Đại Đường Cuồng Sĩ

chương 192-2: ai là trạng nguyên (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc thi cưỡi ngựa bắn tên của Binh bộ giống như võ cử hương thi của Sa Châu, cũng là cách một trăm năm mươi bước bắn ba mũi tên để đánh giá trình độ của thí sinh.

Đương nhiên, những võ sĩ tham gia võ cử của binh bộ đều phải suy xét những yếu tố khác nữa, ví dụ như sức lực, bắn bằng thạch cung và bát đấu cung thì thành tích của thí sinh chắc chắn sẽ khác. Lại ví như những vòng sơ tuyển như chạy bắn tên, kiếm thuật, cuối cùng lấy thành tích tổng hợp lấy ra hai trăm người vào vòng trong.

Người có thành tích cao nhất chính là Võ trạng nguyên, chính là vinh dự cao nhất của võ cử hàng năm. Võ trạng nguyên sẽ được Thánh thượng tiếp kiến và ban cho những phần thưởng đặc thù, đây cũng là niềm mơ ước của tất cả các võ sinh.

Cùng với những tiếng trống vang rền, tất cả những thị vệ cung đình đều lũ lượt chạy tới sân huấn luyện Hữu Vệ ở đông thành, đều muốn nhìn tận mắt những võ sĩ tham gia cuộc thi cưỡi ngựa bắn tên một năm mới có một lần này. Hai bên khán đài của sân huấn luyện Hữu Vệ càng ngày dòng người càng đông, Lý Trân và Địch Yến muốn tìm một chỗ nào đó ít người một chút để quan sát.

Đúng lúc này, từ xa vọng tới một giọng nói rất quen:

- Lão Lý, bên này, bên này.

Hắn quay đầu lại, thấy Tửu Chí đang đứng cách đó không xa đang vẫy tay. Tửu Chí xuất hiện ở đây khiến hắn không thấy quái lại gì, trái lại, cái tên rất muốn đến nơi náo nhiệt này mà không đến xem thì đó mới là điều quái lạ.

Đương nhiên, có bộ dạng của kẻ cấp trên cũng nên ra oai một chút, Lý Trân thúc ngựa tiến lên phía trước, vẻ mặt trầm xuống nói:

- Hôm nay ngươi không có việc gì để làm sao?

Lúc này Tửu Chí mới nghĩ ra, bản thân mình là thuộc hạ của Lý Trân, vẻ mặt y bỗng lộ vẻ lúng túng khó xử, liếc sang bên cạnh nhìn Địch Yến một cái, chỉ một cái đảo mắt lập tức trên khuôn mặt y lại nở nụ cười nói:

- Ta biết rằng Địch muội sẽ tới, cho nên tới đây để giúp ngươi chăm sóc cô ấy. Hơn nữa, thống lĩnh tham gia cuộc thi này, một tên thuộc hạ như ta chẳng nhẽ lại không đến cỗ vũ sao? Nhỡ đâu ngươi lại cần một tên mã đồng chẳng hạn, dù gì cũng cần phải có người chuẩn bị chứ.

Phía sau Địch Yến không nhịn được cười. Cái tên mập này miệng lưỡi ngày càng dẻo rồi. Lúc này, từ xa xa lại vang lên những hồi trống, lần này ra hiệu cho các thí sinh vào sân, bắt đầu điểm danh, Lý Trân cũng chẳng muốn làm khó Tửu Chí nữa, liền nói với y:

- A Yến giao cho ngươi đó, tìm một chỗ nào đó ít người mà xem.

- Không vấn đề gì, ta đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho Địch muội, sẽ không để cô ấy mất một cặng tóc nào đâu.

Lý Trân lườm hắn một cái, rồi dặn dò Địch Yến mấy câu liền thúc mà đi.

Không lâu sau, tất cả các võ sinh đều tập trung đầy đủ ở góc phía đông bắc. Hơn ba ngàn võ sinh dắt theo ngựa chuẩn bị tới lượt thi, nhìn hoàng tráng như những kỵ kinh đang tập kết vậy, cứ một trăm người thi một lượt, chia làm năm đường để cưỡi ngựa bắn tên mà thi, sau khi cưỡi ngựa bắn tên xong, cứ thế mà đi ra khỏi trường thi ở phía tây không cần phải đợi thành tích nên cho dù người thi đông nhưng tiến độ cũng rất nhanh.

Tùng, tùng tùng, cùng với ba tiếng trống vang lên, cuộc thi cưỡi ngựa bắn tên cuối cùng cũng bắt đầu, năm thí sinh chuẩn bị ngựa cung xong, hướng thẳng về mục tiêu, hai bên khán đài vang lên những tiếng hò reo của hơn ngàn tên thị vệ, những tiếng vỗ tay như sầm rền.

Ở một góc của sân huấn luyện, Tửu Chí cũng vô cùng phấn khích, y chỉ về phái bia bắn tên phía xa xa, nói với Địch Yến:

- Muội có thấy những bức bia bắn tên bằng hình nộm phía xa xa kia không, bắn được vào cổ gọi là thượng đẳng, bắn vào thân được gọi là trung đẳng, bắn vào tứ chi thì gọi là hạ đẳng, nếu bắn trượt thì không được điểm nào.

- Nếu bắn trúng giữa lông mi thì sao?

Địch Yến hiếu kỳ hỏi.

- Cái này thì lại phân nhỏ ra nữa, nếu bắn trúng mi, giữa trán và yết hầu thì là thượng thượng, bắn trúng miệng, mũi, mắt thì là thượng trung, bắn trúng gò má và cổ thì là thượng hạ, nhưng bắn trúng tim thì cũng gọi là thượng trung, bằng điểm với bắn trúng miệng, mũi, mắt.

- Lại còn phân nghiêm ngặt vậy sao?

- Không riêng gì cái này, ngay cả cung tên cũng có phân chia, ví dụ cung đá thì tăng một đấu thì thêm một, giảm một đấu thì trừ một, còn có điểm thi thử nữa, đều được cộng dồn vào điểm, nếu được ba điểm thượng thượng, điểm phụ cuối rất cao thì khả năng đứng top hai mươi là đương nhiên rồi, nhưng muốn thi được võ cử, thì ít nhất cũng phải bắn trúng ba cái thượng thượng. Đại đường ngọa hổ tàng long mà!

Lúc này, Địch Yến thấy đám thị vệ phía sau đang móc tiền làm gì đó, nàng thấp giọng hỏi:

- Lão mập, cuộc thi võ cử này cũng được đặt cược sao?

Tửu Chí đưa mắt liếc nhìn, cười hì hì nói:

- Rất bình thường mà, đám thị vệ phần lớn đều thích cá cược, đối với những cuộc tranh đấu ở võ cử này làm sao bọn họ bỏ qua được chứ, không dấu gì muội, ta cũng cược hai mươi quan tiền, ta cược cho Lão Lý thắng.

Địch Yến lập tức thấy hứng thú, nàng lấy ra một đĩnh bạc nói:

- Ta cũng cược cho Lý đại ca thắng.

Tửu Chí cầm lấy đĩnh bạc kia ước lượng, ít nhất cũng phải hai mươi lượng, liền cười nói:

- Muội đợi chút, ta giúp muội đặt cược.

Tửu Chí chạy tới đăng ký đặt cược, rất nhanh chóng quay lại cười nói:

- Được rồi, quy ra thành hai mươi quan tiền, nhưng người đặt cược cho Lão Lý thắng rất nhiều, nếu có thắng thì cũng không kiếm được bao nhiêu, nhiều lắm thì muội cũng chỉ kiếm được hai mươi quan tiền thôi.

Địch Yến nghe nói có thể tăng gấp đôi, lặp tức cười mỉm nói:

- Hai mươi quan tiền cũng tốt mà! Nếu hắn đoạt giải nhất, ta mời uống rượu.

Lúc này, một tràng hoan hô truyền từ xa đến, trường thi xuất hiện ba người điểm cao nhất, một thí sinh ngoài tám mươi bước ba cung tên liền trúng cổ họng. Địch Yến cũng bị bầu không khí của trường thi cuốn hút, kích động đến mức hô lớn lên.

Thời gian cũng dần dần trôi đi, từng đám từng đám thí sinh bắn xong, càng ngày càng nhiều điểm thượng thượng, những điểm số cao bắt đầu xuất hiện nhiều, thành tích năm nay cao hơn hẳn năm ngoái, lúc này điểm phụ phía sau mới là điểm số cuối cùng quyết định thứ tự xếp hạng.

Có lẽ bởi Địch Yến tham gia các cược nên nàng rất quan tâm xem Lý Trân có đạt được giải nhất không, liền hỏi:

- Đối thủ cạnh tranh với Lý đại ca có bao nhiêu vậy?

Tửu Chí giơ một bàn tay ra, cười nói:

- Thực ra chỉ có năm người. Năm người này có khả năng cưỡi ngựa bắn cung vượt trội so với đối thủ khác, điểm số phụ của bọn họ cũng gần tương đương nhau, hai người bốn mươi điểm, ba người ba mươi chín điểm, người đoạt được Võ trạng nguyên chắc hẳn là một trong số đó, tất cả những người cá cược đều đặt cho năm người họ. Lão Lý là người nổi bật nhất trong đám bọn họ, cung hai thạch, thi thử đứng thứ nhất, điểm phụ của hắn là bốn mươi.

- Còn có một người là ai?

Địch Yến hỏi?

- Là người có cùng thân phận với Lý đại ca.

- Là một người của Hoàng tộc, là chắt trai của Thái Tông Hoàng đế, tên là Lý Y, khoảng ba mươi tuổi, cưỡi ngựa bắn cung vô cùng lợi hại, cưỡi ngựa đánh cầu chơi cũng vô cùng tuyệt vời.

Địch Yến lập tức có chút lo lắng:

- Nếu như bởi vì hắn là Hoàng tộc, được quan tâm đặc biệt thì phải làm sao đây?

Đúng lúc này, đám thị vệ đang ồn áo bỗng niên im lặng, chỉ nghe có người khẽ hô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio