Đãi Được Bảo Bối

chương 6: phiền não thường ngày của thư khắc và bối tháp (hai)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

La Nham vừa cởi tạp dề vừa thò đầu ra từ nhà bếp gọi Thư Nhạc đã tắm xong chưa, vào kiểm tra đi. Nhìn thử, trong phòng khách chẳng có ai, lẽ nào vào phòng tắm rồi, nhìn nhìn, cũng không có ai, chỉ còn một ly trà xanh và một đĩa trái cây đặt cạnh laptop trên bàn trà… Khoan đã! Laptop laptop laptop laptop!!!

La Nham phóng tới chỗ bàn trà kéo chuột rột rột rột xuống dưới cùng, bài của Thư Nhạc đã bị đẩy tuốt lên trên, xôn xao “a a a a thánh hiển linh” “chủ thớt ai đấy nhà bác nổi giận rồi” “chủ thớt xin hãy bảo vệ quả dưa leo của bác” “ chú bỏ tên dở người này theo anh đi há há há há há”, La Nham đần đến mấy cũng biết lần này tiêu rồi. Run rẩy kéo lên, quả nhiên thấy comment của ID , quăng con chuột lao tới sopha đập đầu điên cuồng vào cái tay ghế đàn hồi cực tốt, làm sao đây làm sao đây, sao mình cứ chọc cho Thư Nhạc giận!

La Nham dè dặt bò tới trước cửa phòng ngủ Thư Nhạc, đưa tay lên, không dám gõ, đành ai oán gác đầu lên cửa, nhìn tia sáng nhỏ lọt ra từ khe dưới cửa, cẩn thận mở lời.

“Thư Nhạc…”

“Thư Nhạc, vậy, em không gõ cửa, đừng cắt chỗ đó có được không?”

“Thư Nhạc, không phải em cố ý chọc anh giận đâu, em thật sự không biết phải nói sao với anh, lỡ như em hỏi anh càng giận thì sao… Hơn nữa, cũng không có ai để hỏi… Nếu là trên mạng, dù sao, dù sao cũng không ai biết ai… Nhưng mà mấy người đó không chịu trả lời em tử tế, lần sau em sẽ không hỏi nữa thật đó…”

“… Ớ, không nói cái này nữa, anh mở cửa có được không… Em, mai em rửa xe cho anh, đi mua đồ ăn với anh, cùng lắm thì em đưa bộ game mới nhất cho anh, cái đó khó khăn lắm em mới…”

Cửa bị mở mạnh từ trong, La Nham dán mặt trên cửa mất thăng bằng suýt chút nữa ngã rạp xuống đất.

“Hừ, là cậu nói đó.” Thư Nhạc đen mặt liếc một cái, đẩy cái người đã như khúc gỗ ra đi vào phòng tắm.

“Thư Nhạc…” La Nham nhìn theo bóng Thư Nhạc vào bếp, ngay trước khi đóng cửa, người bên trong đưa nửa khuôn mặt tối đen ra âm u mở miệng.

“Cởi sạch sẽ, lên giường, cho cậu phút chuẩn bị.” Nói xong đóng cửa cái rầm.

Chuẩn bị, chuẩn bị cái gì, chuẩn bị dao lam với băng gạc? La Nham vô thức ôm hạ bộ, lông tơ cả người dựng đứng.

Lúc Thư Nhạc khoác hờ chiếc áo choàng tắm màu trắng sải chân vào phòng, hình ảnh Bối Tạp của anh chỉ mặc mỗi cái quần chíp màu trắng, quỳ ngay ngắn dưới chân giường đập vào mắt, thấp thỏm nhìn ra cửa. Thư Nhạc đi đến bên giường nhìn từ trên cao xuống, tâm trạng lập tức tốt hẳn.

“Không phải đã bảo cậu cởi sạch sẽ sao, gì thế này?” Hất cằm chỉ chỉ cái quần chíp còn sống sót.

La Nham khó xử cúi đầu nhìn, không lên tiếng.

“Vậy cũng được, đưa tay vào, tự làm cho tôi xem.” Thư Nhạc bình tĩnh nói câu này, La Nham thì ngẩng phắt đầu lên, dùng cả hai tay che chở em nhỏ, há hốc mồm không nói gì.

“Nếu cậu làm, tôi sẽ trả lời tất cả câu hỏi của cậu… Tất cả những thứ cậu gửi lên diễn đàn, bao gồm cả chuyện tôi thích yêu thế nào…” Thư Nhạc cúi người xuống, kề sát vào tai La Nham thì thầm mấy chữ cuối cùng, La Nham rụt người một cái, cúi đầu không dám nhìn Thư Nhạc, tay phải chầm chậm luồn vào quần, chầm chậm xoa bóp cậu nhỏ của mình. Thư Nhạc cười khẽ một tiếng không không, đứng thẳng người lên kéo cái ghế bên bàn đọc sách qua, bắt chéo chân khoanh tay, nhàn nhã ngồi trước mặt La Nham. La Nham khẽ liếc cặp chân trần của Thư Nhạc một cái, ưm một tiếng, cậu nhỏ lại to thêm, tay không hề dừng lại.

“La Nham…” Thư Nhạc khẽ gọi.

“… Hửm?” Một âm tiết vuột ra khỏi cổ họng La Nham, nhưng lại trầm đục như không phải tiếng của mình.

“Thật ra, anh thích gọi em là Bối Tạp hơn…” Thư Nhạc nghiêm túc nhìn ánh mắt đã bắt đầu sâu hoắm của La Nham, “Đặc biệt là lúc lên đỉnh…”

Nhịp thở của La Nham dồn dập hơn, mở rộng hai chân, kéo chiếc quần lót ra quăng xuống cạnh chân Thư Nhạc, thoải mái thủ dâm trước mặt Thư Nhạc. Nếu đã muốn chơi, thì phải chơi tới cùng!

Thư Nhạc nhìn La Nham đột nhiên trở nên điên cuồng, dục vọng quen thuộc lại trỗi dậy, hơi cúi người chống một tay trên tấm dra giường giữa hai chân La Nham, nghiêng đầu ngậm lấy phần môi dưới khẽ mở của đối phương, La Nham lập tức ôm lấy đầu anh, cuồng nhiệt hôn lại, đến lúc đè Thư Nhạc ngược vào ghế mới dừng lại.

“Ưm.” Thư Nhạc lau miệng, vuốt ve sau vai La Nham, nói: “Anh thích em thế này, cứ như sắp ăn thịt anh… Cho nên lần nào anh cũng tìm đủ cách trêu chọc em, nhìn em chịu không nổi nữa, phát điên đè anh xuống, mỗi lần như vậy anh lại hưng phấn… Đúng vậy, như bây giờ, anh đã cứng không chịu nổi rồi…”

Tai La Nham nóng bừng, dùng bàn tay ướt tinh dịch của bản thân vén áo choàng của Thư Nhạc lên, đầu ngón tay đùa với thứ đã cứng thẳng của đối phương. Thư Nhạc thoải mái ngã người dựa vào ghế, đưa chân phải lên gác lên vai La Nham, quặp vào, cọ sát vào sống lưng và vai La Nham theo từng động tác của cậu.

“… Ư, Bối Tạp… Xuống dưới một chút…” Giọng Thư Nhạc run rẩy, một tay vòng lại nắm chặt vào lưng ghế.

La Nham hoàn toàn không chịu được nữa, kéo lấy cánh tay Thư Nhạc, cả người anh đột ngột bị cậu đẩy mạnh vào giường. Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Thư Nhạc biết rõ hơn ai hết. Động tác rất nhanh, rất mạnh, rất sâu; không có trêu đùa cợt nhã, không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ có nhiệt tình nóng bỏng lồng ngực, tình yêu lấp đầy trái tim, mồ hôi ướt đẫm cả người; bình thường vẫn im lặng ít lời, chỉ vào lúc xao trào nhất mới ôm chặt lấy cậu, không ngừng gọi tên cậu, khẽ nói “thích, thích em, anh yêu em”, nhưng dường như trước đây cậu không hề chú ý đến…

Thư Nhạc sờ lên khuôn mặt cậu trai đè trên mình, gặm cằm cậu ta một cái, vòng chân ôm lấy, chờ nhịp độ như vũ bão tiếp theo. Im lặng một lúc lâu, La Nham lại chỉ chôn đầu trong cổ anh, không ngừng hôn khẽ lên làn da anh, hoàn toàn không làm tiếp.

“Sao vậy, không muốn làm?” Thư Nhạc vuốt ve mái tóc ngắn đâm tay của La Nham.

“… Không phải, muốn… Nhưng mà…” La Nham chống khuỷu tay nhấc nửa người lên, cố thở chậm lại, “Em vẫn còn muốn biết nữa, nói với em anh thích gì, rồi em sẽ… sẽ chờ lần sau thực hiện.”

“Thật sự đầu lại trống rỗng rồi?” Thư Nhạc gõ gõ đầu La Nham.

“… Ừm, đại khái vậy…”

“… Thật sự sung sướng vậy sao?”

“… Phải, đúng vậy…” Giọng điệu càng lúc càng tội nghiệp.

“Em đúng là hưng phấn là bị nửa người dưới khống chế…” Thư Nhạc đưa tay xuống nghịch cậu nhỏ thẳng cứng bị kẹp giữa hai người.

“Thư Nhạc, vậy, anh còn thích, thế nào, cái này sao…” Lại vùi mặt xuống, bên dưới không nhịn được nhúc nhích cọ nhẹ vào lòng bàn tay Thư Nhạc, “Nói với em thêm nữa…”

“Anh sao…” Thư Nhạc rút tay lại, chuyển sang xoa bóp cái mông dạo này đã rắn chắc hơn nhờ tập gym của La Nham, mở rộng chân, ưỡn hông lên cọ sát vào La Nham.

“Anh thích rất nhiều thứ…” Thư Nhạc rất thích cảm giác thân mật lại đẫm dục vọng này, La Nham thì đã bắt đầu kích động, biên độ dần lớn hơn, thứ to cứng làm loạn giữa hai chân Thư Nhạc, hơi thở phả lên sau tai Thư Nhạc, “Chẳng hạn như, ưm… cọ sát như bây giờ, hoặc là…” Nắm lấy bàn tay đang nắm chặt eo mình kéo lên ngực, “Ở đây… xoa, a… nhẹ thôi, đừng cắn…” La Nham gặm cắn cho đầu ngực của Thư Nhạc ướt đẫm mới chịu ngừng, lại thở gấp hỏi:

“Còn… còn gì nữa…” Ngón tay xấu tính xoa nắn bên kia, Thư Nhạc run rẩy cả người, ưỡn ngực chào đón La Nham.

“Còn có… A, bên dưới, sờ bên dưới nữa…”

“… Bên dưới nào…” La Nham xòe cả bàn tay ra đặt lên, đầu ngón tay đụng trúng cái lỗ nhỏ đang mấp máy, lòng bàn tay nhẹ nhàng vân vê thứ cứng rắn đã bắt đầu nhỏ nước, hơi thở phả lên lồng ngực ướt đãm, làm Thư Nhạc nổi da gà khắp người, Bối Tạp của anh còn đang hỏi tiếp: “Ở đây sao… Hay là trong này, hửm?”

“… Đừng như vậy…” Thư Nhạc nắm lấy cổ tay La Nham, kiểu trêu chọc lúc có lúc không này, khoái cảm thoáng lên rồi mất này, khiến cho cả người Thư Nhạc đều tê dại.

“Vậy phải làm sao… Không thích ở đây sao, vậy thì không sờ nữa…” La Nham nói rồi rút tay về, đôi môi tiếp tục vỗ về nửa người trên của Thư Nhạc, một bàn tay luồn xuống dưới kéo mông Thư Nhạc lên dán sát vào bên dưới mình, chống chân nhấc người lên một chút, bắt đầu ra sức ma sát, “Vậy chúng ta, cứ cọ tiếp thế này… Được không?”

Thư Nhạc đã sắp bị loại cọ sát vừa ngọt ngấy vừa dâm đãng này bức điên, tự nhấc mông lên cọ vào La Nham liên tục. Đã quen với phong cách điên cuồng dữ dội của La Nham, anh gần như không chịu được cảnh thế này, mà cái người lẽ ra phải đùa nghịch một lúc rồi chịu không nổi xông vào ngay vẫn còn đang nói mấy câu dâm đãng.

“Ướt thật… Bụng bị anh cọ ướt luôn rồi… Thật sao, thích đến vậy sao.” La Nham đưa tay sờ xuống bên dưới hai người, bôi thứ chất lỏng trào ra ở đó lên đầu ngực thẳng đứng của Thư Nhạc.

“Không được… Đừng như vậy mà… A ưm, nữa…” Thư Nhạc run rẩy, còn tiếp tục như vậy, nếu còn tiếp tục cọ như vậy thì sẽ…

“Ha ha…” Tiếng cười khàn đục rải xuống ngực Thư Nhạc qua làn da, “Muốn bắn rồi sao, chỉ mới cọ cọ đã muốn bắn rồi sao… Phía dưới của Thư Nhạc, vẫn còn nhạy cảm lắm…”

“Bối Tạp… Bối Tạp, không được rồi…” Thư Nhạc kích động dùng đầu ngón chân chống đỡ cả người, lưng nhấc lên khỏi giường, La Nham ôm chặt lấy anh, hạ bộ cọ mạnh vào mông Thư Nhạc.

“A…” Thư Nhạc quấn chặt lấy La Nham, bắn đầy lên bụng hai người, cuối cùng cũng thả phịch người xuống, nằm trên giường.

La Nham liếm lên bên gáy đẫm mồ hôi của Thư Nhạc, tiếp tục nhẹ nhàng đưa đẩy cậu nhỏ thẳng cứng, an ủi Thư Nhạc nho nhỏ mềm mềm sau khi lên đỉnh, tiếng nước dính nhớp vang vọng trong căn phòng im lặng.

Sau khi Thư Nhạc lấy lại sức thì tay chân lại quấn vào La Nham, dùng gót chân dụi vào mông La Nham.

“Còn muốn cọ nữa sao… Không được đâu, của em, cọ thì không ra được đâu…” La Nham vừa nói vừa bế Thư Nhạc lên ngồi đối diện trên đùi mình, sờ tìm cái lỗ nhỏ của Thư Nhạc, quét chút chất lỏng đâm một ngón tay vào, “Chúng ta đổi sang cọ trong này có được không…”

“A, được…” Thư Nhạc lập tức lại bị kịc thích, vặn vẹo người để ngón tay La Nham dễ dàng an ủi bên trong mình.

“Vậy, Thư Nhạc thích cọ phía trước, hay là bên trong này hơn… Chỗ nào, thích hơn?”

“… Chỗ, chỗ nào cũng thích…”

“Vậy sao… Ngón tay, là đã thích rồi sao?”

“Không, không phải… Em đâm vào…” Thư Nhạc ngồi khóa trên đùi La Nham, ngửa người ra sau, dùng cả hai tay cầm lấy cậu nhỏ của cậu, dâm đãng vỗ về lên xuống, “Đâm vào bên trong, sâu bên trong… Mới thích…”

La Nham hất bàn tay hư của anh ra, nhấc eo Thư Nhạc lên, chọn đúng tư thế đâm một cái thẳng sâu vào trong, hai người cùng gầm khẽ hai âm điệu khác nhau, hai mắt Thư Nhạc đã ứa nước mắt, ôm cổ La Nham thở dốc. La Nham sửa thành tư thế dùng được nhiều sức nhất, bắt đầu điên cuồng đưa đẩy, thỉnh thoảng lại hung hăng cắn mạnh vào đầu ngực và vai Thư Nhạc, ra sức bóp nắn hai bên eo và mông. Làm được một lúc còn chụp lấy hai tay Thư Nhạc, mắt sáng rực, bảo Thư Nhạc tự vân vê đầu ngực mình, La Nham thì vừa ra sức vừa đâm mạnh vừa dùng đầu ngón tay nghịch Thư Nhạc nho nhỏ đáng thương đang chảy nước mắt, nhưng lại không an ủi tử tế. Thư Nhạc mở chân xoay eo cho La Nham ra vào, hai tay không ngừng vân vê đầu ngực đã sưng đỏ. Bị khoái cảm không đến đỉnh làm cho liên tục kêu “tuyệt quá, to lắm, không được rồi, sâu chút nữa…”, cuối cùng khóc bám vào vai la Nham vừa cắn vừa cầu xin, La Nham mới chịu thả người yêu đã mềm nhũn xuống giường, nhấc hai chân anh lên, dùng cách thức thường ngày, không lên tiếng, làm đến lúc cả hai đều bắn tinh. Đương nhiên, kết thúc vẫn như cũ là Thư Nhạc ngất xỉu gọi sao cũng không tỉnh.

Sáng sớm thức dậy, hai người cùng ngơ ngác nhìn đối phương, lúc hoàn hồn lại thì một nhảy bật dậy la lớn “Em, em đi tắm” rồi chạy hối hả vào phòng tắm, một vội vàng kéo chăn trùm đầu lại. Tên xông vào phòng tắm ngồi dưới vòi nước nóng đập đầu vào lớp gạch men, tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi tối hôm qua mình nói nhiều câu đê tiện với Thư Nhạc quá, cái gì mà cọ cọ rồi ướt ướt rồi sờ cho em xem, còn làm Thư Nhạc khóc, chắc chắc là ảnh càng ghét mình hơn rồi hu hu hu hu đập đầu chết quách cho rồi… Tên kia thì chui trong chăn cắn gối, trời ơi trời ơi trời ơi không ngờ Bối Tạp có thể nói nhiều câu dâm đãng như vậy làm nhiều thứ dâm đãng như vậy, hôm qua làm cho mình khóc luôn, nhưng mà thật sự rất thích, bây giờ chỉ nhớ lại thồi đã muốn làm nữa rồi làm sao giờ làm sao giờ làm sao giờ…

Thế là, sáng sớm cuối tuần, đôi tình nhân lại tiếp tục hạnh phúc mà buồn phiền.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio