Tuy nhiên đại tỷ lại cho rằng đây là chuyện tốt, đi theo Võ Tam Tư, người được Hoàng đế sủng ái nhất, tốt hơn nhiều so với đại hoạn quan trong cung, hơn nữa một tháng còn có thu nhập hậu hĩnh một trăm quan, đây quả thực là hồng phúc trời ban.
Nhưng Lý Trân lại cảm thấy không ổn. Cao Diên Phúc vì xem trọng mình cho nên mới đồng ý để tỷ phu dạy thư pháp cho Cao Lực Sĩ, vẫn chưa tới một tháng tỷ phu lại với cao rồi, điều này Cao Diên Phúc sẽ nghĩ như thế nào?
Lý Trân bỏ cả bữa cơm chiều lập tức đi đến phủ của Cao Diên Phúc, chuyện này hắn nhất định phải xử lý tốt.
Cao Diên Phúc đúng lúc ở trong phủ, quản gia đưa hắn tới trước thư phòng, khom người nói:
- Lão gia, Lý công tử đến rồi!
- Mời hắn vào!
Lý Trân đi vào thư phòng, chỉ thấy Cao Diên Phúc mặc một bộ đồ màu trắng rộng rãi dáng vẻ thân thiện đang ngồi ở trước bàn đọc sách, Lý Trân vội vàng tiến lên thi lễ:
- Vãn bối tham kiến Phủ quân!
Cao Diên Phúc chỉ vào vị trí bên cạnh, cười tủm tỉm nói:
- Mau ngồi xuống đi!
Lý Trân ngồi xuống, rất nhanh đã có thị nữ tiến tới dâng trà cho hắn. Cao Diên Phúc cười hỏi:
- Trở về lúc nào?
- Về lúc xế chiều hôm nay.
Cao Diên Phúc nghe hắn nói vừa trở về đã tới đây thăm hỏi mình, trong lòng của y thấy vui mừng, cười nói:
- Đi Trường An có gặp được việc gì thú vị kể lại cho ta nghe?
Trong lòng Lý Trân thoáng do dự, không biết có nên nói chuyện của Thượng Quan Uyển Nhi cho Cao Diên Phúc hay không, theo lý, loại chuyện này tốt nhất nói phải cẩn thận.
Nhưng trong lòng Lý Trân lại hiểu rất rõ, sớm muộn gì thì Cao Diên Phúc cũng sẽ biết. Nếu như ông ta biết được từ miệng của người khác chỉ sợ sẽ có ý nghĩ không tốt đối với mình.
Trầm ngâm một chút, Lý Trân liền chậm rãi nói:
- Vãn bối vào địa cung ở Tử Vân các cung Thái Cực.
Dường như Cao Diên Phúc cũng không kinh hãi, chỉ thản nhiên nói:
- Chỗ đó rất nguy hiểm, chỉ một chút vô ý sẽ chết, sau này hết sức tránh đến nơi nguy hiểm đó.
Thái độ của Cao Diên Phúc rất bình thản làm cho Lý Trân càng thêm tin tưởng Cao Diên Phúc đã biết một chút tin tức, chỉ sợ trong lòng Cao Diên Phúc đã hiểu rất rõ Thượng Quan Uyển Nhi muốn làm những gì với mình.
Lý Trân lại nói:
- Địa cung ở Tử Vân các quả thật vô cùng nguy hiểm, chúng tôi đã lấy ở địa cung một viên Ngọc Linh Lung, sau này vãn bối mới biết được là Ngọc Linh Lung mà Thượng Quan xá nhân muốn có.
- Ngươi đã gặp cô ấy?
Lý Trân gật đầu:
- Đã gặp rồi, cô ấy muốn vãn bối làm cho cô ấy một chuyện, nhưng vãn bối không nhận lời.
- Vì sao không nhận lời?
Cao Diên Phúc mỉm cười, nhìn hắn một cái đầy thâm ý:
- Ngươi muốn hỏi ý kiến của ta sao?
- Vâng! Vãn bối chỉ là một thứ dân bình thường, cô ấy xem trọng vãn bối chỉ sợ là có liên quan đến Phủ quân, vãn bối không dám tự tiện nhận lời.
- Ngươi cũng không đơn giản nha! Có thể nói bảo vệ Địch Nhân Kiệt ít nhất có một nửa là công lao của ngươi, Võ Thừa Tự rơi đài, ngươi cũng có phần, lại còn không ngờ lấy được Ngọc Linh Lung từ địa cung của Tử Vân các vô cùng nguy hiểm kia, ta nghĩ, cô ta hết sức coi trọng năng lực của ngươi.
- Nhưng vãn bối vẫn không dám tuỳ tiện nhận lời của cô ấy.
- Việc này. . . ta không thể đưa ra ý kiến nào cho ngươi, mạo hiểm càng lớn thì ích lợi càng nhiều, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, chuyện này đối với ta mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, ta là người ngoài cuộc, nhưng đối với vận mệnh, quyền lực của Đại Đường lại ảnh hưởng rất lớn.
Lý Trân thấy Cao Diên Phúc nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn cắn cắn môi dưới một cái thấp giọng hỏi:
- Phủ quân có thể nói cho tôi biết cô ấy muốn tôi làm chuyện gì không?
Cao Diên Phúc lắc đầu, khẽ cười nói:
- Chuyện này quả thực ta không thể nói, nếu ngươi nhất định muốn biết thái độ của ta đối với chuyện này ra sao, ta có thể nói cho ngươi biết, ta vui vẻ được nhìn thấy.
Lý Trân im lặng không nói gì, trên thực tế, trong lúc vô tình hắn đã bước lên cùng một thuyền với Thượng Quan Uyển Nhi. Hắn biết với quyền thế của Thượng Quan Uyển Nhi mình sẽ không thể tránh được chuyện này, hắn chỉ đành lấy cớ tức giận tới hỏi một chút ý kiến của Cao Diên Phúc.
Lúc này, Cao Diên Phúc cười nói:
- Có lẽ ngươi đã biết chuyện của Tào Văn rồi chứ! Võ Tam Tư đích thân tới cửa đem hắn đi, cho hắn làm phụ tá, nói thật, ngay cả ta cũng không có mặt mũi này.
Ta có thể đoán được, có Võ Tam Tư cây đại thụ này, hơn nữa bản thân Tào Văn cũng có tài hoa, con đường làm quan của hắn từ nay về sau sẽ rộng mở, Thượng Quan Uyển Nhi đối với ngươi rất coi trọng.
- Ý của Phủ quân là bảo tôi nên nhận lời của Thượng Quan Uyển Nhi.
Cao Diên Phúc nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết là cái phương hướng này không có sai.
...
Lý Trân cáo từ đi rồi, Cao Diên Phúc chậm rãi đi đến phía cửa sổ, khoanh tay nhìn bóng dáng của Lý Trân càng xa, trong lòng của ông thầm thở dài, người thanh niên này thật sự hiểu được tranh đấu quyền lực ở trong hoàng thành sao?
Ông ta cũng không nói cho Lý Trân biết các thủ đoạn của Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi lôi kéo Lý Trân làm việc cho mình trên thực tế là đang ép Cao Diên Phúc ông đứng về phía của mình!
... .
Lý Trân về tới nhà mới ở phường Phúc Thiện, vừa đi vào cửa chính dường như nghe được tiếng cười vui vẻ của đại tỷ, đây là biểu hiện lúc tỷ vô cùng cao hứng mới có. Lý Trân nhớ rất rõ ràng, cái đêm giá rượu tăng vọt đại tỷ cũng cao hứng mà cười to như vậy.
- Công tử đã trở lại?
Tỳ nhi tiểu Liên từ trong phòng nhỏ bên cạnh chạy đến, muốn dắt ngựa cho hắn.
Lý Trân khoát tay:
- Tự ta dắt được rồi!
Hắn lại chỉ trong phủ một chút:
- Đại tỷ của ta làm sao vậy?
Tiểu Liên lắc đầu:
- Liên Nhi không biết, dường như đã gặp chuyện tốt lành gì đó, buổi chiều trở về cô ấy đã rất vui vẻ.
Tiểu Liên tiến lên vừa định cởi áo ngoài cho hắn, Lý Trân vội vàng ngăn tay nàng lại:
- Sau này em không cần phải xen vào chuyện của ta, ta không có thói quen để người khác hầu hạ, em chỉ cần để ý hầu hạ a thẩm là được rồi.
- Vâng!
Nàng khoanh tay đứng một bên, có vẻ có chút khổ sở đáng thương. Lý Trân từ trong ngực lấy ra một cái bình lưu ly tinh xảo đưa cho tiểu Liên, đây là bình giúp cho tinh thần thoải mái lúc trước Ban thúc đưa cho hắn, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa sử dụng.
- Cái này tặng cho em, lúc mệt mỏi ngửi một cái sẽ phấn chấn ngay.
- Đa tạ công tử!
Tiểu Liên vui mừng cầm lấy bình lưu ly nhỏ, xoay người chạy như bay. Lý Trân lắc đầu, dắt ngựa đến chuồng ngựa.
Đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, Lý Tuyền đang cùng trượng phu là Tào Văn ăn cơm, thức ăn đều là từ quán rượu Tả Ngạn đưa tới, bảy tám món ăn ngon, còn có cả rượu nho tốt nhất. Lý Tuyền uống đến vẻ mặt ửng đỏ, âm thanh cười vui vẻ không ngừng, thoạt nhìn tâm tình của nàng vô cùng tốt.
Tào Văn trước sau như một chỉ cười mà không nói. Y rất ít nói, có chuyện gì đều dấu ở trong lòng, cho dù là vợ mình y cũng không nói nhiều hơn một câu, cho nên có đôi khi Lý Tuyền lại bảo y là Tào hồ lô.
- Đại tỷ, có chuyện gì vui vậy?
Lý Trân cười đi đến:
- Ở đằng xa đã nghe thấy tiếng cười của tỷ rồi.
- Ôi, a Chân nhà ta đã trở về.
Lý Tuyền cười tiến lên giữ chặt hắn xoay một vòng:
- Hôm nay tâm tình của a tỷ rất tốt, không cho ngươi nói chuyện mất hứng!
Lý Trân vốn định nói nàng uống nhiều quá sẽ bị say, nghe nàng nói như vậy đành phải ngậm miệng, vừa liếc nhìn tỷ phu, Tào Văn nâng chén rượu lên, ra hiệu hắn hãy đến uống một chén.
Lý Tuyền kéo đứa em ngồi xuống. Lý Trân thấy trên bàn đều là những món ăn thượng hạng, thịt dê nướng Đồng Châu, cua lớn Tô Châu, còn có cá chép sông Vị nặng khoảng ba cân ( cân khoảng gam) nấu giấm, không khỏi cười nói:
- Xem ra hôm nay a tỷ gặp được chuyện tốt rồi, là tỷ phu làm quan sao?
- Gì chứ! Hắn vẫn chưa thi khoa cử làm quan cái gì? Là tỷ tỷ ta gặp chuyện vô cùng tốt.
Lý Tuyền thấy đứa em của mình vừa định mở miệng vội vàng gắp lấy một miếng thịt dê nhét vào miệng của hắn, cười nói:
- Ngươi chỉ cần nghe, không cho phép ngắt lời!
Lý Trân cười khổ gật gật đầu. Lúc này, Tào Văn rót cho hắn một chén rượu:
- Trước hết nghe đại tỷ của đệ nói, đợi lát nữa ta sẽ nói thêm cho đệ chuyện làm phụ tá.
Lý Tuyền kiềm chế sự vui sướng, từ từ nói:
- Thọ thần của nữ hoàng đế đã qua đi, việc mua bán rượu không tốt lắm, cạnh tranh kịch liệt, các quán rượu ép giá rất lợi hại, trên cơ bản không có lợi gì, cũng may giá cả của ta rẻ hơn so với người khác, khá hơn một chút, nhưng lợi nhuận cũng giảm đi rất nhiều.
Ta ước tính lợi nhuận của tháng mười có lẽ chỉ được chừng bốn trăm quan, kém xa so với lợi nhuận khổng lồ hồi tháng chín.
- Vậy hôm nay gặp chuyện tốt gì?
Lý Trân ăn thịt dê, uống một ngụm rượu hỏi.
Lý Tuyền lại cao hứng trở lại:
- Xế chiều hôm nay, chính là lúc đệ đi không bao lâu, một vài lão hoạn quan từ trong cung đến đây, nói là người trong cung rất thích uống Tiến sĩ đỏ của ta, yêu cầu ta cung cấp hàng thường xuyên.
A Trân à, đệ biết không? Số lượng bán cho bọn họ một tháng tương đương gấp ba lần so với tháng mười rồi, hơn nữa giá còn rất tốt, ta tính toán một chút, khấu trừ tiền vốn, tiền thuê nhà, tiền công cho người làm, một tháng ta có thể kiếm tổng cộng hai ngàn quan.
Tào Văn ở bên cạnh cười lạnh nói:
- Ta nói đại tỷ đệ thật gặp thời, nếu ta là người mua cứ việc trực tiếp đến tửu phường Vương thị nhập hàng, dù sao rượu đều giống nhau, lại còn có thể kiếm được không ít ưu đãi tiền trung gian, thật không hiểu các lão hoạn quan kia nghĩ như thế nào nữa, một xu ưu đãi cũng không có, còn phải trả tiền trước, thậm chí còn nói năng lễ độ là xin giúp đỡ, ta nghĩ có lẽ là đầu của bọn họ đã bị cửa kẹp rồi.
- Chàng thôi đi! Đây là phúc khí mà a Trân nhà ta mang tới, hắn vừa về đến, chuyện tốt liền tới cửa, lần trước Vương Nguyên Bảo không phải cũng giống như vậy sao?
Trong lòng Lý Trân vừa động, hắn bỗng nhiên hiểu rõ, đây nhất định là Thượng Quan Uyển Nhi đang lung lạc mình, đầu tiên là tỷ phu Tào Văn, sau đó là việc buôn bán của đại tỷ, Thượng Quan Uyển Nhi này vì muốn mình đồng ý làm việc cho nàng, quả nhiên là tính toán chu toàn nha!
Hắn trầm tư một chút, hỏi Tào Văn:
- Tỷ phu ở chỗ của Võ Tam Tư thấy thế nào?
Tào Văn nâng chén rượu lên trầm ngâm một chút nói:
- Nói như thế nào đây? Võ Tam Tư là một người rất thô bỉ, tuy nhiên vì tiền đồ, ta cho rằng lựa chọn Võ Tam Tư là việc làm sáng suốt.
- Y có hứa gì với tỷ phu không?
Lý Trân lại hỏi.
Tào Văn gật đầu:
- Y nói ta không nên thi Minh Kinh mà nên thi Tiến sĩ, y có thể cam đoan ta đỗ đầu, chỉ cần ta đậu Tiến sĩ, y đáp ứng trong ba năm để cho ta làm được Thứ sử.
Lý Trân biết rằng đây chỉ là nguyên nhân Thượng Quan Uyển Nhi muốn lợi dụng mình, làm đồng minh, Võ Tam Tư mới có thể nói một đống lời hay, khi sự việc kết thúc, chỉ sợ y sẽ quên lời hứa của mình, những kẻ quyền quý có mấy người giữ được chữ tín chứ?
- Lời của người như thế tỷ phu không cần quá tin, nói thì rất êm tai, đến lúc thật sự làm việc cho bọn họ rồi chỉ sợ họ khó mà giữ lời.
- Ta cũng nghĩ như vậy, tuy nhiên Võ Tam Tư này dường như thật đúng là muốn giúp ta, hôm nay ta nhận được tin tức, Lễ Bộ đã bỏ tên của ta, từ khoa Minh kinh chuyển thành khoa Tiến sĩ, đây là ý của Võ Tam Tư.
- Tỷ phu cảm thấy mình có thể thi đậu tiến sĩ không?
Tào Văn lắc lắc đầu:
- Muốn thi đậu tiến sĩ là vô cùng khó khăn, ta đâu có nắm chắc? Bất quá ta nghe Hạ Tri Chương nói, bằng tài học của ta, ta có hi vọng thi đậu, chỉ có điều cuối cùng phải xem quan chủ khảo cân nhắc thế nào.
Lý Trân không hiểu hỏi:
- Không phải là dán danh sách lên sao?
Tào Văn mỉm cười:
- Thiên hạ nào có chuyện công bình như vậy, nếu không thì tất cả mọi người vắt óc ra để tìm phương pháp làm chi? Ta nghe nói phó giám khảo sẽ chọn ra một số bài thi, sau đó lại do quan chủ khảo tiến hành cân nhắc, cuối cùng mới quyết định sĩ tử trong bảng, có thể đến bước này có nghĩa là tài học của mọi người đều không kém nhau nhiều, cuối cùng đương nhiên chính là suy xét nhân tố khác rồi.
Lý Trân phát hiện những điều này và những điều mà Lý Vô Khuy nói với mình lúc trước quy trình lại không giống nhau, khó trách tỷ phu một lòng muốn đầu nhập vào Võ Tam Tư, hóa ra là nhìn trúng điểm này.
Đúng lúc này, nha hoàn tiểu Liên chạy vào đại sảnh nói:
- Phu nhân, bên ngoài có một đạo cô đến đây, nói muốn bái kiến công tử!
Lý Tuyền và Tào Văn ngẩn ra, cùng nhau nhìn về phía Lý Trân, sao lại có đạo cô muốn tìm a Trân?
Trong lòng Lý Trân lại biết rõ, hắn gật đầu:
- Mời cô ta đi thư phòng của ta!