Trời đêm càng lúc càng đen đặc lại, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời cũng một màu đen, tựa như có cả hòn đá tảng ngàn cân đè trên đầu.
Quách Tử An nằm trên giường, đôi mắt sáng rực nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lắng tai nghe những tiếng người nói, tiếng bước chân người nhốn nháo bên ngoài kia, cho đến khi mọi thứ lại chìm lại vào tĩnh lặng.
“Nàng đã dẫn theo bao nhiêu người?” Hắn hỏi.
Hoàng Cư đang ngồi xổm chỗ cửa sổ lên tiếng đáp: “Không dẫn theo ai cả, chỉ có nàng và Khang Niên.”
Quách Tử An im lặng, cảm giác như bản thân nên suy nghĩ một vài điều gì đó, thế nhưng chả nghĩ ra được cái gì. Từ trước đến nay hầu như các việc mạo hiểm đều là một mình nàng làm.”
Những quan lại đứng bên ngoài cửa phủ vẫn chưa rời đi, đều đang suy nghĩ rất nhiều việc.
“Quá mạo hiểm.” Một vị quan lắc đầu cảm thán: “Chỉ có mỗi hai người thì làm thế nào được, bên ngoài binh mã đông như vậy.”
Một người khác nói: “Chuyện này không phải cứ nhiều người là giải quyết được, đông người trà trộn vào để thoát ra sẽ rất dễ bị lộ. Huống chi dù có nhiều người hơn nữa cũng không địch nổi số binh mã bên ngoài.”
“Không ngờ tên Tống Nguyên lại điên rồ đến mức này.” Một người khác thở dài, nói.
So với nỗi lo lắng cho hai nguời Tiết Thanh và Khang Niên thì họ càng lo hơn khi nghĩ đến tình thế trước mắt. Nghe thấy tiếng thở dài của viên quan kia, mọi người đều nhìn ra phía bên ngoài. Đập vào mắt họ không phải là màn đêm tối như mực mà là những ánh đén sáng rực lên trong đêm ở Huỳnh Sa Đạo, thế nhưng thứ ánh sáng này lại không hề mang đến cho lòng người một chút cảm giác an toàn nào.
“Ngài nói xem, nàng thật sự đã đi thuyết phục Đốc đại nhân rồi sao?” Một người chợt lên tiếng hỏi.
Mọi người đều nhìn về phía chủ nhân của câu nói.
Người đó bất ngờ bị nhìn chằm chằm nên có chút ngượng ngượng. Nhưng chuyện đã đến nước này thì không có gì phải che giấu trong lòng cả. Giây phút tiếp theo còn chưa biết sống chết thế nào.
Vị quan đó tiếp tục nói: “Tình thế hiện tại mọi người đều biết rất rõ, có đánh cũng không đánh thắng được. Hi vọng vào việc thuyết phục được Đốc đại nhân cũng không lớn... Ở vào một cục diện khó khăn chết chóc thế này, nàng chạy cũng là lẽ thường tình.”
Những người khác cũng không phản đối lời của người đó, hiển nhiên bọn họ cũng đều suy đoán như vậy.
“Nàng ta chạy rồi thì cũng tốt, như vậy chúng ta cũng được cứu rồi.” Một vị quan lên tiếng.
“Đúng đó, Tống Nguyên cũng chỉ là muốn nàng ta chết.” Một người khác nhỏ giọng nói: “Nàng chạy rồi, Tống Nguyên sẽ đuổi theo truy sát vậy thì vòng vây phía bên này Huỳnh Sa Đạo sẽ không có ý nghĩa gì nữa.”
Cho nên, bọn họ đều không phản đối việc Tiết Thanh muốn ra khỏi thành để hóa giải cục diện khó khăn. Dù là nàng muốn nộp mạng hay là muốn bỏ chạy.
Đột nhiên từ phía sau có tiếng người vang lên: “Vốn dĩ là sẽ không xảy ra chuyện đó.”
Mọi người đều quay lạ nhìn, thì ra là tri phủ Huỳnh Sa Đạo.
“Nếu mà ở nơi khác thì điều các ngài vừa nói còn có khả năng, nhưng nơi đây là Huỳnh Sa Đạo.” Y nghiêm mặt nói: “Bất luận là điện hạ có đi chết hay là bỏ chạy thì nơi đây có sự trừng phạt từ phía trên, rất có ý nghĩa đó.”
Đem những tiếng xấu của Huỳnh Sa Đạo đổ lên người, vừa có thể giải thích về cái chết của nàng cũng có thể hủy hoại mạng sống của nàng. Cơ hội tốt như vậy, Tống Nguyên nhất định không dễ gì mà bỏ qua.
Huỳnh Sa Đạo đã từng xảy ra chuyện tương tự như vậy một lần rồi, người trong thiên hạ đều sẽ dễ dàng chấp nhận. Vậy thì chuyện lần này sẽ có ngoại lệ sao? Sắc mặt ai nấy đều vô cùng chán nản nhưng rất khác với tâm tạng kinh ngạc, phẫn nộ cùng hoảng sợ khi biết chuyện Huỳnh Sa Đạo bị vây chặt, vừa thuyết phục vừa uy hiếp tri phủ của Huỳnh Sa Đạo và Hồ tướng quân cùng đi mở cổng thành với bọn họ để đón Tống Nguyên vào thành. Thậm chí có người còn để nghị mọi người làm chứng rằng chuyện lăng mộ là giả để xoa dịu Tống Nguyên…
“Người chết mới là nhân chứng an toàn nhất.” Tri phủ Huỳnh Sa Đạo lạnh nhạt nói: “Tống Nguyên chắc chắn sẽ không để các ngài sống sót mà ra khỏi đây… không phải… là chúng ta mới đúng.”
“Vậy thì chỉ còn nước chờ chết thôi.” Một vị quan lẩm bẩm.
“Tại sao chưa gì đã nói ngồi chờ chết rồi, điện hạ đã hành sự rồi.” Mang vẻ mặt nghiêm túc, tri phủ Huỳnh Sa Đạo nói, chắp tay nhìn về phía bên ngoài thành: “Điện hạ nhất định sẽ giải quyết được khó khăn ở Huỳnh Sa Đạo.”
Mọi người nhìn tri phủ Huỳnh Sa Đạo, tâm trạng có chút phức tạp mà lại thêm vài phần ngưỡng mộ ông ta. Người có được lòng tin của Đốc thực ra cũng rất may mắn.
Những tiếng sấm rền vang cuối cùng cũng xuất hiện, giống hệt như một hòn đá lớn đang ép xuống, làm cho rất nhiều người dân Huỳnh Sa Đạo đang say ngủ cũng phải tỉnh giấc.
“Lại sắp mưa rồi.”
“Đóng chặt cửa sổ lại đi.”
Những người trong các nhà cũng không thấy hoảng loạn, mùa hè ở Huỳnh Sa Đạo vốn lắm mưa lắm sấm, cũng không vì vậy mà nghĩ đến đêm đen nổi gió phóng hỏa đốt thành. Hơn nữa, Huỳnh Sa Đạo bây giờ là nơi an toàn nhất, trong có Bảo Chương đại đế an tọa, ngoài có binh mã trấn thủ, trong lòng có hoàng hậu nương nương phụng linh…
“Đoàng, đùng…”
Tiếng sấm càng lúc càng dồn dập, Răng Vàng Khè mở cửa sổ ra, tức thì, tiếng sấm tựa như đập thẳng vào trong phòng.
“Binh mã triều đình bên ngoài có chút kì lạ.” Hắn nói.
Ông chủ quán ngồi trong nhà bếp gần tiệm xe ngựa dùng một chiếc que khều khều để mồi lửa rồi nói: “Có gì lạ đâu, bọn họ theo các đại nhân trong thành đến đây mà, hộ vệ và mấy vị đại nhân kia đều đến để kiểm chứng và chỉ cần họ tin là người ở chỗ chúng ta chính là đế cơ đích thực thì sẽ hộ tống người hồi cung.”
Răng Vàng Khè cười nhạt, nói: “Vậy ông đến đây làm gì?”
Ông chủ tiệm xe ngựa đáp: “Ta đói bụng, xuống ăn đêm.”
Răng Vàng Khè không nói gì, bước đến bên cửa, cửa nhà bếp mở rộng, đứng ở bên cửa cũng nhìn thấy cửa của phủ cũng đang mở. Huỳnh Sa Đạo buổi đêm luôn đóng kín cổng thành, không đón tiếp khách, nhìn xuyên qua cánh cửa lớn đang mở có thể nhìn ra đường cái, lúc này trên đường không một bóng người.
“Tôi đã từng nhìn thấy trận hỏa lớn như thế kia.” Răng Vàng Khè nói: “Thật là đáng sợ.”
Huỳnh Sa Đạo bây giờ phần lớn đều do dân chúng ở những làng mạc, thành trấn xung quanh di dân đến sau khi thành mới được xây dựng lại. Mặc dù không phải là người Huỳnh Sa Đạo lúc đó nhưng một trận lửa cháy lớn và lâu như vậy, cách rất xa cũng nhìn thấy được.
“Đang yên đang lành nhắc đến chuyện đó làm gì.” Chủ tiệm mất hứng nói: “Xui xẻo.”
Răng Vàng Khè quay đầu lại, nghiến răng nói: “Tất nhiên là vì bây giờ giống y hệt như lúc đó, mưa gió sấm chớp, binh mã, đế cơ gặp nạn.” Nhìn đến cây củi cháy trong tay chủ tiệm: “Nếu không thì mọi hôm, đến nửa đêm ông đều không ngủ mà cứ ngồi trông lò làm gì chứ?”
Trong phòng không ai nói gì nữa.
Chủ tiệm nhìn lò đang cháy rừng rực, nói: “Nếu mà đốt lên thì đốt bốn phía trước.”
Như vậy thì ngọn lửa ở những chỗ khác sẽ cháy bùng lên, phía bên này đã cháy hết, ngược lại sẽ được an toàn.
Răng Vàng Khè nhìn ông ta, nghiến răng ken két, gân xanh trên mặt nổi hết cả lên, cuối cùng chỉ thốt ra một chữ: “Được.”
Trong phòng bếp lại trở về im ắng, người chủ tiệm xe ngựa tiếp tục nhìn bếp lò, Răng Vàng Khè thì nhìn ra bên ngoài, chăm chú quan sát sấm chớp cuồn cuộn trên đỉnh đầu.
“Lần này sẽ khác, nhất định là như vậy.” Hắn nói.
Bên ngoài thành Huỳnh Sa Đạo là một mảng tối đen thế nhưng ở phía xa xa, bên trong một sơn cốc có vô số đốm lửa lấp lóa, đứng trên núi nhìn xuống cảnh tượng đó giống hệt như những vì sao trên trời vì giật mình mà lỡ rơi xuống mặt đất.
Không chỉ có ở đó, Đốc nhìn bốn phía đều thấy trong bóng đêm thấp thoáng vô số những vì sao như vậy, vây quanh lấy Huỳnh Sa Đạo sáng rực ở phía trước, giống như hằng hà sa số vì sao vây quanh vầng trăng, lại giống như một chiếc vòng đai thắt chặt, trong bất xuất ngoại bất nhập, giống y hệt lúc đó…
Ở đây không hề có sự yên tĩnh của màn đêm, giữa những lều trại binh mã chạy ngược chạy xuôi, binh lính nhận lệnh chạy như bay trong màn đêm.
“Đốc đại nhân.” Có người từ phía dưới tiến đến bẩm báo: “Tống đại nhân có lệnh.”
……
Trong căn lều chính, các quan lại tụ tập đông đủ, lệnh binh () nói hết mệnh lệnh của Tống Nguyên, sau đó giơ lệnh bài lên.
Đốc giơ tay nhận lấy: “Vi tướng vâng lệnh.”
Đợi sau khi lệnh binh rời đi, những quan tướng trong lều lập tức bắt đầu tranh luận xôn xao.
“Phải đánh trong đêm, hơn nữa là phải tấn công vào thành để giải cứu những đại nhân kia. Việc này khó làm lắm.”
“Cả trong và ngoài thành đều sáng đèn, một vạn binh mã của chúng được đều được điều đi bố trí khắp xung quanh, lính canh tuần tra cả ngày lẫn đêm như vậy. Chỉ dựa vào sự tập kích bất ngờ của mấy người chúng ta thì không thể vào đánh vào trong thành được đâu.”
Đốc đang ngồi trầm mặc trước bàn nghe thấy câu nói này thì liền đứng bật dậy, nói: “Không gì là không thể cả.”
Mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn, Đốc lại không nói nhiều lời.
“Đi chuẩn bị đi.”
Một vị quan tướng còn muốn nói thêm điều gì đó thì bị một ánh mắt khác chặn lại. Mấy người bọn họ đều lui xuống hết. Ra đến ngoài lạ bắt đầu tranh cãi.
“… Ngươi hỏi cái gì chứ, quên ngài ấy là ai rồi sao?”
“Đốc đại nhân chỉ huy Ngũ Đố quân năm đó, ta biết, ngài ấy rất lợi hại, nhưng…”
“… Đừng lo lắng gì nữa, ngài ấy thực sự đã từng thành công thắng lợi trong đêm tại thành Huỳnh Sa Đạo này, mà lại còn là dưới trướng của Tần Công Đàm.”
“…A, là lần vào mười năm trước… Vậy thì thật sự không cần lo lắng gì rồi… lần này còn dễ hơn nhiều so với lần trước.”
Những âm thanh lúc to lúc nhỏ, sau đó mất hút hẳn.
Đốc ngồi trong lều, ngây người nhìn lệnh bài trong tay. Lần này và lần đó không hẳn là dễ dàng. Lần đó khó ở bên ngoài, còn lần này, cái khó nằm ở…
“Đốc đại nhân, ta cảm thấy chuyện lần này…”
Bên ngoài cửa chợt có tiếng bước chân kèm theo tiếng nói, đồng thời bức rèm cửa lều bị người vén ra.
Chắc là vị quan tướng nào vẫn chưa hiểu ra nên muốn quay lại tranh luận đây mà.
Đốc không ngẩng đầu mà chỉ giơ lệnh bài đang cầm trong tay lên, phi thẳng về phía người đó, lệnh bài như mũi tên bay tới chỗ người đang bước vào.
“Keng!”
Có tiếng va chạm giữa lệnh bài và vũ khí bằng thép. Người đó cũng lùi về phía sau nhưng chỉ lùi một bước rồi dừng lại. Có người ở phía sau tiến lên đỡ hắn, đồng thời giơ ra thêm một thanh kiếm.
“Tiểu Khang ca, ta đã nói rồi là đừng có làm kiểu này, cứ nói rõ thân phận ở cửa là xong rồi.” Tiết Thanh nói: “Huynh không có cửa lừa được Đốc đại nhân đâu.” Vừa nói người vừa vượt lên trước Khang Niên, ném lệnh bài trong tay đi rồi thu kiếm lại: “Tất nhiên, đổi lại là ta thì có thể lừa được ngài ấy rồi.”
Nàng đứng trước bàn, mỉm cười với người đang ngồi trước mặt.
“Đốc đại nhân, lâu rồi không gặp.”
Đốc nhìn nữ tử trước mặt mình, y phục màu đen, tóc dài tết sam, khuôn mặt…
“Đốc đại nhân.” Khang Niên cũng đi tới, nở nụ cười: “Chắc là ngài cũng không nhận ra Thanh Tử thiếu gia đâu nhỉ?”
Đốc nhìn Tiết Thanh, đáp: “Nhận ra, giống y như lần đầu tiên ta gặp nàng ta.”
Lần đầu tiên nhất định là cái lần hắn cứu Tiết Thanh trong trận đại hỏa.
Tiết Thanh nói: “Không phải chứ, người ta đều nói nữ tử đến mười tám sẽ thay da đổi thịt, chẳng lẽ ta không trở nên xinh đẹp hơn?”
Khang Niên cười ha hả nhưng Đốc đại nhân không cười, chỉ nói: “Đúng vậy, càng lúc càng xinh đẹp hơn rồi.”
Tiết Thanh nghe thế thì mỉm cười, khóe mắt cong cong.
Không khí trong lều vui vẻ vô cùng, mọi người đều vẫn như trước đây.
Đốc nói: “Nếu đã đến đây rồi thì hôm nay, các người đừng nghĩ đến chuyện đi khỏi.”
Lời vừa thốt ra, sự vui vẻ, thoải mái ban nãy nhất thời cứng lại. Khang Niên chỉ cảm thấy ong lên bên tai, rất nhanh sau đó không nghe thấy tiếng cười của bản thân nữa. Tất cả bọn họ đều bị bao trùm trong bầu không khí bức bối.
Không thể nhúc nhích.
Đốc đại nhân vẫn luôn là Đốc đại nhân, không bao giờ nói lời thừa thãi, chỉ hành động.
“Kẹt kẹt…”
Mấy bức văn kiện bị hắn đè lên đứt đôi, thân thủ Đốc tựa như hổ.
“Khoan đã, khoan đã.” Tiết Thanh vội vàng nói, lùi lại một bước, giơ tay lên ngăn lại: “Bọn ta đến đây không phải vì muốn đi đâu cả mà là muốn mời ngài đi cùng.”
Lời này còn là một mục đích, Đốc vẫn không dừng động tác lại, đập “bịch” xuống chỗ Tiết Thanh.
Hắn ta không thèm để ý Khang Niên, Khang Niên cũng không có cách nào động đậy được, sắc mặt lo lắng bất an nhìn Tiết Thanh. Chỉ có người vẫn cử động được là Tiết Thanh vẫn chưa bị Đốc áp chế. Nhưng nếu ra tay thật thì tất sẽ làm kinh động đến cả doanh trại này. Trừ khi hai người bọn họ một đòn giết chết được đối phương.
Nhưng nếu mà như vậy thì việc bọn họ đến đây không có bất kì ý nghĩa gì nữa rồi.
Tiết Thanh không lùi lại hay tiến lên, chỉ dứng nguyên tại chỗ, giơ tay ra…
“Đứng lại.” Nàng hô lên.
Khang Niên chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, lực áp chế hắn cũng biến mất. Trước mặt hắn, Đốc vẫn bước từng bước chắc chắn.
Lợi hại! Khang Niên nhảy lên một cái, đây là công phu gì vậy? Hắn nhìn tay của Tiết Thanh, ngẩn ra rồi cũng nhanh chóng đứng thẳng người.
“Biên Bức lệnh…”
“Tại sao nó lại ở trong tay người?” Khang Niên buột miệng hỏi: “Không phải là Tần Đàm Công…”
“Tần Mai, ta cướp được từ tay hắn.” Tiết Thanh chỉ nói đơn giản như vậy, sau đó hạ Biên Bức lệnh trong tay xuống: “Ta cũng chưa dùng đến thứ này để mọi người không hiểu lầm, bỏ qua chuyện này đi.”
Khang Niên hiểu ý của nàng nói, triều đình vẫn luôn tuyên cáo Tiết Thanh và đồng đảng Tần Đàm Công. Nếu như Biên Bức lệnh này nằm trong tay nàng thì khó mà tránh khỏi bị hiểu lầm.
Đốc nói: “Biên Bức lệnh đã bị hủy bỏ rồi, dùng mệnh lệnh này không có tác dụng với ta.” Cả người cứng lại, định tiến lên trước.
Tiết Thanh lại giơ tay lên, nói: “Ta không phải là muốn dùng cái này để ra lệnh cho ngài đâu. Ta chỉ muốn ngài dùng cái này để đưa ra lệnh cho kẻ khác.” Nói xong liền ném tới chỗ Đốc.
Đốc vô thức giơ tay đón lấy Biên Bức lệnh. Hơi ngây người, hắn nghe thấy Tiết Thanh tiếp tục nói.
“Ngài hãy dùng Biên Bức lệnh này để điều động đại quân, lập tức rời khỏi Huỳnh Sa Đạo, đi tới biên giới đánh lui quân Tây Lương.”
……
Trong lều, ai nấy đều im lặng.
Tin tức quân Tây Lương xâm phạm thì ai ai cũng biết, Đốc cũng không ngoại lệ, chỉ là hiện tại…
Hắn lắc đầu nói: “Vẫn là muốn ta rời khỏi Huỳnh Sa Đạo. Ta đã nói rồi, ngươi không dùng Biên Bức lệnh để ra lệnh cho ta được đâu.”
“Không phải là ta mà là tiên đế đang ra lệnh cho ngài, là Bảo Chương đế cơ đang ra lệnh cho ngài.” Tiết Thanh ngắt lời hắn.
Là sao? Đang nói nàng ta là Bảo Chương đế cơ ư… Đốc ngơ ngác nhìn nàng.
Tiết Thanh cũng nhìn lại hắn.
“Tại sao tiên đế lại để ngài lập nên Ngũ Đố quân?”
“Để bảo vệ biên giới, chống lại quân Tây Lương.”
“Có phải tiên đế để ngài và Tần Công Đàm cùng nhau chống lại quân địch, còn muốn các ngài so tài cao thấp?”
“Đúng vậy.”
“Lúc đó ngài lại để thua Tần Công Đàm nên ngài mới ở dưới trướng của hắn?”
“Không sai.”
Khang Niên đứng bên cạnh, hừ nhẹ một tiếng: “Chuyện lúc đầu ấy hả, thật ra cũng không phải như vậy. Cao thấp cũng không thể dễ phân ra rõ ràng… Lúc này đừng nhắc đến chuyện trước đây nữa.”
Tiết Thanh lại nói tiếp: “Ta không phải là muốn để các người ôn lại chuyện cũ mà là muốn các người nhìn nhận rõ hiện tại.” Nàng chỉ vào tay Đốc: “Biên Bức lệnh là tiên đế ban cho Tần Đàm Công để hắn có quyền không tiếp nhận những lệnh quân tướng bên ngoài, có thể dễ dàng ứng phó với các việc quân sự để bảo vệ quân vương, bảo vệ đất nước và sự thái bình của dân chúng?”
“Phải.” Đốc đáp
“Tần Đàm Công âm mưu tạo phản, hành thích quân vương. Đốc đại nhân ngài lại vẫn trung thành bảo vệ chủ nhân. Cho nên bây giờ, ai cao ai thấp đã rõ ràng rồi. Ngài đã thắng, Biên Bức lệnh này nên quay về chỗ ngài.”
Hả! Là như vậy sao?
Tiết Thanh giải thích: “Ngài không chịu rời đi là vì mệnh lệnh mà ta đã giao cho ngài, là vì hoài nghi con người ta chứ không phải là thân phận.”
Con người? Thân phận? Nhưng mà điều nghi ngờ chính là thân phận mà nàng ta vừa tuyên xưng… Khang Niên nghe thấy thế liền cau mày, càng cảm thấy mơ hồ hơn.
Còn Đốc từ nãy đến giờ đều ngẩn người ngơ ngác, không biết có phải cũng đơ rồi không.
Tiết Thanh không dừng lại.
“Cho nên ta nói với ngài, hiện tại, lệnh cho ngài mau đưa quân đi chống lại quân Tây Lương không phải là ta đưa ra mà là với thân phận Bảo Chương đế cơ, lệnh cho các người lập tức đến chi viện biên giới.”
“Đốc đại nhân, Ngũ Đố quân của ngài đã giải tán rồi, mỗi người đều đã đến các quân doanh mới để dẫn dắt những binh mã mới. Nhưng mà lúc đầu dưới sự trù tính kín kẽ như vậy của Tần Đàm Công mà ngài vẫn lấy được tin tức hành thích, còn kịp thời cứu được hoàng hậu và đế cơ. Đốc đại nhân, bây giờ chỉ là một tên Tống Nguyên…”
Nói đến đây, nàng nhìn Đốc.
“Đốc đại nhân, Tống Nguyên đã nhận được lệnh của triều đình hay chưa, hắn nhận được lệnh gì, tình hình của Vương tướng gia bây giờ ra sao, Huỳnh Sa Đạo thành lại sắp phải đối mặt với điều gì, có phải ngài đều biết hết không?”
Đốc vẫn trầm lặng như cũ: “Phải”
……
Trong lều vang lên tiếng huýt sáo đầy kinh ngạc, Khang Niên lấy tay che miệng ngăn tiếng huýt lại, chỉ có hai con mắt sáng trưng nhìn Đốc.
Đốc đại nhân mà, lúc nào cũng đều là Đốc đại nhân.
Tiết Thanh không phấn khích cũng không tán thưởng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đốc, nói: “Vậy Đốc đại nhân còn chờ đợi gì nữa?”
Đợi gì ư? Đợi…
“Đợi lệnh của tiên đế ư.” Tiếng của Tiết Thanh tiếp tục vang lên: “Hiện tại sẽ không ai tin ngài, coi trọng ngài nhưng tiên đế vẫn nhớ ngài, đi thôi, Tần Đàm Công đã không còn dựa dẫm được nữa rồi, biên giới của Đại Chu giao cả cho ngài đó.”
Hai tay đang buông thõng xuống hơi động nhẹ, chiếc lệnh bài trong tay sáng loáng dưới ánh đèn, Đốc đưa tay lên, cúi người hành lễ.
“Thần, tuân lệnh!”
() Lệnh binh: Binh lính đến để đưa mệnh lệnh.