Đại Đường Cuồng Sĩ

chương 108-2: ném châu dẫn ngọc (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, đối diện khách điếm bất chợt truyền tới tiếng la khóc còn những kẻ vậy y phục đen cũng đã tiến vào trong. Suy nghĩ của Lý Trân bị kéo về thực tại, hắn hết sức chăm chú quan sát vào những kẻ áo đen kia.

- Lý ca, liệu bọn họ có đến kiểm tra chỗ của chúng ta?

Địch Yến có chút khẩn trương hỏi hắn.

Lý Trân cười rồi lắc đầu.

- Hai huynh muội chúng ta chỉ là tạm thời có việc, sớm đã rời khỏi khách điếm, ông chủ khách điếm sẽ nói vói chúng như vậy, chúng sẽ không nghi ngờ chúng ta ở đây.

Địch Yến nhỏ giọng than thở một câu:

- Ai là huynh muội với nhà huynh!

- Mau ra!

Tinh thần của Lý Trân có chút chấn động, hắn thấy tên cầm đầu bọn áo đen đang chất vấn chủ khách điếm.

Mười mấy tên vận áo đen trong khách điếm bỗng ngây ra trong giây lát rồi vội vàng lui ra, hiển nhiên là sợ quân tuần tra ban đêm bắt. Chúng tụ một chỗ bàn bạc gì đó, lát sau tất cả bọn người mặc áo đen nhanh chóng rời khỏi khách điếm. chạy về phía phường môn rồi dần dần biến mất trong màn đêm.

Lý Trân đợi bọn chúng đi xa mới quay sang Địch Yến nói:

- Chúng ta cũng đi thôi!

Hai người nhanh chóng rời khỏi Lạc Hòa phường, đi về phía Tây.

Có một ngõ nhỏ ngay gần chợ Tây, nó cách tiệm trang sức Mãn Ký không xa, ở đó là một căn nhà cũ kí rộng chừng bốn mẫu. Căn nhà ấy được dựng lên cách đây rất nhiều năm nhưng không ai biết chủ nhân của nó là ai.

Tối nay tại căn nhà ấy lại có tiếng động phát ra. Một gian trống phía sau nhà có mấy tên đại hán vạm vỡ đang đứng khoanh tay, lạnh lùng quan sát tên nam nhân trung niên đầu trọc bị trói trên bàn.

Tên nam nhân kia đích thị là ông chủ Phương của tiệm Mãn Ký, y đang ngủ say, mấy tên áo đen lẻn vào trong phòng bắt cóc y, đem tới chỗ cách nhà y chẳng bao xa.

Ông chủ Phương tay bị trói, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, so với y bị mang tới Đại Lý Tự, cái kết hiện tại của y càng khiến y sợ. Nếu là quan phủ của Đại Lý Tự, chúng sẽ chẳng dám đắc tội với Thái Bình Công chúa, nhưng đám người áo đen kia lại là cường đạo, có giết y thì Thái Bình Công chúa cũng không hay biết.

Y đã hỏi vài lần nhưng bọn Đại Hán vạm vỡ kia ngoại trừ cho y mấy cái bạt tai ra thì căn bản không hỏi gì y. Bọn chúng là người như thế nào, cớ gì lại bắt cóc y, lẽ nào vì tiền?

Ông chủ Phương nghĩ tới chỗ tiền giấu trong hầm, trong lòng lại càng sợ hãi.

Lúc này, Lý Trân từ bên ngoài bước vào, những tên đại hán cường tráng kia là người của Tạ Ảnh. Tạ Ảnh đã tỏ rõ thái độ của mình, chỉ cần hắn yêu cầu, muốn người sẽ có người, muốn tiền sẽ có tiền. Có kẻ như vậy trợ giúp quả khiến cho Lý Trân bớt đi rất nhiều phiền toái.

Hắn vẫy tay ra lệnh cho mấy tên đại hán lui đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại Lý Trân và ông chủ họ Phương kia.

Lý Trân đi đến trước mặt đánh giá một lát, Tôn Lễ nói người này rất cứng miệng, kì thật không phải vậy, người này chẳng qua là có Thái Bình công chúa làm chỗ dựa, cho nên mới không sợ quan phủ.

Theo hắn thấy, kẻ có lòng tham vô đáy ngấm tận xương tủy như y thực chất lại là những kẻ vô cùng sợ chết.

- Ta nói cho ngươi rõ, ta đem ngươi tới đây là muốn cùng ngươi hợp tác làm ăn.

- Cái gì?... Làm ăn?

Giọng điệu Lý Trân không hề hung hăng dữ tợn khiến ông chủ Phương yên tâm đôi phần.

Lý Trân lấy cây trâm Thúy Vũ tới trước mặt ông chủ phương, lạnh lùng hỏi y:

- Chắc ông nhận ra nó chứ?

Ông chủ Phương toàn thân kích động, vội la lên.

- Ta nói với các người rồi, ta đã sớm quên mất kẻ đó là ai.

Lý Trân lắc đầu.

- Ta không phải người của Đại Lý Tự và chẳng có quan hệ gì với Đại Lý Tự hết. Ta biết ngươi có Thái Bình Công chúa chống lưng nên chẳng sợ Đại Lý Tự. Nhưng nếu ta nói với Công chúa rằng cô ta đang nuôi một kẻ ăn cây táo rào cây sung, lợi dụng kiếm tiền cho bản thân, chẳng những thế còn bí mật làm việc cho Vi Đoàn Nhi. Ngươi nói xem cô ta sẽ thưởng cho ngươi cái gì?

Ông chủ Phương hai chân run run đứng dậy, giống như đang rơi xuống vực thẳm. Y quá rõ tính tình của Thái Bình công chúa, nếu cô ta biết y bí mật làm việc cho Vi Đoàn Nhi, cô ta nhất định sẽ lột da y.

- Ta... ta chỉ giúp cô ta giám định châu báu, điều này thì có vấn đề gì?

- Thật sao?

Lý Trân cười lạnh một tiếng.

- Việc xảy ra đêm nay tại Lạc Hòa phường, mười mấy tên áo đen vây quanh khách điếm, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra

Ông chủ Phương mặt biến sắc, y bỗng ý thức được rằng y đã trở thành mồi nhử của thôn phụ kia.

- …?

- Ngươi không cần phải biết ta là người thế nào nhưng ta tường tận đến tận gốc gác nhà ngươi. Ngươi và Vi Đoàn Nhi là đồng hương, ngươi luôn làm việc cho ả ta. Ba năm trước ngươi tới Mãn Ký làm việc, được Vi Đoàn Nhi ngầm giúp đỡ, ở trước mặt Thái Bình Công chúa thể hiện tài giám định châu báu cao siêu của mình rồi sau đó được nàng ta thăng chức làm ông chủ quản lý Mãn Ký.

Ba năm nay, ngươi lợi dụng Mãn Ký, vì Vi Đoàn Nhi mà đánh cắp không biết bao nhiêu ngọc ngà châu báu. Chiều nay ngươi còn định đem một viên ngọc bích cống nạp cho ả. Ngươi nói xem, nếu công chúa biết chuyện này liệu nàng có bỏ qua cho ngươi chăng?

Ông chủ Phương mặt mũi xám xịt như người chết, toàn thân run rẩy, tất nhiên y biết hậu quả sẽ thế nào.

Lúc này, Lý Trân cười rồi nói:

- Thế nào, ta với ngươi hợp tác làm ăn, ta sẽ coi như không biết gì, còn ngươi vẫn là ông chủ Phương, tiếp tục hưởng thụ bổng lộc hậu hĩnh mỗi tháng, chỉ cần ngươi cho ta biết một chuyện.

Lý Trân cầm chiếc trâm Thúy Vũ.

- Cái này là kẻ nào đã bán cho ngươi?

- Là... Ngư Phẩm Long!

Ông chủ Phương rốt cuộc cũng khó khăn mà nói ra tên kẻ đó.

- Ngư Phẩm Long?

Lý Trân kinh ngạc, không ngờ là người này làm, lẽ nào gã không biết quan hệ giữ ông chủ Phương và Vi Đoàn Nhi? Lấy trộm cây trâm của Vi Đoàn Nhi, lẽ nào không sợ ông chủ Phương sẽ tố giác sao?

- Ngươi có đem chuyện này nói với Vi Đoàn Nhi hay không?

Lý Trân tò mò hỏi.

Ông chủ Phương chậm rãi lắc đầu

- Tại sao?

Lý Trân vừa hỏi dứt mồm thì những ý nghĩ lại xuất hiện trong đầu hắn, hắn cười tủm tỉm rồi nói:

- Có phải Ngư Phẩm Long thường xuyên bán trang sức ngọc ngà cho ngươi đúng không?

Ông chủ Phương kinh hãi nhìn Lý Trân, y hiểu thâm ý của Lý Trân, không ngờ người này có thể nhìn thấu bí mật lớn nhất của y.

Lý Trân mỉm cười.

- Nếu ta đoán không sai thì ngươi từ Ngư Phẩm Long kiếm được không ít!

Lý Trân biết vì cái gì y không tố giác với Vi Đoàn Nhi, hắn đã nhìn thấu tâm địa đen tối của ông chủ Phương đây, y nhất định đã thu mua rất nhiều ngọc ngà châu báu của Phẩm Ngư Long với giá cực thấp sau đó bán lại giá cao cho Mãn Ký, đồng thời kiếm được tiền của cả Vi Đoàn Nhi lẫn Thái Bình công chúa.

Thậm chí y còn thu mua châu báu với giá cực thấp, sau đó lại bán giá cao cho kẻ quá đỗi ham mê châu báu như Vi Đoàn Nhi, bao năm qua không biết y đã kiếm được bao nhiêu tiền từ ả ta rồi?

Lý Trân chậm rãi lắc đầu.

- Ông chủ Phương, ông chỉ là một nhân vật hết sức tầm thường, sao lại cả gan kiếm tiền của Thái Bình Công chúa và Vi Đoàn Nhi, quả là chán sống rồi. Ta biết ở quê ông còn cha mẹ và vợ con, nếu ông dám đem chuyện này nói cho Thái Bình Công chúa hay Vi Đoàn Nhi biết, ta không chắc ông và người nhà mình sẽ bảo toàn được tính mạng đâu.

Ông chủ Phương quỳ phịch xuống trước mặt Lý Trân, khốn khổ cầu xin:

- Cầu xin ngươi hãy bỏ qua cho ta đi!

Ông chủ Phương này còn chút hữu dụng, Lý Trân ngồi xổm trước mặt y cười nói:

- Ta không cần tiền của ngươi, cũng không tố giác ngươi, chỉ cần ngươi thay ta làm chút chuyện vặt.

-…?

- Giả dụ Vi Đoàn Nhi có hỏi ngươi chuyện về Dạ Minh Châu, ngươi hãy nói với ả ngươi đã từng thấy nó, kích thước bằng quả trứng bồ câu, tròn vành vạnh, tóm lại, không to như trứng gà, cũng không có hình giọt nước, hiểu chưa?

Lý Trân nhất định phải cho Vi Đoàn Nhi biết viên Dạ Minh Châu xuất hiện chiều nay không phải là viên được lấy ra từ địa cung, nếu không ả ta sẽ sinh cảnh giác, trái lại sẽ không mắc bẫy nữa.

Ông chủ Phương gật đầu, tất nhiên y không biết trận tranh đấu kịch liệt phía sau viên Dạ Minh Châu kia và cũng thấy việc này chẳng hề khó, hơn nữa còn miễn được tội nói dối tày đình của y.

Lý Trân dùng đao cắt đứt sợi dây thừng trên tay, lấy ra viên ngọc bích đưa cho y.

- Đem lam bảo thạch này cho Vi Đoàn Nhi, ả ta nhất định sẽ tin việc thôn phụ kia có dạ minh châu.

Ông chủ Phương nhận lấy viên ngọc bích, chậm rãi cúi thấp đầu, y đang rơi vào một cái bẫy nhưng không có cách nào bò ra. Chàng thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt kia là người đang nắm giữ mạng của cả gia đình y.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio