Đại Đường Cuồng Sĩ

chương 282-2: tìm kiếm manh mối (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Trân khẽ mỉm cười:

- Ta chỉ là tới hỏi thăm điện hạ một chút, không phải là để điều tra.

Lý Trân lại đứng dậy thi lễ:

- Ta sẽ không quấy rầy Vương gia dưỡng thương, có rảnh lại đến thăm điện hạ, xin cáo từ trước.

Lý Đán cũng gật gật đầu, y biết rằng xung quanh mình có người mà mẫu thân phái tới giám thị, Lý Trân đến một thời gian quá dài, sẽ khiến mẫu thân hoài nghi, y cũng không giữ lại, cười nhìn theo Lý Trân ra ngoài.

Hậu hoa viên đã bị Đại Lý Tự và sĩ binh Nội vệ phong tỏa, gia nhân và thị nữ của Lý Đán đều rời rất xa hoa viên, từ trong đình của một tòa núi giả, Tôn Lễ và Cao Tiễn đang hỏi vài tên thị vệ trực lúc đó. Lúc này Lý Trân đi vào đình, mấy người vội vàng đứng dậy thi lễ.

Lý Trân khoát tay, ra hiệu bọn họ tiếp tục, Tôn Lễ lại tiếp tục hỏi:

- Ta muốn biết, rốt cục có mấy tên thích khách, các ngươi có người thì thấy hai tên, nhưng cũng có người thấy ba tên, dường như ý kiến không thống nhất.

Cao Tiễn đi đến chỗ Lý Trân, chỉ vào một người đang bị thương, nam tử trẻ tuổi tóc hoa râm thấp giọng nói:

- Người này tên Hoắc Tri Thiện, là một trong hai người thị vệ thiếp thân bên cạnh Tương Vương, người còn lại đã bị giết, tên này chỉ bị thương nhẹ.

- Tên này bị thương không có trúng độc sao?

Lý Trân hơi kì quái hỏi.

- Vấn đề này chúng ta cũng hỏi qua rồi, gã nói trong hai tên thích khách thì chỉ có một người bôi độc lên đao, đâm gã bị thương là tên thích khách không có độc trên đao, chúng ta đã kiểm tra chi tiết, tên thị vệ bị giết là trúng độc mà chết, độc tính với độc của Tương Vương hoàn toàn giống nhau, nói cách khác, hai người bọn họ mỗi người chặn một tên, đây là vận khí của Hoắc Tri Thiện không tồi, đúng lúc gặp phải tên thích khách không bôi độc.

Lý Trân ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy có chút nghi vấn, nói chung, nên là hai tên thích khách đều bôi độc mới đúng, không nhất thiết hạ thủ lưu tình với riêng thị vệ, hơn nữa hai người đều mang đao độc, mới càng có hy vọng hành thích thành công.

Tuy nhiên Lý Trân cũng không nói gì thêm, hắn vẫn chưa rõ tình huống, không thể võ đoán ra kết luận, lại hỏi:

- Còn gì nữa không?

Cao Tiễn cười nói:

- Ta nhìn không ra cái gì, nhưng mà chúng ta có cao nhân.

Cao Tiễn ngoắc gọi một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi đến, giới thiệu với Lý Trân:

- Vị này là Bình sự của Đại Lý Tự chúng ta, tên là Vương Kiến Tự, ở Đại Lý Tự tham gia phá án đã ba mươi năm, lúc trước cũng là trợ thủ đắc lực của Tướng Quốc, kinh nghiệm phong phú.

评事:Bình sự, người thẩm tra các án kiện.

Vương Kiến Tự vội vàng khom người thi lễ:

- Ty chức tham kiến Lý thống lĩnh.

Lý Trân nghe nói y từng là trợ thủ đắc lực của Địch Nhân Kiệt, không khỏi đối với y sinh chút thiện cảm, vội vàng đáp lễ cười nói:

- Hóa ra là Vương bình sự, nghe danh đã lâu.

Trong lòng Lý Trân có chút kì quái, nếu là trợ thủ đắc lực của Địch Nhân Kiệt, sao bây giờ mới làm tiểu quan bát phẩm. Hắn cũng không muốn hỏi nhiều, liền cười nói:

- Có thể xin Vương bình sự phân tích cho ta một chút về vụ án hay không?

- Mời Lý thống lĩnh đi theo ta.

Vương Kiến Tự dẫn Lý Trân đi về phía tường vây, nói với Lý Trân:

- Tuy rằng từ bề ngoài cho thấy, lần ám sát này không có dấu vết gì, thích khách cũng một chết một chạy, nhưng nhìn kĩ lại thì cũng có không ít thu hoạch.

Vương Kiến Tự đi đến góc tường, chỉ vào mấy tảng bong tróc của tường, thấp giọng nói:

- Vết sơn tường đó là hôm qua mới bong, cực kỳ mới, thích khách là do từ chỗ này mà chạy đi, các thị vệ đều không đuổi đến chỗ này, cho nên sơn tường đều rất mới, không bị giẫm vỡ, nhưng ta nhìn thấy hai vết chân người ở đây.

Vương Kiến Tự dùng cây gỗ chỉ vào hai vết chân lớn nhỏ không giống nhau nói:

- Rõ ràng là hai người trèo qua tường, Lý thống lĩnh nghĩ đến gì chưa?

- Thì có ba tên thích khách.

Lý Trân lập tức phản ứng lại.

Vương Kiến Tự khẽ mỉm cười:

- Chính xác ra, là có bốn tên thích khách, trên tường còn một tên tiếp ứng, dùng dây thừng kéo bọn họ lên.

Vương Kiến Tự lấy ra một đoạn dây thừng vụn nói:

- Đây cũng là ở bên tường tìm được, nhưng đầu tường không có bất kỳ chỗ nào có thể buộc dây thừng, cho nên ta suy đoán trên tường còn một tên kéo dây thừng tiếp ứng.

Lý Trân không khỏi âm thầm bội phục, Vương Kiến Tự quả nhiên lợi hại, suy luận chặt chẽ, hợp tình hợp lý. Hắn trầm tư một lát lại hỏi:

- Ta vừa rồi cảm thấy hơi kì quái, thị vệ bị thương không ngờ không trúng độc, mà Tương Vương với thị vệ bị chết đều trúng kịch độc, Vương bình sự cảm thấy tên thị vệ này có vấn đề không?

Vương Kiến Tự mỉm cười:

- Lý thống lĩnh suy xét vấn đề quả nhiên chu đáo, ta vừa rồi thật ra cũng nghĩ đến vấn đề này, còn cùng Cao ti trực thương lượng qua, nhưng mà cuối cùng ta cho rằng tên thị vệ này đại khái không có vấn đề gì cả.

- Vì sao?

Lý Trân tò mò hỏi.

- Rất đơn giản, ba tên thích khách đều có phân công với nhau, hai tên phụ trách truy sát Tương Vương, mà người còn lại tiềm phục trên cây.

Vương Kiến Tự chỉ chỉ trên ngọn cây, tiềm phục ngay tại chỗ này, hai gã thị vệ thiếp thân cản thích khách lại, nhưng tên thích khách thứ ba trốn trên cây từ phía sau đánh lén, đâm bị thương một người, chính là Hoắc Tri Thiện, tên thích khách thứ ba không bôi độc, ta phân tích qua mặt cắt, phía trên không có dấu vết bôi độc, cho nên ta đoán là tên thích khách thứ ba không có bôi độc, thêm nữa hoàn toàn ăn khớp với vết thương ở sau lưng Hoắc Tri Thiện.

- Chờ mốt chút, vì sao lại nói là đại khái không có vấn đề gì?

Lý Trân bỗng nhiên nghe được lời y nói có vấn đề.

- Bởi vì còn có một loại khả năng, ví dụ như...

Lúc này, Tôn Lễ từ phía xa vẫy tay với Lý Trân:

- Lý thống lĩnh, bên này có tình hình quan trọng.

- Được rồi, chúng ta đợi chút nói sau.

Lý Trân bước nhanh tới hướng đình, Vương Kiến Tự cũng cùng đi qua, vài tên thị vệ đã đi xuống, trong đình chỉ có hai người Tôn Lễ và Cao Tiễn, thấy Lý Trân đi tới, Tôn Lễ vội vàng tiến đến, đem một cái hộp đưa cho Lý Trân:

-Trong hộp là một tên thị vệ nhặt được trên đất, chúng ta đã xác nhận, không phải vật của vương phủ.

Lý Trân nhận hộp rồi mở ra, bên trong không ngờ là một khuyên tai trân châu, trân châu to chừng quả nho, được khảm trên một chiếc vòng vàng, Lý Trân nhướn mày, đây rõ ràng là đồ vật của nữ nhân, lẽ nào trong đám thích khách có nữ nhân sao?

Lý Trân đang muốn cầm lấy nhìn kỹ, bên cạnh Vương Kiến Tự vội vàng nói:

- Lý thống lĩnh cẩn thận, phía trên có kịch độc.

Lý Trân hoảng sợ, hắn thật cẩn thận giơ trân châu lên, soi vào ánh nắng, phát hiện trân châu quả nhiên là rỗng ruột, bên trong có bột phấn gì đó, hắn cười với Vương Kiến Tự:

-Vương bình sự, sao phát hiện bên trong giấu thuốc độc?

- Nguyên nhân rất đơn giản, một tên thích khách bình thường đều nghiêm cấm mang theo bất cứ vật gì tiết lộ thân phận của bọn chúng, nếu đem theo trang sức nhỏ thì tuyệt đại bộ phận là vì để độc dược, ty chức theo kinh nghiệm phán đoán, trong viên trân châu này có lẽ có điều huyền bí.

Lý Trân gật gật đầu, đem trân châu đưa cho y:

- Vương bình sự có thể phát hiện gì không?

Vương Kiến Tự hí mắt nhìn rồi nói với Lý Trân:

- Loại trân châu lớn này không phải sản xuất từ Đại Đường chúng ta, có lẽ là đặc sản Uy Quốc (Nhật Bản), mặt khác phẩm chất viên trân châu này rất tốt, giá ít nhất trên trăm quan, hơn nữa khắc nó thành rỗng ruột, công nghệ này tiệm bình thường không có, ta cảm thấy chúng ta nên đi La Châu Đường ở thành nam hỏi xem, bọn họ chuyên mua trân châu quý hiếm, cũng am hiểu về điêu khắc trân châu.

Lý Trân gật gật đầu:

- Ta đi La Châu Đường hỏi thăm một chút, các ngươi tiếp tục tìm kiếm manh mối.

Cao Tiễn tiếp lời cười nói:

- Chi bằng ta cũng đi cùng Lý thống lĩnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio