Sau khi rời khỏi nơi Trương lão thái gia đang ngồi hóng mát, Trương Liên Đường liền lấy cây quạt ra quạt cho đỡ nóng, mặc dù là ban đêm nhưng vì hiện đang là mùa hè nên vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất nóng nực.
“Do có Tri phủ đại nhân đi xem ư? Bởi vậy nên mấy người họ mới cảm thấy vui vẻ?” Hắn đáp.
Trương Song Đồng lắc lư tay áo, bày ra bộ dáng đang hát hí kịch, đùa giỡn: “Cơ mà tại sao Tri phủ đại nhân lại đến nhỉ? Nếu nói ông ta thích xúc cúc, vậy tại sao ba năm trước chưa từng đến xem trận đấu? Không đúng, rõ ràng chính là do ông ấy đột nhiên có hứng thú với trận đấu, muốn đi xem thôi.”
Trương Liên Đường gật đầu nói: “Dù là do Tri phủ đại nhân thích xúc cúc hay là do ông ấy đột nhiên muốn đi xem thì thực tế cũng nhờ hôm nay ông ấy đến xem trận đấu nên người nhà chúng ta mới đi theo đến đó, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chúng ta chơi xúc cúc, thế nên mới cảm nhận được chỗ tốt của chúng ta, có đúng không?”
Trước kia người nhà bọn họ chỉ cho rằng xúc cúc là trò chơi giữa những người trẻ, nhiều lắm cũng chỉ coi nó là phương thức để giao lưu, kết bạn, chứ không hề nghĩ đến những nguyên nhân nào khác. Thế nhưng hôm nay bọn họ không chỉ có thể chuyên tâm xem trận đấu, mà còn có thể nhìn ra được bọn họ chơi theo quy tắc. Lại còn nói xúc cúc chỉ là việc nhỏ nhưng từ đó cũng có thể rèn luyện ra được vài đức tính tốt để sau này làm việc lớn, hơn nữa còn có thể rèn luyện sức khỏe.
Trương Song Đồng giả bộ dùng tay áo lau mồ hôi một cách khoa trương: “Nói như vậy, may mắn là chúng ta có thể thắng trận này nên mới được khen, chứ nếu như thua chỉ sợ không chỉ bị mắng một trận lớn, mà còn liên lụy đến đội bóng xã Trường Lạc có thể bị giải tán, hơn nữa cũng đừng trông mong Đại bá phụ cho tiền tiêu nhiều thêm một chút.”
Trương Liên Đường nói: “Đây chắc có lẽ cũng là ý nghĩ của các thiếu niên xã Ngũ Lăng.”
Nếu không phải vì vậy thì tại sao xã Ngũ Lăng lại có thể sử dụng thủ đoạn ác độc trong quân doanh trên trận đấu, vốn dĩ bọn họ đã rất mạnh, từ trước đến nay lại đã thắng nhiều trận hơn xã Trường Lạc. Lý do duy nhất chính là bọn họ không muốn thua xã Trường Lạc, không chỉ muốn giành chiến thắng mà còn muốn làm xã Trường Lạc phải giải tán, khiến mấy người Trương Liên Đường mất hết tinh thần chiến đấu.
Trương Song Đồng vỗ ngực nói: “Nguy hiểm thật.” Không biết nghĩ đến cái gì, cậu lại nói tiếp.
“Nói như vậy, chẳng phải chúng ta rất may mắn khi có Tiết Thanh đó sao?”
Trong trận thi đấu xúc cúc kỳ này, bởi vì các thiếu niên xã Ngũ Lăng sử dụng thủ đoạn bỉ ổi khiến bọn họ bị dọa sợ, Quách Tử An thì bị thương, may mắn có Tiết Thanh ra sân, cậu ta không chỉ có thể ngăn cản thủ đoạn của các thiếu niên xã Ngũ Lăng mà còn dùng biện pháp “gậy ông đập lưng ông”, dùng thủ đoạn của xã Ngũ Lăng để trả ngược lại cho bọn họ, khiến đám người xã Ngũ Lăng mất hết khí thế, nhờ đó mà đội xã Trường Lạc của bọn họ mới có thể thắng trong hoàn cảnh khó khăn như vậy.
Trương Liên Đường phe phẩy cây quạt, gật đầu lần nữa đáp: “Đúng là như vậy, cần phải cám ơn cậu ta.” Dừng một chút, hắn ta lại tiếp lời: “Đương nhiên càng phải cám ơn ta, cám ơn mắt nhìn người của ta thật tốt.”
Trương Song Đồng cười to nói: “Có tiền thật tốt, có tiền có thể khiến rất nhiều việc trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Ít nhất cũng có thể cho Viễn Nam và Đại Nhạc tiền đi đường trở về, không đến nỗi lâm vào cảnh đội bóng không đủ người giống lúc trước.”
Đúng vậy, dù có nói thế nào đi nữa thì nhờ thắng cuộc trận đấu này mà bọn họ được nhận rất nhiều tặng thưởng, Trương Liên Đường thầm nghĩ. Trên bầu trời đêm vang lên vài tiếng sấm, có lẽ đến nửa đêm sẽ có một trận mưa rất lớn.
“Thật thoải mái.” Trương Liên Đường quạt vài cái, lớn tiếng nói.
Lúc tiếng sấm vang lên trên bầu trời đêm tĩnh mịch, bầu không khí yên tĩnh trong thành Trường An hơi dao động, mọi người vội vã lấy quần áo phơi ở ngoài đem vào nhà, mọi người lo lắng cho trận thi đấu thuyền rồng vào ngày mai, mấy gia tộc vội hối thúc người hầu kiểm tra ống thoát nước, đêm hè càng thêm khô nóng.
Ở ngôi nhà lớn đẹp như tiên cảnh bên này cũng rất ồn ào, Liễu Xuân Dương vừa mới tắm xong, mặc một bộ trường sam xanh nhạt đang xả tóc ngồi dưới chòi hóng mát. Hắn bực mình cầm cây quạt giấy, quạt vài cái, sau đó nhịn không được tức giận mà ném cây quạt ra ngoài.
“Người đâu, mau tới đây.” Hắn gọi lớn.
Vừa gọi xong liền có một tỳ nữ vội vã tiến đến gọi thiếu gia.
Liễu Xuân Dương nói: “Thuốc dán Lệ Chi mà ta dặn đâu rồi?”
Tỳ nữ thi lễ đáp: “Để nô tỳ đi hối thúc bọn họ.” Nói xong liền xoay người chạy nhưng vẫn không kịp, tỳ nữ kia bị Liễu Xuân Dương đá vào mông, chỉ dám rên đau một tiếng nhỏ rồi lảo đảo cố gắng đứng dậy chạy đi. Sau lưng còn truyền đến tiếng mắng của Liễu Xuân Dương.
“Đã dặn từ rất lâu rồi mà còn chưa có, bộ muốn ta đau chết à?”
Tỳ nữ chỉ mới chạy được mấy bước đã đụng phải một gã sai vặt cũng đang vội vã chạy đến, cả hai đều rên lên một tiếng đau đớn.
“Mau tránh ra, đừng có cản đường ta.” Cả hai người họ đều cất tiếng cùng lúc, tính cất bước lại vô tình va trúng nhau lần nữa.
Tỳ nữ tức giận giậm chân: “Thiếu gia muốn lấy thuốc dán, chậm nữa sẽ chết người đấy.”
Gã sai vặt cũng giậm chân đáp trả: “Lão thái gia đang muốn gặp thiếu gia, chậm nữa cũng sẽ chết người đấy.”
Liễu lão thái gia sao? Tỳ nữ kia lập tức đứng tại chỗ không dám cử động, gã sai vặt vội vã chạy qua la lớn gọi vài tiếng Xuân Dương thiếu gia, sau một hồi hỗn loạn, Liễu Xuân Dương liền cột tóc lên, buộc lại thắt lưng sau đó đi đến bên ngoài viện của Liễu lão thái gia.
Bên ngoài viện có trồng hai cây thông trắng cao lớn, thân cây màu trắng bạc rất to, tán cây nhiều như mây. Hai cái cây này nghe nói là có từ thời nhà Đường, trong năm Vũ Đức, Cao Dương hoàng đế đã tự tay trồng và ban thưởng cho Liễu gia, cách nay đã là năm... Đây chính là vật biểu thị cho cảnh tượng phú quý, chưa bao giờ sụp đổ của Liễu gia trong suốt mấy trăm năm qua. Là gia đình có truyền thống đi theo con đường quan văn, lại lập nghiệp từ con đường thương nhân, thế nên ở Trường An, Liễu gia là gia tộc rất nổi tiếng trong số các quan viên.Truyện -được dịch tại iR-EAD.vn--Thường ngày, Liễu lão thái gia hay sinh hoạt ở trong sân nhỏ, đường đi ở đây được lót bằng đá cao cấp, nhà cửa được xây rất đẹp. Lúc này đèn đuốc bên trong đã được đốt sáng trưng, bên trong còn vang lên tiếng cười đùa cùng vài lời khen ngợi.
Khác với những nhà khác, Liễu lão thái gia không thích ngâm thơ hay nghe hát hí kịch, mà thích xem đấu vật, trong nhà Liễu gia có nuôi vài võ sĩ đô vật, võ đài thi đấu đô vật được xây trong viện của Liễu lão thái gia.
Lúc này, Liễu lão thái gia đang vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè và các hậu bối.
Không biết Liễu lão thái gia gọi mình đến là vì việc gì nên Liễu Xuân Dương hơi do dự đứng chờ bên ngoài. Gia đình Liễu tộc có rất nhiều người, hắn cũng không phải là người mà lão thái gia thương yêu nhất. Chính vì vậy hôm nay ông ấy gọi hắn đến đây chắc chắn chỉ bởi vì một lý do duy nhất.
Bởi vì hắn đã thua trận đấu xúc cúc.
Mặc dù đội bóng xã Ngũ Lăng đã thắng trong nhiều năm như vậy, nhưng đối với Liễu lão thái gia, nó cũng chẳng có gì đặc biệt, thường ngày cũng chỉ tùy tiện hỏi vài câu, sau đó lại bảo muốn mua vật gì cứ việc lấy tiền... Có thể đối với Liễu lão thái gia, thi đấu xúc cúc chỉ là một việc nhỏ.
Hôm nay Tri phủ đại nhân đến đó xem trận đấu, Tam thúc là ngươi tiếp khách, nên chắc chắn chuyện gì đã xảy ra ở đó sẽ về báo cáo lại chi tiết cho lão thái gia nghe... Thời điểm quan trọng như vậy mà hết lần này đến lần khác đội của hắn lại thua.
Liễu Xuân Dương nhịn không được giơ chân đá xuống đất một cái, mặt đất được rải đá xanh, đừng nói đá vụn, ngay cả bụi đất cũng không thấy.
Gã sai vặt đứng trước của thấy hắn liền nói: “Xuân Dương thiếu gia, ngài mau vào đi.”
Liễu lão thái gia cũng không phải là người có tính tình dễ chịu, vì vậy Liễu Xuân Dương cũng không dám trì hoãn thời gian nữa mà nhanh chóng bước qua cửa. Trước đài đấu vật ngồi rất nhiều người, Liễu lão thái gia là người có bộ râu dài, tóc trắng, nét mặt hồng hào, mặc một trường bào màu vàng, trên tay ông đang cầm một vòng hạt châu. Khung cảnh rực rỡ đến chói mắt.
Liễu Xuân Dương đi qua đứng sau lưng Liễu lão thái gia, không dám quấy rầy, ánh mắt hướng về hai nữ võ sĩ trên đài, bọn họ chỉ mặc một cái quần ngắn bằng vải bố. Hai người bọn họ đang say sưa tranh đấu với nhau. Mấy vị lão gia xung quanh đang vén tay áo, nhìn đến nữ võ sĩ mà mình đã cá cược khen hay.
Trận đấu kết thúc, nữ võ sĩ tên Vân Tước đã giành chiến thắng, đang vui vẻ nhảy nhót trên đài.
Liễu lão thái gia cười to nói: “Thưởng” sau đó cầm vòng hạt châu ném lên trên. Mọi người thấy vậy cũng vội vã ném tiền lên đài, tiền và trang sức cứ liên tục rơi trên người Vân Tước khiến nàng vui vẻ cười lớn.
Liễu Xuân Dương nhìn nàng đến ngây người, ánh mắt sáng lên, chợt thấy người ngồi trước mình đang chuyển động.
Liễu lão thái gia quay đầu nhìn hắn: “Làm không tệ.”
Hả? Liễu Xuân Dương sửng sốt, hắn vẫn chưa kịp phản ứng.
Liễu lão thái gia vỗ ghế cười nói: “Ngay lúc cứ tưởng mình thắng, hóa ra lại thua, cảm giác thế nào?”
Liễu Xuân Dương cúi đầu nói: “Cháu rất xấu hổ, xin ông nội trách phạt.”
Liễu lão thái gia lắc đầu nói: “Chỉ là trò chơi, có gì hay mà phải trách phạt, ta không muốn làm mọi người mất hứng.” Ông vừa nói vừa cười nhìn Liễu Xuân Dương bằng ánh mắt dò xét: “Ngươi làm không tệ, nhận thua cũng nhận rất tốt.”
A? Liễu Xuân Dương càng khó hiểu hơn, nhận thua rất tốt? Là ý gì đây?
Liễu lão thái gia nói: “Hôm nay các ngươi thua, gặp đối thủ tại Lục Ý lâu nhưng không đánh nhau, ngươi hành động như vậy rất đúng. Trận bóng đó các ngươi cũng đã từng thắng rất nhiều lần, thắng được thì tốt, không thắng được thì thôi, đó là chuyện thường tình.”
Được cung cấp ăn ngon, mặc đẹp, lại có huấn luyện viên giỏi, muốn cái gì có cái đó, thế nên xã Ngũ Lăng mới thắng nhiều lần như vậy. Nhưng không ngờ kỳ này bọn họ lại thua, Liễu Xuân Dương xấu hổ cúi đầu.
Liễu lão thái gia giơ tay vỗ vai hắn: “Ngươi là người thông minh, nhưng cần phải rèn luyện nhiều hơn. Lần này biểu hiện của ngươi không tệ, thua liền nhận thua, thể hiện rõ khí độ hào phóng của con cháu Liễu gia. Đi đi, chơi cái gì cũng được, nhưng cần phải biết nắm rõ, khống chế tình hình.”
Ông nói xong lại xoay người ra hiệu, lập tức trên đài vang lên một tiếng trống, sau đó có hai nữ võ sĩ xông lên đấu với nhau, tiếng ồn ào lại vang lên lần nữa.
Liễu Xuân Dương chậm rãi đi ra khỏi sân của ông nội mình, nghe thấy tiếng cười và lời khen ngợi truyền ra từ trong sân mà vẫn chưa hồi phục tinh thần, hắn giơ tay gãi đầu, nhìn đầu vai của mình.
Rất tốt? Cư xử đúng mực? Thông minh?
Liễu Xuân Dương vội nắm chặt vai gã sai vặt bên cạnh nói: “Ông nội vừa mới khen ta đó.”
Gã sai vặt cười hì hì nói: “Dạ, lão thái gia vừa mới khen Xuân Dương thiếu gia ngài đấy.” Còn chưa nói xong đã kêu đau một tiếng nhảy cẫng lên, hóa ra hắn vừa bị Liễu Xuân Dương nhéo một cái.
Liễu Xuân Dương nhìn thấy gã sai vặt đau đến nhe răng trợn mắt liền nói: “Vậy là không phải ta đang mơ.”
Gã sai vặt dở khóc dở cười: “Xuân Dương thiếu gia, chẳng lẽ ngài không muốn được khen sao?”
Con cháu Liễu gia từ xưa đến nay đều phong lưu, thế nên cho dù là cưỡi ngựa hay chọi gà cũng đều muốn lấy ra khoe. Liễu Xuân Dương tất nhiên là muốn được khen ngợi nhưng bây giờ hoàn cảnh này thật không đúng chút nào, hôm nay hắn đã thua mà. Trong khi mấy lần trước thắng nhiều như vậy lại không thấy ông nội khen một tiếng, bây giờ hắn thua rồi ngược lại lại khen hắn. Thật sự quá khó hiểu rồi.
Gã sai vặt chỉ sợ bị nhéo nữa, nên đứng cách xa ra nói: “Lão thái gia nói là khen ngài biết hành động khéo léo, không đánh nhau. Bởi vì lúc đó có Tri phủ đại nhân, nên nếu đánh nhau sẽ làm mất mặt ông.”
Là như vậy sao? Thế nhưng thực ra hắn vốn là muốn đánh nhau. Nếu như lúc đó không phải Tiết Thanh nói ân oán trên trận đấu thì để giải quyết trên trận đấu, hắn đã không dừng tay.
Vậy người được khen chẳng phải chính là Tiết Thanh sao? Liễu Xuân Dương trừng mắt, người kiêu ngạo như hắn chắc chắn không chịu thừa nhận sự thật này.