Tuy rằng tham gia khoa cử là con đường ngắn nhất để nhập sĩ làm quan, nhưng con đường làm quan không chỉ có một, còn có những con đường như huân quan, môn ấm và lưu ngoại quan vân vân
Nhưng đối với phần đông quan lại và cả con nhà quý tộc mà nói, tham gia khoa cử vốn không thực tế, bọn họ nhập sĩ làm quan, chủ yếu nhờ vào gia thế, cũng chính là mỗi một cao quan đều có chỉ tiêu, con cái của bọn họ có thể không cần phải thông qua khoa cử mới được làm quan.
Nhưng có chỉ tiêu không có nghĩa là có ghế quan trống trải, đại đa số con cháu quan lại và quý tộc đều phải trải qua thời gian chờ đợi dai dẳng, có người thậm chí phải đợi đến tuổi mới được làm quan, trong thời gian chờ đợi cũng không hẳn là ngồi không ở nhà, phần lớn sẽ tiến cung làm thị vệ.
Vào cung làm thị vệ cũng là một quá trình chờ đợi làm quan, trên người có quan phẩm, cũng đồng nghĩa với việc có địa vị xã hội, gọi là có chút mặt mũi, túi có chút thu nhập, cũng không phải dạng suốt ngày ngồi xổm ở nhà than vãn với phụ mẫu, đây đích thật là phương pháp tốt giảm bớt mâu thuẫn cho gia đình.
Cho nên thị vệ cung đình của Đại Đường, rất nhiều người đều là con cháu quan lại hoặc con cháu quý tộc, ví như Tể Tướng chứ danh Trung Đường Lý Lâm Phụ chính là xuất thân con cháu quý tộc, dựa vào gia thế của phụ thân mà tiến cung làm Thiên Ngưu Trực Trưởng, lại đợi đến khi có chỗ quan trống, từng bước bò lên chức vị tể tướng.
Lại ví như Tôn Lễ, cũng nhờ vào gia thế phụ thân, làm thị vệ cung đình vài năm, cuối cùng nhờ có chỗ trống, nhập sĩ làm Đại Lý Tự Thừa, nhưng cách nhập sĩ này cũng khiến nhiều người đố kỵ, phạm lỗi nhỏ cũng dễ dàng bị bãi miễn, Tôn Lễ cũng vì vụ án Tự Ngục mà bị giáng chức làm Đại Lý Ti Trực.
Nhưng nói vậy cũng không phải tất cả thị vệ đều là con cháu quan lại quý tộc, cũng có con cháu dân thường, chủ yếu là gia thế trong sạch, có người đề cử bảo lãnh, bản thân điều kiện không tồi, cũng có thể vào cung làm thị vệ.
Ngày thứ ba sau khi Lý Trân được Tả Ảnh ghé thăm, cuối cùng thì cũng tiếp nhận vụ án của Thượng Quan Uyển Nhi, nhập cung làm một tay thị vệ.
Lý lịch gia thế của hắn ghi rất rõ ràng, tổ phụ Lý Đan Bình, Quan học bác sĩ Sa Châu, gia thế thanh bạch, lại được đề cử bởi nội thị Cao Diên Phúc, khiến hắn vừa vào cung đã trở thành Đông cung Thiên Nguu Bị thân, theo hạ cấp bát phẩm.
Báo danh, đăng kí, lĩnh thị vệ phục, Lý Trân bận rộn một buổi sáng, mãi tới gần giữa trưa, hắn tiến đến Địch phủ của phường An Nghiệp, đợi cả buổi trời ở ngoài cổng, Đích Yến tươi cười chạy từ trong phủ ra
- Lý đại ca, để huynh chờ lâu rồi.
Địch Yến có trang điểm sơ, chỉ thấy nàng ta mắt mày thanh tú, tóc tựa mây đen, da trắng như tuyết, xinh đẹp yêu kiều, khoát lên mình váy ngắn màu vàng, khi nàng vừa trông thấy Lý Trân, lại không khỏi ngân người tò te.
Lý Trân đầu đội mũ cánh chuồn, đang mặc lan bào màu nâu, cổ khoát khăn choàng màu trắng, trên người mặc bì giáp vệ sĩ, thắt lưng khóa dao gươm cán dài, trên thắt lưng còn treo kim bài thị vệ bằng đồng, Địch yến nửa ngày trời mới ngập ngừng hỏi:
- Lý Đại ca, huynh vào cung rồi ư?
- Cái gọi là tiến cung á? Là làm thị vệ đấy được chưa?
Lý Trân xoay người trước mặt Địch Yến, cười nói:
- Thế nào, cũng không tệ lắm phải không!
- Không tệ thì đúng là không tệ, nhưng mà, sao huynh…?
Địch Yến cau mày, trên dưới đánh giá Lý Trân, nàng không biết nên nói như thế nào mới tốt.
- Đừng nói nhiều nữa, đi ăn cơm trước, ta đói bụng rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói đi!
Hai người tìm được một tửu quán nhỏ trong nội phường, gọi bốn năm món và vài cái bánh nướng, lại gọi thêm một bầu rượu, Lý Trân gặm lấy gặm để như sói nhai hổ nuốt.
Địch Yến thì dùng cái miệng nhỏ nhấp ít rượu, cười mỉm chi nhìn Lý Trân, nàng ta biết dụng ý tiến cung của Lý Trân, tuy nàng không hy vọng Lý Trân sẽ làm thị vệ, nhưng thấy Lý Trân mặc thị phục đích thật khiến nàng thích thú.
- Lý đại ca, sao huynh chỉ làm thị vệ tám phẩm vậy, phẩm cấp hơi bé đấy nhá.
- Không còn cách nào khác, ai bảo ta là thường dân nhập cung chứ? Tuy nhiên cũng không tệ rồi, nghe nói Huyện thừa cũng chỉ là quan bát phẩm, ta coi như là đồng cấp với Huyện thừa rồi.
- Nghĩ hay đấy nhỉ!
Địch yến bĩu môi
- Người ta Huyện thừa là quan chức, còn huynh chỉ là thị vệ thôi, hư phẩm mà thôi nhá, theo huynh nói thì mọi người đều bỏ thi khoa cử rồi còn gì, trực tiếp làm thị vệ, đổi đời cái là thành quan bát phẩm, huynh nói như thật ấy!
Lý Trân cũng biết chức bát phẩm thị vệ chỉ là hư danh, ngoài trừ một phần bổng lộc, những mặc khác chỉ là cho dễ nghe mà thôi, hắn cười cười nói:
- Nhưng lúc ta báo danh nghe nói chỉ cần thi qua kỳ võ cử, muốn làm quan cũng đơn giản hơn nhiều.
Địch Yến thở dài,
- Huynh cũng thật ấu trĩ, những lời an ủi người khác như vậy mà huynh cũng tin cho được, thi đậu Võ Cử cũng chỉ là một tư cách, hoặc là tòng quân giết địch lập công, hoặc là nhờ huyết mạch quan hệ phụ thân, hoặc là nhờ tài nịnh bợ ton hót, huynh tưởng muốn làm quan dễ lắm à?
- Muội nói một hồi làm ta mất cả lòng tin!
- Bởi vậy! Huynh chẳng thương lượng gì với muội đã chạy đi làm thị vệ, huynh tưởng muội sẽ cổ vũ cho huynh chắc?
Địch Yến tức giận nói.
Lý Trân gãi đầu cười nói:
- Giờ chỉ làm thị vệ tạm thời thôi, ta đã nói với Cao Phủ Quân rồi, năm sau tham gia khoa cử tiến chức làm quan.
Địch Yến nghe nói chỉ làm thị vệ tạm thời, tâm trạng nàng ta lập tức tốt hẳn, tuy trên người Lý Trân mặc thị phục trông cũng khá oách, nhưng nàng biết đám thị vệ này suốt ngày tụ tập lại một chỗ đàm luận phong hoa tuyết nguyệt, đa phần là bọn bất tài vô công rỗi nghề, nàng chẳng hy vọng Lý Trân sẽ rơi vào chảo nhuộm này.
Địch Yến uống một hớp rượu, cười nói:
- Chúng ta nói về chuyện Tạ đạo cô nhờ vả huynh đi, huynh chuẩn bị bắt tay từ đâu?
…
Buổi chiều, Lý Trân và hai gã tân thị vệ cùng nhau vào hoàng cung, Hoàng cung cũng chính là hợp xưng của Hoàng thành và cung thành, Hoàng thành là mảnh đất phân bố của các đại quan sở, cũng chính là trung tâm quyền lực của vương triều Đại Đường, còn Cung thành mới là nơi Hoàng đế cư trú, xử lý quốc sự.
Vào Ứng Thiên môn, nghênh diện liền nhìn thấy Minh Đường nguy nga tráng lệ, ở đây chính là nơi vương triều Đại Đường cử hành triều hội và các đại điển bái tế, cũng là kiến trúc đặc trưng của vương triều Đại Đường.
Do bên trong cung thành đang tu bổ Thiên Đường, nên các thợ hồ vào cung cũng khá đông, tuy nhiên đám thợ có lối đi riêng, có bức vải lớn ngăn cách, tu bổ Thiên Đường cơ bản là không quấy nhiễu gì đến triều chính thường ngày và sinh hoạt của hậu cung.
Thân phận của Lý Trân là Thái Tử Thiên Ngưu Bị Thân, theo lý, Thiên Ngưu Bị Thân nhất định phải do thân vệ hoặc là huân vệ mới có thể ra đảm nhiệm.
Loại thường dân không phải xuất thân từ quý tộc tông gia như hắn, chỉ có thể làm sĩ binh Dực Vệ vòng ngoài, nhưng do có Cao Diên Phúc đề bạt, binh bộ đành nể mặt, hắn liền trở thành thị vệ cung cấm.
Thiên Ngưu Vệ thuộc loại nam nha cấm quân, cầm ngự đao túc vệ thị tòng, có yêu cầu khá cao về ngoại hình mới có thể ra vào cấm cung.
Cái gọi là Bị Thân, cũng chính là thị vệ cận thiếp thân, hay nói cách khác địa điểm phiên trực hẳn là ở Đông cung, bảo hộ cho Thái Tử.
Vấn đề là hiện giờ không có Thái Tử, hắn cũng chẳng biết bảo vệ ai, cho nên chức vụ của hắn thực chức chỉ là chức quan nhàn hạ.
Đây là sự cố ý sắp xếp của Thượng Quan Uyển Nhi, làm sao có thể kiềm kẹp hắn trong cung được, một tay Thiên ngưu Trực Trường giao phó căn dặn hắn vài ba câu, liền nghênh ngang bước đi.
Ba tay lính mới bắt đầu kiếp sống thị vệ của chúng, mọi điều cấm kỵ đều phải tự mình mày mò lấy, chịu qua vài trận đòn thì đương nhiên sẽ nhớ kỹ thôi.
- Vị huynh đệ này hẳn là Lý Trân rồi.
Lý Trân đang đi lòng vòng quanh hành lang, sau lưng truyền đến tiếng cười sang sảng, hắn quay đầu lại, bèn thấy sau lưng là tay thị vệ thân hình cao to, Lý Trân dừng bước, cười hỏi:
- Vị huynh trưởng này là?
- Tại hạ Thiệu Bình, là lão hữu của Trương Hi, gã ấy bảo ta chiếu cố huynh đệ mới đến, hẳn đó chính là ngươi rồi!
Nghe nói là bằng hữu của Trương Hi, trong lòng Lý Trân lập tức nhẹ nhõm hẳn đi, vội vàng thi lễ:
- Thì ra là Thiệu huynh, tiểu đệ hữu lễ!
Thiệu Bình cười vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
- Ta đoán ngươi vẫn chưa nắm được đầu đuôi tai nheo ra sao, để ta nói ngươi nghe, tránh phải ăn đòn vô cớ.
Lý Trân mừng rỡ, hắn vì không hiểu quy củ mà phát sầu, vội vàng chắp tay,
- Đa tạ! Đa tạ!
- Kỳ thật làm thị vệ như chúng ta, là nhẹ nhàng tự do và thoải mái nhất rồi, chỉ có điều phải nhớ ba điều quy củ, những cái còn lại không sao cả, thứ nhất, phụ nữ trong cung không được động vào, thứ hai, nội điện hậu cung không được vào, thứ ba tài vật trong cung không được lấy, kỳ thật cũng chỉ có ba điều này, nhất là điều thứ hai, nếu ngươi chết trong nội điện, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nhé.
Lý Trân yên lặng gật đầu, lại hỏi:
- Nếu trong cung có nhân vật quyền thế nào đó, thì phải phân biệt thế nào đây?
- Cái này thì phải tốn tí thời gian ghi nhớ rồi, nhưng có một mẹo nhỏ, nếu thấy đám người đông đông đi đến, trong đó ắt có quyền quý, lúc này ngươi chỉ cần đứng thẳng người, mắt không chớp, thì chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.
Nói đến đây, Thiệu Bình lại chỉ chỉ Minh Đường phía xa cười nói: - Còn nữa, tuy ngươi có thân phận là Thiên Ngưu Bị Thân Đông Cung, nhưng chẳng có Thái tử, thực tế thì ngươi tự do thoải mái, trong cung tùy ngươi muốn đi đâu thì đi, không cần phải gò bó trong Đông Cung.
- Ta hiểu rồi, ngoài ra, nếu ta muốn xuất cung thì phải làm sao?
- Xuất cung hả! Thế còn thoải mái hơn nữa, nếu không phải ngươi trực, thì tùy ý ngươi đến ngươi đi, nhưng cho dù ngươi trực, chỉ là sáng sớm đến điểm danh, ngươi liền có thể đi, giống như Trương Hi, hôm nay vốn dĩ ca trực của gã, kết quả là gã sớm sớm đã chuồn ra ngoài, giờ còn chưa về, chắc hôm nay cũng không về quá.
- Còn ngươi thân phận là Bị Thân Thái Tử, ngươi tới đây cũng chẳng có gì làm, nói trắng ra, ngươi đến hay không cũng vậy, nhưng có một điều ngươi phải nhớ, tiền đề của sự tự do này là trong cung không được xảy ra chuyện, một khi có chuyện, trách nhiệm truy cứu ra, nhẹ thì phạt đòn, nặng thì mất đầu.
Lúc này, đằng xa có người gọi Thiệu Bình, Thiệu Bình vỗ vai hắn, liền cất bước rời đi.
Trong lòng Lý Trân ít nhiều cũng nắm được sơ sài, không còn hoang mang như lúc đầu nữa, hắn đinh ninh bước qua Đông cung, tiến vào Đại sở cung nội, chủ yếu Lý Trân muốn tham quan Minh Đường một phen, tòa nhà trứ danh về kiến trúc nhất của Đại Đường.
Hắn vừa bước vào hành lang bạch ngọc của Minh Đường, nghênh diện đã thấy một đám cung nữ tiến tới, vang tiếng ngọc bội, hương gió ùa đến, Lý Trân vội vàng đứng sát vào hàng rào Bạch ngọc, mắt không hề chớp.
Không ngờ đám cung nữ này tiến đến trước mặt hắn, lại dừng bước, Lý Trân cảm thấy vị cung nữ đi đầu đang dò xét hắn.
Ánh mắt của hắn chậm rãi đi xuống, rớt vào khuôn mặt của vị cung nữ đó, lập tức hắn ngẩn người, người đứng trước mặt hắn không ngờ lại là Vi Đoàn Nhi.
Chỉ thấy gương mặt nàng ta không phấn son, thanh tú dị thường, cặp mắt đào hoa tựa cười không cười liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Lý Trân, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, càng không ngờ ngươi lại đi làm thị vệ, ngươi nói xem đây gọi là gì nhỉ?
Lý Trân cười khổ một tiếng nói:
- Cái này gọi là nhân sinh nơi nào chẳng tương phùng.
- Nói nghe hay thật.
Vi Đoàn Nhi lại tiến lên một bước, gắt gao dựa vào thân thể hắn, đôi môi đỏ mộng gần như dán thẳng vào mặt hắn, nhỏ giọng bên tai hắn mà cười nói:
- Có phải ngươi vào cung để tìm ta không hả?
Lý Trân âm thầm kinh hãi, người phụ nữ này ở bên ngoài cũng đã rất phóng đãng rồi, ở trong cung càng thêm không kiêng nể gì, sau hồi lâu hắn mới nói:
- Rảnh rỗi nhàn hạ, Cao Phủ Quân bèn giới thiệu ta vào đây làm thị vệ thôi.
Vi Đoàn Nhi lùi lại sau một bước, hung tợn nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, lạnh lùng cười nói:
- Ngươi đừng có hở chút là lấy Cao Diên Phúc ra dọa ta, lão nương chẳng sợ màn này đâu, đây là cung điện, tốt nhất ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo quy củ của ta thì hơn!
Lúc này, một cung nữ sau lưng nàng ta thấp giọng nói:
- Vi Cô, bên phía Thánh Thượng sắp không kịp rồi!
Vi Đoàn Nhi xoay người chính là một cái tát trời giáng, đánh đến vị cung nữ đó lảo đảo, suýt chút nữa là ngã nhào ra đất, Vi Đoàn Nhi nổi giận mắng:
- Phải làm thế nào ta tự biết cân nhắc, không cần phải nhắc nhở ta.
Mười mấy cung nữ bị dọa sợ đến lần lượt lùi lại, Vi Đoàn Nhi lại quay đầu nhìn Lý Trân một cái thật lâu, hừ một tiếng, xoay người nhanh chân rời đi, đám cung nữ cũng lần lượt bước theo sau nàng ta.
Cho đến khi Vi Đoàn Nhi khuất bóng, Lý Trân mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ ngày đầu tiên đã gặp phải người phụ nữ khiến hắn phiền lòng này.