Nội đường tẩm điện, mảnh vải buông xuống, góc phòng đặt một lư hương hình pho tượng quỷ một sừng to lớn, trong không khí tràn ngập mùi đàn hương, ánh sáng chiếu khắp nội điện hoa lệ, nơi nơi trang trí bảo vật, hoàng kim rực rỡ, vài cung nữ khoanh tay đứng ở bốn góc, không dám quấy rầy chủ nhân đang suy nghĩ.
Trong đại điện có một phụ nữ xinh đẹp đi tới đi lui, nàng khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mắt hạnh mày liễu, mũi cao thẳng, cằm nhọn, một khuôn mặt như hình cái dùi, mỹ mạo, trong đó lại mơ hồ có một chút gì đó mê hoặc.
Nàng mặc một bộ váy dài, vải tơ xanh biếc mềm mại, trên áo thêu đầy trân châu bảo thạch, thân trên chỉ khoác một cái áo lụa mỏng manh, dưới ánh sáng chiếu rọi, lộ ra da thịt tuyết trắng ở hai vai và trước ngực.
Nàng chính là thê tử của Lý Hiển, từng là Hoàng hậu Đại Đường Vi thị, Vi thị tên là Vi Liên, xinh đẹp như đoá hoa sen, khôn khéo, tính cách lạnh lùng độc ác, lòng dạ thâm sâu, nàng đi theo trượng phu Lý Hiển sinh sống ở Phòng Châu mười một năm, tính tình sớm đã được tôi luyện trở nên vô cùng cứng cỏi, nàng tin rằng trượng phu sẽ không bị vây khốn ở Phòng Châu, chỉ cần trượng phu có ngày nổi danh, chính là lúc Vi thị nàng thể hiện tài hoa.
Vi Liên dùng thời gian mười một năm, khống chế trượng phu ở trong lòng bàn tay mình, đồng thời nàng cũng không chịu cô đơn, vô cùng phóng đãng, cấu kết với không ít thị vệ, Lý Hiển cũng có nghe đến, nhưng y vẫn mơ mơ hồ hồ, mặc kệ thê tử làm xằng làm bậy.
Tuy nhiên lúc này, Vi Liên không có tâm trạng tìm niềm vui, nàng vừa mới nhận được thư đứa con Lý Trọng Nhuận gửi bằng bồ câu, trong thư nói cho nàng một bí mật, thái giám Giang Ân Tín chuyên phụ trách bảo vệ chồng nàng không ngờ lại là tâm phúc do Võ Tam Tư phái tới giám thị vợ chồng nàng.
Điều này khiến cho Vi Liên vừa sợ vừa giận, Giang Ân Tín đi theo bọn họ gần tám năm, vẫn luôn thể hiện sự trung thành và tận tâm, không ngờ gã lại chính là tâm phúc do Võ Tam Tư phái tới, điều này khiến cho tim nàng băng giá, nếu thật sự như vậy, Võ Tam Tư chẳng phải sẽ nắm hết mọi chuyện của vợ chồng nàng hay sao?
Nhưng trong lòng Vi Liên vẫn còn chút nghi hoặc, dù sao cũng không có chứng cớ, tin tình báo đứa con lấy được, là tin đồn nhảm hay là có người cố ý tung tin như vậy đây?
Vi Liên nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định bày một cái bẫy, dò hỏi Giang Ân Tín một chút.
Tuy nhiên...Đứa con rõ ràng có thể dùng bồ câu đưa tin gửi thư cho bọn họ, nhưng trong lúc gửi thư, lại bỏ trận đấu vội vàng quay về, chỉ có thể nói rõ nó có tin tức còn quan trọng hơn muốn thông báo cho bọn họ biết, hơn nữa không thể dùng bồ câu đưa tin.
- Khởi bẩm Vương phi.
Một thị vệ cao lớn trẻ tuổi từ ngoài điện bước nhanh vào, bộ dạng vô cùng anh tuấn, y quỳ gối thi lễ:
- Vương gia đã đi Hiếu Ân tự rồi.
Thị vệ trẻ tuổi này tên là Hàn Chi Kỳ, người Trường An, võ nghệ cao cường, khôn khéo giỏi giang, ba năm trước đây từ Thiên Ngưu vệ điều đến Phòng Châu, phụ trách bảo vệ sự an toàn của Lư Lăng Vương và Vi vương phi, rất được Vi Liên coi trọng, tất nhiên cũng trở thành tâm phúc và một trong những tình nhân của Vi Liên.
Vi Liên vì tạo cơ hội được ở cùng với tình nhân, thường bảo Lý Hiển đi Hiếu Ân tự tạ lễ thần linh, hơn nữa nói năng thấu tình đạt lý, chỉ có trái tim hiếu thuận mới có thể cảm động mẫu thân, sớm thả bọn họ quay về, số lần đi càng nhiều, lại càng thêm thành kính hiếu đạo.
Hiếu Ân tự ở thành nam Phòng Châu, một lần đi ít nhất cũng phải mất nửa ngày, như vậy đủ thời gian cho Vi Liên, nhưng mà hôm nay Vi Liên lại không muốn lên giường với Hàn Chi Kỳ, mà là có mục đích khác.
Vi Liên gật gật đầu:
- Đi theo ta.
Nàng dẫn theo Hàn Chi Kỳ và bảy tám thị vệ tâm phúc đến Độc Nhân viện, nơi này là chỗ ở của thái giám cung Lư Lăng, chia thành ba mươi mấy tiểu viện, cho hơn hai trăm thái giám ở, lúc này bọn họ đi đến một tiểu viện ở cuối cùng phía đông, nơi này chính là nơi ở của thái giám Giang Ân Tín tâm phúc của Lý Hiển.
Giang Ân Tín đi cùng với Lý Hiển đến Hiếu Ân Tự, trong viện không có ai, Vi Liên mang theo bảy tám thị vệ đi vào tiểu viện, khoanh tay chờ Vi Liên chỉ thị, Vi Liên trầm tư một lát nói:
- Lục soát cẩn thận một chút, cố gắng đừng để lại dấu vết.
Hàn Chi Kỳ lập tức mang theo ba thị vệ đi vào phòng, Vi Liên đứng trong sân đi qua đi lại, nàng cần phải điều chỉnh lại suy nghĩ một chút.
Nàng rất hiểu địa vị của trượng phu Lý Hiển trong triều đình Đại Đường, y là Hoàng Thái Tử do Hoàng đế Cao Tông sắc phong, là Hoàng đế chính thống trong mắt thiên hạ, chính vì như vậy, đám phản tặc nhòm ngó đế vị, như Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư mới căm hận Lý Hiển như vậy, coi y như cái gai trong mắt, không lúc nào không tìm cách diệt trừ y.
Nếu như Giang Ân Tín là mật thám Võ Tam Tư sắp xếp bên cạnh trượng phu, hoàn toàn có khả năng, mấu chốt là Trọng Nhuận sao lại biết được bí mật này? Lúc Võ Thừa Tự bị lưu đày, Lý Đán bị phế hoàng vị, chỉ còn lại Võ Tam Tư có khả năng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế nhất, trong thời khắc quan trọng này, có phải là quá trùng hợp hay không?
Đúng lúc này, Hàn Chi Ký nhanh chóng bước ra, trong tay cầm một xấp giấy:
- Vương phi, chúng ta tìm được rồi.
Vi Liên nhận lấy mấy tờ, lập tức thay đổi sắc mặt, trên giấy có ghi lại nhất cử nhất động của vợ chồng bọn họ, thậm chí còn có cả thời gian nàng vụng trộm với tình nhân, địa điểm và số lần, trong lòng Vi Liên sợ hãi, mặc kệ Giang Ân Tín do ai phái tới, nhưng thân phận mật thám của y đã vô cùng rõ ràng rồi.
Vi Liên cắn chặt răng, đưa lại tờ giấy cho Hàn Chi Kỳ:
- Để nó lại chỗ cũ, làm căn phòng trở lại nguyên trạng, đừng để gã phát hiện.
- Nhưng Vương Phi....
Trong lòng Hàn Chi Kỳ có chút lo lắng, trên tờ giấy cũng có họ tên của y, sao lại phải để lại chỗ cũ?
Vi Liên cười lạnh một tiếng:
- Nếu gã là mật thám, chúng ta liền tương kế tựu kế, để gã truyền tin tức giả đi.
Phòng Châu tuy rằng xảy ra vài chuyện bí ẩn không hay ho cho lắm, nhưng ở Thần đô Lạc Dương, trăm triệu quan dân vẫn đang đắm chìm trong sự kích thích của những trận đấu, năm nay điểm sáng lớn nhất của đại hội thi đấu môn mã cầu chính là đội mã cầu của Nội vệ, bọn họ thế như chẻ tre, đánh bại đội Tương Vương lọt vào tốp vòng ba mươi hai đội mạnh nhất, đánh bại đội U Châu lọt vào top mười sáu đội mạnh nhất, đánh bại đội U Châu lọt vào tốp tám đội mạnh nhất.
Nhưng ngay hôm qua, lần xuất chiến này của đội Nội vệ là trận buồn tẻ nhất trong số những trận thi đấu từ trước đến nay của đại hội, bọn họ đánh bại đội Cam Châu đứng thứ ba năm ngoái với tỉ số -, vừa vào bán kết, đội Nội vệ bất bại đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Bốn đội mạnh nhất của đại hội thi đấu môn mã cầu đã bước vào cuộc tranh đấu gay cấn cuối cùng, ba đội còn lại không ngoài dự đoán của mọi người, đội Thiên Kỵ doanh, đội phủ Thái Bình, đội võ tướng Lương Vương, đây là ba đội bóng thực lực mạnh nhất, bây giờ lại xuất hiện thêm một đội Nội vệ ngoài dự kiến của mọi người.
Những người trong nghề đều biết rằng, cái gọi là đội Nội vệ này thật ra chính là đội bóng của Thượng Quan Uyển Nhi, điều này khiến cho rất nhiều người không hiểu rõ chân tướng bừng tỉnh đại ngộ, với quyền thế và tài lực của Thượng Quan Uyển Nhi, đội bóng của nàng sao có thể yếu đuối được?
Trong sảnh lớn của Lễ bộ, lần rút thăm cuối cùng được cử hành, lúc này đây chỉ có bốn đội bóng tham gia, đội Thiên Kỵ doanh, đội phủ Thái Bình, đội võ tướng Lương Vương và đội Nội vệ.
Mà vị trí thứ năm đến thứ mười thì chọn theo số điểm, không cần đấu nữa, về phần mười đội sau thì không xếp vị trí nữa.
Lý Trân hôm nay không đến rút thăm cùng với Địch Yến, mà là một mình đến, ba đội còn lại cũng giống như hắn, đều là một người đến, chủ tướng của đội Thiên Kỵ doanh là Đậu Tiên Vân, chủ tướng đội phủ Thái Bình là Trương Xương Tông, chủ tướng đội võ tướng Lương Vương là Võ Sùng Liệt.
Đậu Tiên Vân đương nhiên là chủ tướng Thiên Kỵ doanh, Võ Sùng Liệt là con trai của Võ Tam Tư, y đảm nhiệm chức chủ tướng cũng không khiến người ta thấy lạ, nhưng thật ra chủ tướng của đội phủ Thái Bình là Phò mã Dương Thận Giao, năm nay lại biến thành Trương Xương Tông chưa ai từng gặp, thực khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Tuy nhiên Trương Xương Tông dung nhan như hoa đào, vô cùng đẹp, mọi người liền đoán được vài phần, chỉ sợ Trương Xương Tông này có một quan hệ không bình thường với Thái Bình công chúa.
Lúc này, Đậu Tiên Vân ngồi xuống bên cạnh Lý Trân, thấp giọng nói:
- Lý thống lĩnh biết người kia sao?
Ánh mắt y liếc nhìn qua Trương Xương Tông.
Lý Trân lắc lắc đầu, hắn chỉ biết người này họ Trương, tên gọi cụ thể là gì hắn cũng không biết, Đậu Tiên Vân cười lạnh khinh bỉ một tiếng:
- Y tên là Trương Xương Tông, tên hiệu là Liên Hoa công tử, vốn là tuyển thủ của đội Võ Thừa Tự, kỹ thuật đánh bóng bình thường, năm trước bọn họ xếp thứ mười một, thật không ngờ y có thể trở thành chủ tướng của đội Thái Bình công chúa, nhưng mà ngẫm lại cũng có lý.
Lý Trân hiểu được sự trào phúng trong lời nói của Đậu Tiên Vân, hắn chỉ cười thản nhiên, nhưng hắn lại biết, Trương Xương Tông và huynh trưởng của y Trương Dịch Chi cuối cùng sẽ trở thành nỗi bi thương lúc tuổi già của Võ Tắc Thiên.
Có lẽ là do Lý Trân trong cuộc tranh tài cưỡi ngựa bắn cung dùng thực lực không thể tranh cãi của mình chiến thắng Đậu Tiên Vân, Đậu Tiên Vân luôn cao ngạo, lúc nói chuyện với hắn cũng luôn khách khí, y lại cười sang sảng nói:
- Lý thống lĩnh có thể dẫn dắt đội bóng vào vòng bốn đội mạnh nhất, nói thật, ta một chút cũng không kinh ngạc!
Lý Trân khom người cười:
- Đậu tướng quân vì sao lại nhận định như vậy?
- Bởi vì lúc thi đấu giao hữu, ta đã từng lĩnh giáo qua tài nghệ của thống lĩnh, nếu không phải Lý thống lĩnh cố ý thả một bóng cho ta, cuộc đấu kia hẳn chúng ta bất phân thắng bại.
Lý Trân nghĩ đến tướng quân mặt đầy râu tục tằn này tâm tính lại sáng suốt như vậy, lại phát hiện ra trong trận đấu huấn luyện mình cố tình tỏ ra yếu thế, hắn đúng là phải thay đổi cách nhìn với Đậu Tiên Vân, Lý Trân khiêm tốn cười nói:
- Đậu tướng quân dùng cách phòng thủ đấu với chúng ta, thực lực quả thật cao hơn một bậc, nếu đặt cược, ta cược đội Thiên Kỵ doanh năm nay sẽ tiếp tục giành quán quân.
Trong lòng Đậu Tiên Vân thoải mái, cười ha hả:
- Nếu như là trận đấu công bằng, ta cảm thấy vấn đề không lớn, chỉ sợ....
Y giống như làm trò, dừng lại không nói câu tiếp theo, ngụ ý là không cần nhiều lời.
- Đã đánh đến bây giờ, Đậu tướng quân còn cảm thấy sẽ xảy ra bất ngờ gì sao?
- Khó nói lắm, dù sao có người đã khoe khoang khoác lác, năm nay người giành quán quân ngoài bọn họ ra không thể là ai khác.
Đậu Tiên Vân lạnh lùng liếc nhìn Trương Xương Tông.
Lý Trân yên lặng gật đầu:
- Đa tạ Đậu tướng quân nhắc nhở.
Đậu Tiên Vân cười cười vỗ vai hắn, xoay người quay về chỗ ngồi của mình.
Lúc này, Lễ Bộ thị lang Đỗ Cảnh Kiệm cầm bốn thẻ rút thăm xuất hiện, mội cái đều được một lớp giấy bao bọc bên ngoài, Đỗ Cảnh Kiệm cười:
- Chỉ có bốn đội bóng, dựa theo quy tắc cũ đi.
Y bỏ bốn thẻ vào trong một cái ống bút bạch ngọc, xóc một chút, đi đến trước mặt bốn người:
- Các vị hãy xem cho cẩn thận, bốn cái này giống nhau như đúc, không có bất cứ ký hiệu nào, ta sẽ tuỳ ý rút ra hai cái, liền quyết định đối thủ của bốn đội các vị.
Trong phòng trái tim mọi người đập thình thịch, mắt không chớp nhìn chằm chằm Đỗ Cảnh Kiệm, cũng không dám thở mạnh một cái. Đỗ Cảnh Kiệm tuỳ ý rút ra hai cái, xé ra cười nói:
- Đây là đội Thiên Kỵ doanh.
Đậu Tiên Vân cả người chấn động, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cái phong bì còn lại, Đỗ Cảnh Kiệm mở phong bì kia, y giơ lên cao cười nói:
- Đây là đội võ tướng Lương Vương.
Y vừa dứt lời, Trương Xương Tông bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm Lý Trân, đôi mắt yêu nghiệt như hoa đào chậm rãi híp lại.