Tin Phó Vô Thiên muốn tuyên bố chuyện quan trọng vào buổi triều ngày kia nhanh chóng lan truyền, cơ hồ tất cả mọi người đều thu được.
Khi Phó Nguyên Thành cùng Phó Nguyên Dương đánh lên, văn võ bá quan ngoài một bộ phận nhỏ trốn đi, bao gồm những quan viên vẫn luôn đứng về phía Phó Nguyên Thành, dưới loại tình huống này, họ đứng ra cũng không có nhiều tác dụng.
Nhưng khi họ biết Phó Vô Thiên giam lỏng Phó Nguyên Thành, không thể không so đo, đa số đều cho rằng Phó Vô Thiên nhăm nhe ngôi vị hoàng đế.
Không biết bị ai nói lậu miệng, sáng hôm sau đã thấy bá tánh Quân Tử Thành đàm luận chuyện này. Làm văn võ bá quan khiếp sợ là, có hơn bảy phần bá tánh ủng hộ Phó Vô Thiên làm hoàng đế.
Có người kể hết công tích của Phó Vô Thiên trong quá khứ ra. Từ bảo hộ biên quan Đại Á mười mấy năm, vì Đại Á mang đến mười mấy năm an ổn sinh hoạt, sau khi khải hoàn hồi triều thì ra tay trừng trị tham quan, sau đó là giải quyết tai nạn ở Xương Châu tai hoạ, trợ giúp bá tánh Xương Châu một lần nữa thành lập gia viên.
Hiện tại Xương Châu đã hoàn toàn thay đổi. Quận Vương năm trước mang theo thuộc hạ binh lính kiến tạo các loại công trình thuỷ lợi cùng phòng chống thiên tai, năm nay đến bây giờ cũng không thấy phát sinh tai hoạ.
Có người nói một tin tức nhỏ, nghe nói, Dệt Tâm xưởng hiện tại trải rộng Xương Châu chính là của Phó Vương phủ. Nhờ Dệt Tâm xưởng, bá tánh Xương Châu tìm được việc làm, có một phần thu nhập ổn định, cho nên khi biết là Phó Vô Thiên mang cho họ sinh hoạt tốt đẹp, bá tánh Xương Châu cơ hồ tung hô Phó Vô Thiên lên đến trời cao.
Đối với bá tánh Quân Tử Thành, Phó Vô Thiên ngăn lại một hồi chiến tranh đoạt vị rất có thể sẽ mở rộng với quy mô lớn, bảo vệ tính mạng họ, cộng thêm đủ loại sự tích, ngôi vị hoàng đế hắn không làm thì ai xứng?
“Vương gia, hiện tại bên ngoài rất nhiều người đều đang nói ngài lên ngôi hoàng đế là tốt nhất.” Thiệu Phi sáng sớm hứng thú chạy ra ngoài hỏi thăm, trở về kể lại những gì mình nghe ngóng được.
Quản Túc kéo hắn lại.
“Làm gì?” Thiệu Phi trừng hướng hắn.
Quản Túc thở dài lắc đầu, “Chuyện này mọi người đã sớm biết, có người lo lắng Vương gia thật sự muốn làm hoàng đế nên tản ra lời đồn, cho rằng có thể thông qua ngôn luận hạn chế Vương gia, lại không biết hành động này sẽ chỉ giúp Vương gia.”
Đối phương đại khái không ngờ Phó Vô Thiên có danh vọng cao như vậy. Tuy rằng ngoài Phó Nguyên Thành cùng Phó Nguyên Dương thì vẫn còn hai vị hoàng tử cũng có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng rất nhiều người thấy vị trí hoàng đế này vẫn nên để cho người có năng lực. Phó Vô Thiên là con cháu hoàng thất, chảy trong mình dòng máu hoàng gia, hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế kỳ thật không có vấn đề gì lớn.
Đối phó lời đồn này, chỉ cần kể ra công tích của Phó Vô Thiên là sẽ tự sụp đổ, cho nên họ đã sớm biết, nếu không ai lại nhàm chán đến kể luôn cả Dệt Tâm xưởng.
Thiệu Phi tức muốn hộc máu, cả đám đều gạt hắn.
“Không ai giấu ngươi, là do ngươi ngày hôm qua một hai muốn đi.” Quản Túc vừa thấy vẻ mặt hắn là biết hắn nghĩ cái gì.
An Tử Nhiên buông ấm trà vừa châm cho Phó Vô Thiên, nhìn hắn nói: “Vương gia, đối với ngôi vị hoàng đế, Vương gia có suy nghĩ gì?”
Nghe thế, mọi người lập tức an tĩnh lại. Họ cũng muốn biết Vương gia của họ rốt cuộc nghĩ cái gì. Ba vị hoàng tử có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế thì đều có vấn đề, còn lại hai, một vị không có hứng thú, một vị lại chỉ thích chữ ‘thương’, căn bản không muốn làm hoàng đế.
Chẳng lẽ thật sự muốn Vương gia tự mình ngồi trên cái ghế kia? Họ đều cảm thấy khả năng không lớn.
Phó Vô Thiên một ngụm uống cạn ly trà, chén đặt lên bàn phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, đôi mắt đen quét qua vẻ mặt mong chờ của mọi người, cuối cùng dừng trên Vương phi của hắn.
“Bổn vương đối ngôi vị hoàng đế…… không có ý tưởng.”
“Cứ như vậy?” Thiệu Phi nhịn không được thốt lên hỏi.
Phó Vô Thiên không chút để ý nói: “Chức trách của bổn vương chỉ là bảo hộ Đại Á, ai kế thừa ngôi vị hoàng đế không liên quan đến bổn vương, chuyện này để tổ phụ nhọc lòng là được.” (Himeko: tui thấy ảnh chỉ không muốn lập hậu cung, đỡ bị vợ ghét thôi.)
Lão Vương gia có bối phận cao chỉ sau Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu là nữ cho nên không thể quyết định ai kế thừa ngôi vị hoàng đế, bởi vậy gánh nặng này đành phải dành cho lão Vương gia, nhưng phải đợi đến buổi triều ngày mai có đáp án, trước mắt, trong rất nhiều nhân tâm, Phó Nguyên Thành vẫn có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Phút lâm triều cuối cùng cũng tới.
Hôm nay, Phó Vô Thiên mang theo thủ hạ trung thành và tận tâm tiến cung trước lão Vương gia. Hắn muốn xử lý một ít công vụ, cho nên phải tiến cung trước.
An Tử Nhiên không thể tham dự triều chính, nhưng đã xảy ra một chuyện khá bất ngờ, Phó Dịch không thể đi cùng lão Vương gia, cho nên An Tử Nhiên đi thay Phó Dịch.
Trời chưa sáng, văn võ bá quan đã lục tục đi vào Hoà Bình điện. Số người lâm triều hôm nay nhiều hơn bất cứ ngày nào, cơ hồ đứng đầy cả sảnh, tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau, đại điện khá ồn ào.
Khi Phó Vô Thiên thân ảnh xuất hiện, bên trong dần an tĩnh lại, từng đôi mắt nhìn về phía hắn, mang theo tìm tòi nghiên cứu, có khẩn trương, cũng có nghi hoặc bất an, họ đã có rất lâu không thấy Phó Vô Thiên, không ai ngờ hắn lại lần nữa xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy.
Sinh tử của hai vị hoàng tử đều nằm trong tay hắn. Dĩ vãng có lẽ sẽ có người sẽ xem thường Phó Vô Thiên, giờ thì không.
Phó Vô Thiên mang theo thủ hạ đi ở giữa. Hắn không đi đến long ỷ mà đứng ở bậc thang, trực tiếp đối mặt với văn võ bá quan, ngũ quan anh tuấn như đao tước có hình, thân hình cao lớn mang theo khí thế uy hiếp trời sinh, người bị hắn nhìn đến theo bản năng tránh đi tầm mắt.
Buổi triều có rất nhiều người tham gia, bao gồm cả Úc Chính bị Phó Nguyên Thành bắt với tội danh mưu phản, đã được Phó Vô Thiên thả ra. Khi Úc Bá Phi tạo phản, Úc Chính và Úc gia ở lại Quân Tử Thành đã đủ bày tỏ thái độ, sự kiện lần này họ không tham dự.
Lão Vương gia cũng tới. Hiện tại ông là trưởng bối có tiếng nói nhất, phán quyết của ông không ai dám nói gì. Ánh mắt Phó Vô Thiên nhìn lão Vương gia hiện lên một tia quang mang không dễ phát hiện, đối phương cũng nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười.
“Bái kiến Phó lão Vương gia.” Văn võ bá quan chỉnh tề hô lên.
Lão Vương gia mặt vô biểu tình gật đầu, “Bổn vương già rồi, mọi chuyện cứ giao cho Vô Thiên toàn quyền xử lý, chư vị không có dị nghị đi? Nếu không có, vậy bắt đầu đi.” Ông chỉ tới góp mặt, danh chính ngôn thuận giao quyền quyết định cho Phó Vô Thiên mà thôi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bản lĩnh tự hỏi tự đáp Phó lão Vương gia vẫn không đổi, nhưng bảo họ trả lời, họ cũng không dám có dị nghị.
Phó Vô Thiên không nhiều lời, trực tiếp ra lệnh mang người trong cuộc lên đại điện. Chỉ hai ngày, Phó Nguyên Dương đã có vẻ uể oải như bị nhốt một tháng, tạo phản là trọng tội không thể khoan thứ, họ đã sớm biết kết cục.
Thấy cháu ngoại cùng nhi tử chật vật, Úc Chính cơ hồ sắp chảy nước mắt. Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước. Ông tuy rất muốn cháu ngoại lên làm hoàng đế, nhưng không hy vọng phải dùng tạo phản để thực hiện, cho nên biết khi biết kế hoạch, ông liền khuyên bảo, chỉ là hai người đều không nghe.
Thiên tử phạm pháp cùng tội với thường dân, Phó Vô Thiên lưu loát công chính, sau khi tuyên bố hành vi phạm tội của Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi thì phán tử hình, ba ngày sau trước ngọ môn chém đầu. Kết quả này làm tầm mắt Úc Chính biến đen, miễn cưỡng mới không ngã xuống.
Giải quyết xong hai người, mọi người liền biết vở kịch lớn tới.
Phó Nguyên Thành mang binh chống cự quân đội của Phó Nguyên Dương không sai, tuy rất nhiều người tử vong, nhưng đây là kết quả vô pháp tránh khỏi, cho nên rất nhiều người đều không rõ Phó Vô Thiên vì sao lại giam lỏng Phó Nguyên Thành, thậm chí còn không có lý do.
Hai ngày sau xuất hiện, sắc mặt Phó Nguyên Thành âm u. Hắn nhanh chóng phát hiện, bị mang lại đây còn có mẫu phi cùng nam nhân kia.
“Phó Vô Thiên, ngươi có ý gì, bổn vương chính là người thừa kế được Tiên Hoàng chỉ định!” Phó Nguyên Thành nhìn thẳng Phó Vô Thiên. Hắn hiện tại tuy có chút chật vật nhưng vẫn duy trì được tự tin, bởi vì hắn có tự tin Phó Vô Thiên không thể bắt được nhược điểm.
“Bổn vương đương nhiên biết. Hôm nay triệu tập tất cả ở Hoà Bình điện là vì hoàng đế Đại Á tương lai, nước không thể một ngày không có vua, nhưng cũng không thể qua loa xong việc.” Phó Vô Thiên nói, ánh mắt lại dừng trên Thi Vân Linh cùng thái giám.
Phó Nguyên Thành chú ý tới tầm mắt hắn, sắc mặt trầm xuống, “Ngươi có ý gì?”
Phó Vô Thiên áp bách nhìn hắn, khi tất cả mọi người đều nhìn hắn mới chậm rãi mở miệng: “Bổn vương nghi ngờ tư cách kế thừa của ngươi.”
Một câu, long trời lở đất!