắn chợt hô to một tiếng.
Thân mình Tiết Thanh căng thẳng, lại thấy Tông Chu nâng tay áo xoay người, giơ tay lên cạnh bàn cầm lấy một cây bút, phất tay áo đối diện với bình phong bạch tố.
“Hồng trần kham phá lộ, thân chuyển tàng mê tung.” Hắn nói, đặt bút vung mực.
Làm thơ à.
Tiết Thanh thầm nghĩ, lợi hại lợi hại, nàng không biết làm thơ nên câu thơ này của Tông Chu hay hay dở nàng cũng không biết, nàng chỉ biết là một người gặp phải thích khách giết người mà vẫn còn có hứng làm thơ thì đúng là quá lợi hại.
Người như vậy Tiết Thanh gặp được rất ít, cũng không nói người như vậy ít, mà có nhiều lúc nàng không trực tiếp đối mặt với người chết, những người phải chết đó cũng không biết chính mình phải chết, giây phút uống rượu mua vui thậm chí chăm chú làm việc đi lướt qua liền không còn mạng nên cũng không biết rõ ràng phản ứng khi bọn họ đối mặt với cái chết như thế nào.
Lần này cũng như vậy, để cho Tông Châu chết trong lúc đang sáng tác thơ vậy, Tiết Thanh dựa vào vách tường bước đi chậm rãi về phía trước, Tông Chu đã viết xong hai câu thơ, nắm bút xuất thần đối mặt với tấm bình phong. Tầm mắt của Tiết Thanh đi từ đầu đến cuối căn phòng, đột nhiên dừng lại, vừa rồi bị cánh cửa che nên không nhìn thấy, hiện tại di chuyển lên vài bước thì thấy được khoảng đất bên cạnh bình phong có một cái xác.
Dáng người của người này gầy yếu, mặc hắc y, trong tay còn cầm một thanh đao, máu chảy lan khắp phía dưới, hiển nhiên là đã chết.
Không ổn, Tiết Thanh thầm nghĩ.
Tông Chu nói: “Ngươi cảm thấy câu thơ này của ta thế nào?”
Hắn không quay đầu lại, trong phòng cũng không còn người khác nhưng rõ ràng là những lời này không phải lầm bầm làu bàu.
Tiết Thanh im lặng một khắc, nói: “Không tệ.”
Tông Chu cười ha ha, xoay người lại tay áo màu đỏ vung lên, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy giọt máu rơi, nói: “Tiết Thanh, ngươi nói dối.”