Đại Đế Cơ

quyển 1 chương 143: cam chịu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn Sơn vuốt cằm, không trả lời hắn mà lớn tiếng gọi người tới.

Một tùy tùng nhanh chóng đi đến thi lễ.

Đoàn Sơn nói: “Ngươi biết những gì thì nói hết ra.”

Tùy tùng vâng một tiếng. Đầu tiên là nhắc đến việc Liễu gia cùng Bùi gia không hợp nhau ra sao, sau đó lại nói tới lai lịch của Tiết Thanh, làm cách nào trở thành con rể của Quách gia… vân vân. Tiếp lại nói đến chuyện Tiết Thanh đánh cuộc làm thơ cùng con cháu Liễu gia vào tết Đoan Ngọ, thiếu gia của Bùi gia mở trường học, Lâm tú tài đệ trình ở Song Viên, Tiết Thanh không thể không làm thơ…

Liêu Thừa nghe say sưa đến mức tỉnh cả ngủ.

“Cho nên thời gian trước Tiết Thanh cùng Liễu Xuân Dương đánh cuộc ở trường học, các thiếu niên rốt cuộc không động khẩu nữa chuyển sang động thủ?” Hắn vỗ tay cười nói: “Thú vị thú vị, ta thích nhất xem đánh nhau…”

Tùy tùng vâng một tiếng, nói tiếp: “Các thiếu niên cùng xông lên đánh nên Tiết Thanh bị thương rất nặng. Hai nhà Quách Liễu cũng đánh theo. Lần này Bùi gia vẫn đứng về phía Quách gia… Cho nên dân chúng mới nói hai nhà đều thi tổ chức hội hoa đăng…”

Liêu Thừa suy nghĩ một chút nói: “Hình như là vậy thật. Có điều xem ra Lý Quang Viễn cũng đứng về phía Bùi gia.” Nói tới đây hắn lại nhớ tới sắc mặt của Liễu gia khi nghe hắn hỏi câu vì sao hôm nay các ngươi lại náo nhiệt như vậy, hắn bắt đầu cười ha ha.

Đoàn Sơn nói: “Thật vớ vẩn!” Có điều hắn xem như hiểu được phản ứng cùng hành động hôm nay của những người đó.

Liêu Thừa cười nói: “Ngài xem chuyện của Tông đại nhân có liên quan gì đến bọn họ không?”

Ánh mắt của Đoàn Sơn lạnh đi đôi chút: “Bọn họ còn không có lá gan này.”

Liêu Thừa cười cười, vuốt cằm nói: “Vậy liệu bọn họ có gan chứa chấp người không nên chứa chấp không?”

Đoàn Sơn trầm mặc một lát mới đáp: “Việc này rất khó nhìn ra.”

Liêu Thừa nói: “Cho nên trước tiên vẫn nên tra xét rõ xem cái chết của Tông đại nhân là do con cháu Chung gia báo thù hay là…” Hắn vỗ vỗ tay vịn: “… do người khác.”

Người khác là ai hắn không nói rõ. Đoàn Sơn cũng không tỏ vẻ nghi vấn, ánh mắt hơi trầm xuống, hỏi: “Nếu như là hắn, sao bọn hắn lại động thủ với Tông Chu?”

Liêu Thừa nói: “Đây chính là việc mà chúng ta cần phải điều tra. Có lẽ do Tông Chu uy hiếp đến bọn họ…” Hắn quay đầu nhìn bóng đêm thăm thẳm bên ngoài. Tiếng ồn ào huyên náo xa xa đã dần lắng xuống, khắp thành Trường An dường như rơi vào một giấc ngủ say: “Điều tra rõ những nữ tử được tuyển chọn hôm nay.”

....

Ngày thứ ba sau tết Trung Thu, trường học tiếp tục mở cửa. Sáng sớm Tiết Thanh vừa đến cổng trường đã bị các học sinh vây quanh.

“Thanh Tử thiếu gia thật lợi hại!”

“Tiết thiếu gia, hàng ngày huynh đọc những sách gì vậy?”

“Huynh thích thi từ của ai nhất?”

Bất kể người quen hay không quen đều nhiệt tình chào hỏi nàng chứ không chỉ bó gọn trong đội xúc cúc như trước nữa. Tiết Thanh vẫn ôn hòa trả lời từng người một.

Tiểu đồng đứng giữa rừng núi nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng không còn khinh thường cùng hoài nghi như xưa.

“Tiết Thanh thật sự làm ra được những bài thơ đó.” Hắn thì thào, cũng không phải đang nghi vấn mà là sợ hãi thán phục.

Thanh Hà tiên sinh xem mấy tờ giấy trong tay. Ngày thứ hai sau Trung Thu hắn liền lấy được bài thơ mà Tiết Thanh làm trong hội thơ ở Giới Viên, vì có rất nhiều người đến chúc mừng nói hắn biết cách dạy học khiến hắn không hiểu ra sao. Khoa khảo còn chưa bắt đầu sao đã vội chúc mừng rồi? Sau đó hắn mới biết được chuyện Tiết Thanh lại làm thơ ở Giới Viên.

Một bài Thủy điệu ca đầu đã đủ để kinh người, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy nàng lại làm ra được hai bài thơ nữa, đều lấy ánh trăng làm chủ đề, lại không hề thua kém bài thơ đầu tiên mà nàng làm.

Không ngờ đứa nhỏ này lại có năng khiếu về thi từ đến vậy. Là ai dạy nàng? Mọi người đều cho rằng là hắn, nhưng hắn cũng chỉ mới gặp mặt nói chuyện với nàng không quá bốn, năm lần chứ nói gì đến việc dạy học.

Càng miễn bàn việc khi nàng còn nhỏ chỉ tìm một tiên sinh rất đỗi bình thường để học vỡ lòng… Không, nói đến người chính thức dạy vỡ lòng cho nàng thì phải là cha mẹ của nàng mới đúng. Tuy khi đó nàng còn nhỏ tuổi chưa chính thức nhập học, nhưng ở vào hoàn cảnh như vậy cũng có thể mưa dầm thấm đất… Hoàng hậu nương nương xuất thân danh môn vọng tộc, học rộng tài cao, nhất là về mặt thi từ càng có tạo nghệ.

Tuy rằng chăm chỉ học hành mới là đúng đắn thế nhưng Thanh Hà tiên sinh dạy học nhiều năm như vậy cũng không thể không tin tưởng rằng thiên phú không phải việc mà người ngoài có thể nói. Vì thế đối mặt với lời chúc mừng của mọi người hắn chỉ đành ngầm thừa nhận.

Thanh Hà tiên sinh ngẩng đầu nhìn về phía con đường lên núi, nơi đó một đám thiếu niên đang ríu rít vây quanh Tiết Thanh đi tới.

“Làm thơ chỉ coi như tài lẻ mà thôi, vẫn nên nghiêm túc đọc sách thì mới xem như là học rộng tài cao đúng nghĩa.” Hắn nói, nhìn về phía tiểu đồng: “Nghiêm tiên sinh nói việc học hành của nàng thế nào?”

Tiểu đồng hơi bất đắc dĩ nói: “Nàng chưa bao giờ nộp bài tập… Tuy nghe giảng rất nghiêm túc nhưng chỉ nghe có nửa ngày. Nhưng kỳ quái là ngày hôm sau nàng vẫn có thể nghe tiếp mà không hề thấy trúc trắc chút nào.”Bạn đan-g đọ-c tr-uyệ-n tại iREAD.vnThanh Hà tiên sinh im lặng một khắc, lẩm bẩm: “Tự học…”

Vẻ mặt tiểu đồng lại càng thêm khó hiểu: “Ngủ ở nhà tranh, hoặc là tụ tập vui đùa… Thời gian này phải bảo hai người Thạch, Hương canh cổng nghiêm ngặt một chút, không để cho các học sinh đến nhà tranh chơi.”

Thiên tư thông minh? Vậy thì càng không thể bỏ mặc không quan tâm được. Có điều nên làm thế nào mới có thể hợp lý hóa vụ đánh cuộc này? Thanh Hà tiên sinh nhìn tờ giấy có chép bài thơ trong tay, ngẩng đầu lên nói: “Chu tiên sinh yêu thích thi từ, ngươi sắp xếp cho hắn gia tăng bài học cho Tiết Thanh…”

Tiểu đồng vâng một tiếng. Chu tiên sinh không phải tiên sinh dạy học bình thường như ở Mông Đồng mà là tiên sinh chân chính bắt đầu truyền thụ lý lẽ.

Tiết Thanh đi thẳng đến lớp học của Nghiêm tiên sinh. Các học sinh không học ở đó cũng không dám đi theo nữa, cáo từ Tiết Thanh xong thì tản ra. Đợi đến khi đi vào lớp học, ánh mắt các học sinh ở đây nhìn nàng cũng khác với trước kia.

“Tiết Thanh, huynh thật lợi hại!” Một học sinh chủ động nói.

Các học sinh ở đây đều vừa học vỡ lòng, chưa tiếp xúc nhiều với thi từ nên bọn họ cũng không rõ lắm Tiết Thanh lợi hại đến mức nào. Nhưng người trong nhà đều nói đến người này, những học sinh khác cũng vây quanh người này, vậy thì người này nhất định là rất lợi hại.

Ngay cả Tô Phương trước kia không để hắn vào mắt thì giờ cũng chủ động lấy lòng hắn.

“Hóa ra Thanh Tử thiếu gia làm thơ giỏi như vậy. Sau này có thể dạy tôi được không?” Hắn nói: “Thúc phụ của tôi biết tôi cùng lớp với huynh rất vui vẻ đó.”

Tiết Thanh lại cười nói: “Bạn học cùng lớp với nhau, không cần khách khí.”

Tô Phương rất thỏa mãn với thái độ của nàng: “Nói rất hay! Có rảnh mời huynh đến nhà tôi chơi!”

Có thể nhận được lời mời của Tô Phương, các học sinh khác lại càng thấy Tiết Thanh lợi hại, vây quanh nàng mồm năm miệng mười nói hết chuyện này đến chuyện khác. Mãi đến khi Nghiêm tiên sinh liên tục ho khan thì các học sinh mới vội vàng tản ra.

Tiết Thanh ngồi xuống chỗ của mình, hơi nghiêng đầu nhìn chỗ trống bên cạnh, sau đó lại thu hồi tầm mắt ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn nhìn về trên bục giảng. Nghiêm tiên sinh cũng cụp mắt bắt đầu giảng bài.

Giảng bài xong, Nghiêm tiên sinh rời khỏi phòng học, các học sinh tiếp tục vây lấy Tiết Thanh.

“Huynh thấy làm thơ ở Giới Viên thế nào?”

“Giới Viên trông thế nào nhỉ?”

Mọi người tò mò thi nhau hỏi. Tô Phương thấy tất cả đều vây quanh Tiết Thanh, cảm thấy không vui, nói: “Giới Viên à, tôi có nghe thúc phụ của ta nói, rất đẹp, còn đẹp hơn cả Song Viên…”

Các học sinh trong lớp học mồm năm miệng mười thảo luận xôn xao. Tiết Thanh không hề giống ngày thường vừa nghe giảng xong liền đi mà ngồi lại nghe mọi người nói chuyện.

“Đúng vậy đúng vậy, Giới Viên rất đẹp, tuy là buổi tối tôi không nhìn rõ lắm…”

Tô Phương càng thoả mãn, nói: “Lần sau chúng ta cùng nhau đến Giới Viên vào ban ngày.”

Tiết Thanh cũng gật đầu, trong giọng nói còn xen lẫn một chút chờ mong: “Thật tốt, chúng ta có thể đi Giới Viên làm thơ… Mọi người chúng ta cùng nhau đi!”

Đi Giới Viên! Mắt các học sinh lập tức sáng lên liền gác chuyện làm thơ sang một bên. Có thể vào Giới Viên chơi đùa ngắm cảnh thật tốt!

Tô Phương cũng sáng mắt lên, nói: “Thúc phụ của tôi nói huynh quan hệ rất tốt với Bùi gia, muốn đi Giới Viên chắc chắn không thành vấn đề.”

Tiết Thanh nói: “Vậy chúng ta cùng đi Giới Viên, mọi người cùng nhau làm thơ… Nói đến các bạn học, khi nào thì Trương Niện mới đi học vậy?”

Tô Phương “xùy” một tiếng: “Đừng chờ hắn, hắn không đến được đâu, hắn là nghi phạm. Huynh không biết, hiện tại đang bắt đầu nghiêm khắc tra xét nghi phạm, tuyệt không bỏ qua một ai.”

Tiết Thanh “a” một tiếng, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Nghiêm tra nghi phạm… Trương Niện là bạn học với chúng ta, liệu chúng ta có bị tra không?”

Tô Phương cũng sững sờ. Liệu có bị không? Hình như không đâu…

“Làm sao bây giờ? Đều cùng học trong một trường, nhất là chúng ta, lại học cùng một lớp với hắn, nhất định sẽ bị tra…” Tiết Thanh bất an nói: “Nên làm sao đây? Tôi cũng không muốn bị tra hỏi. Tôi… tôi phải đi về… Tôi muốn nói cho người nhà cứu tôi!”

Dứt lời liền đứng dậy gấp gáp chạy ra ngoài, đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa, có thể thấy được hắn hoảng sợ đến cỡ nào. Các học sinh trong lớp học quay sang nhìn nhau, ngay cả Tiết Thanh cũng thấy sợ, vậy chuyện này… Thật sự là đáng sợ!

“Tôi cũng phải về nói cho người nhà biết…”

“Tôi không dám đi học nữa… Tôi muốn về nhà!”

Các học sinh cùng kêu lên, sau đó tranh nhau chạy ra bên ngoài. Tô Phương liên tục bị người xô vào ngã trái ngã phải, đầu óc cũng hỗn loạn. Về nhà, đúng vậy, chuyện này… Nghi phạm, là bạn học… Liên luỵ, liên đới… Ngồi tù!

Hắn rùng mình một cái, cũng xoay người chạy ra ngoài.

“Ta đi hỏi thúc phụ của ta… Thúc phụ của ta chắc chắn có cách! Ta sẽ không sao hết!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio