Đại Đường Cuồng Sĩ

chương 338: một đao sau lưng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Lương Vương phát sinh chuyện gì?

Lý Trân lại hỏi tiếp.

- Nghe nói có người tố giác mộ táng của phụ thân y vậy mà lại bắt chước lăng mộ của tiên đế, chuyện này ở trong kinh thành truyền ra, tất cả mọi người đều giật mình.

Lý Trân chậm rãi buông lỏng cánh tay của tửu bảo, trong lòng hắn âm thầm gật đầu, đây nhất định là Võ Thừa Tự ra tay rồi, chỉ có Võ Thừa Tự mới biết được loại chi tiết này của Võ Tam Tư, là Võ Phù Dung trong kinh thành rải ra tin tức. Nhưng đây chỉ là tin tức dân gian, vẫn còn người khác buộc tội Võ Tam Tư?

Địch Yến cũng thầm giật mình, muội thấy được vẻ khác thường của Lý Trân, liền vội vàng hỏi:

- Đây là có chuyện gì?

Lý Trân không muốn giấu diếm muội, liền thấp giọng đem chuyện hôm qua hắn và Võ Thừa Tự gặp mặt nói ra, cuối cùng cười nói:

- Loại chuyện này đi quá giới hạn của đế chế, là đại tội diệt tộc. Võ Tam Tư bị quỷ ám, không ngờ lại làm loại chuyện này, y nghĩ có thể giấu được người ngoài, nhưng không ngời lại bị Võ Thừa Tự phúc kích.

Địch Yến nhướn mày:

- Huynh sao có thể hợp tác với Võ Thừa Tự? Gã là loại người chết chưa hết tội, huynh sao lại còn đi bảo vệ gã.

Lý Trân cười giải thích nói:

- Võ Thừa Tự cũng coi như chết rồi, nội bộ Võ thị đã thống nhất, bọn họ sẽ nhất trí đối ngoại, chỉ cần Võ Thừa Tự không chết, Võ gia nội đấu cũng sẽ không dừng lại.

- Nghe huynh nói như vậy, hình như cũng có vài phần đạo lý, nhưng muội khuyên huynh vẫn là không cần ở kinh thành, gần đây rối loạn, muội sợ liên lụy đến huynh.

Lý Trân gật gật đầu:

- Ta tính đi huyện Văn Thủy Tịnh Châu bắt giữ Võ Thừa Tự, muội đi cùng ta chứ?

Địch Yến đương nhiên muốn đi, nếu nói là trước đây, nàng sẽ không do dự mà đáp ứng, nhưng hiện tại phụ thân nàng đã trở về, nàng phải trưng cầu ý kiến của phụ thân đã. Địch Yến do dự một chút nói:

- Muội đi về hỏi phụ thân đã, chỉ cần ông đáp ứng, muội sẽ đi theo huynh.

Địch Yến rời khỏi tửu điếm, liền cưỡi ngựa về nhà, mới đến cửa lớn, lại thấy phụ thân tiễn khách đi ra. Địch Yến nhận ra là ngự sử Từ Hữu Công, là môn sinh đắc lực nhất của phụ thân nàng, nàng vội vàng đứng một bên, từ xa nghe thấy Từu Hữu Công nói:

- Việc khác có thể dễ dàng tha thứ, nhưng chuyện này tuyệt đối không được, cũng dám mô phỏng lăng của tiên đế, đây là tử tội, đại nghịch bất đạo.

- Chuyện này không nên gấp, cần xác nhận một chút, dù sao đó chỉ là tin đồn đại. Nếu chẳng may chuyện này sai thực tế, chúng ta cũng khó lòng giao phó với Thánh Thượng.

- Ty chức hiểu được ý của Địch tướng quốc, sẽ thận trọng khi xử lý việc này.

Từ Hữu Công lên xe ngựa vội vàng rời đi, Địch Nhân Kiệt mới quay đầu lại, vừa lúc thấy nữ nhi đang trốn một bên, không khỏi cười nói:

- Con núp ở đó làm gì đấy?

- Phụ thân còn không đi thượng triều sao?

- Ta lập tức đi giờ.

Địch Nhân Kiệt cười cười, xoay người đi vào trong phủ.Địch Yến vội vàng đuổi theo phụ thân hỏi:

- Phụ thân, sự kiện Võ Tam Tư đối với phụ thân rất quan trọng ư?

Địch Nhân Kiệt ngẩn ra:

- Con hỏi chuyện này làm gì?

Địch Yến do dự, nàng không biết có nên nói thật với phụ thân không. Địch Nhân Kiệt là lão già đời như thế nào chứ, nhìn ra được nữ nhi có lời muốn nói, ông suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói:

- Lẽ nào chuyện này có liên quan đến Lý Trân?

Địch Yên không thể gạt được phụ thân, chỉ đành khẽ gật đầu một cái. Vẻ mặt Địch Nhân Kiệt trở lên nghiêm túc:

- Con đi theo ta!

Ông xoay người đi về phía thư phòng của mình, Địch Yên thấp thỏm trong lòng đi theo, đi tới thư phòng thì ngồi xuống. Địch Nhân Kiệt hỏi:

- Con nói thật cho phụ thân, rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Địch Yến bất đắc dĩ, chỉ có thể đem chuyện nàng được Lý Trân kể khi đi Bách Tước sơn trang gặp Võ Thừa Tự nói lại một lần, cuối cùng nói:

- Con không biết sao Lý Trân lại cùng gã lại đàm phán, Võ Thừa Tự đáp ứng trợ giúp Lý Trân lật đổ tướng vị của Võ Tam Tư, tin tức này hẳn là do Võ Thừa Tự truyền ra.

Địch Nhân Kiệt nửa ngày không nói gì, ông đương nhiên biết được là đang giúp mình lật đổ tướng vị của Võ Tam Tư, đảo loạn cục diện lực lượng chủ đạo của Võ thị trên mặt chính sự, chiêu này thực nham hiểm, Võ Tam Tư dù không chết thì chức tướng quốc cũng không làm nổi nữa. Chỉ có điều Địch Nhân Kiệt không nghĩ tới Lý Trân lại ghê gớm như vậy, lợi dụng Võ Thừa Tự để lật đổ Võ Tam Tư.

Ông cũng không biết có nên tức giận với Lý Trân không, ông không chủ trương dùng thủ đoạn âm độc như vậy, nhưng ông không thừa nhận cũng không được, thủ đoạn của Lý Trân quả thực cao minh, hoàn toàn không thua gì Lai Tuấn Thần, huống chi Lý Trân là vì trợ giúp mình.

Một lúc lâu sau, Địch Nhân Kiệt mới cười khổ một tiếng nói:

- Xem ra ta cũng cần phải nói chuyện với hắn một lần.

- Phụ thân, Lý Trân muốn đi Văn Thủy để bắt Võ Thừa Tự, nữ nhi muốn đi cùng huynh ấy.

Địch Nhân Kiệt lắc đầu, ông vốn định kêu nữ nhi đừng đi, người khác sẽ nghĩ Địch Nhân Kiệt ông là chủ mưu việc này. Tuy nhiên nghĩ lại, ông cũng không thể động chạm sau lưng, Lý Trân là vì muốn tốt cho mình, mình sao lại để một mình Lý Trân mạo hiểm chứ?

Địch Nhân Kiệt liền cười nói:

- Được rồi! Lần này phụ thân cho con đi.

- Cảm ơn phụ thân!

Địch Yên vui mừng tới mức ôm chặt phụ thân một cái, xoay người chạy như bay. Địch Nhân Kiệt nhìn bóng dáng nữ nhi chạy đi, không? Mỉm cười yêu thương, cô gái nhỏ này, si mê Lý Trân đến vậy ư?

Hai ngày này liên tục xảy ra việc lớn gây chú ý với ánh mắt người khác, là Trương Xương Tông chiếm được sự sủng ái của nữ hoàng đế, một đêm thăng quan làm khiếp sợ tất cả mọi người. Một chuyện khác lại làm mọi người kinh ngạc, Võ Tam Tư không ngờ lại xây mộ đi quá giới hạn mộ của tiên đế, mà bắt chước hoàng lăng kỳ phụ, quả thực là cực kỳ đại nghịch bất đạo, khiến văn võ bá quan vô cùng phẫn nộ, đều tấu lên với Võ Tắc Thiên, yêu cầu nghiêm chỉnh tra việc này.

Trong ngự thư phòng, sắc mặt Võ Tắc Thiên cực kỳ xanh mét, hung hăng ném những tấu chương buộc tội của các đại thần về phía Võ Tam Tư, rít gào nói:

- Trẫm có nói cho ngươi chưa hả, không cho ngươi làm xằng bậy, ngươi vẫn không nghe, vẫn âm thầm sửa mộ, ngươi quả thật to gan lớn mật mà!

Võ Tam Tư dập đầu bang bang từng tiếng, khóc nói:

- Chắt nhi biết sai rồi, chắt nhi biết sai rồi, cô mẫu tha cho cháu lần này đi!

- Trẫm tha cho ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi nói! Ngươi có nhớ đến thân tình của trẫm cho ngươi không, không ngừng gây họa, lần này lại là đại họa ngập trời, ngươi kêu trẫm cho người trong thiên hạ công đạo thế nào?

- Chắt nhi trở về phá mộ, lập tức trở về làm!

Võ Tắc Thiên khoanh tay trong thư phòng đi qua đi lại, ý niệm trong đầu xoay nhanh, hậu quả chuyện này quá nghiêm trọng, không ngờ lại đi qua giới hạn về mộ phần tiên đế, tội danh to lớn, khiến bà khó mà đưa ra giải thích cho đại thần và người trong thiên hạ. Nhưng bà lại không thể thật sự nghiêm trị Võ Tam Tư, làm thế nào để cân bằng chuyện này?

Võ Tắc Thiên rốt cục dừng bước, trong nội tâm bà nghĩ thông suốt được cách giải quyết. Nếu muốn ngăn chặn miệng của bách quan, chỉ có nhường tướng quyền một bước, đem toàn bộ tướng quyền mà vốn bà chuẩn bị lấy đi mà trả lại cho toàn bộ văn quan, chỉ có như vậy, nhóm sĩ đại phu mới từ bỏ ý đồ, không tiếp tục giằng co việc này nữa.

Nghĩ vậy, Võ Tắc Thiên nghiến răng nghiến lợi nói với Võ Tam Tư:

- Ngươi lập tức trở về phá mộ, phải nhanh! Phải trước khi ngự sử điều tra việc này làm mộ nhỏ đi. Mặt khác, ngươi cũng đã làm tướng quốc rồi, tự mình từ chức đi! Cho trẫm một bậc thang, nếu không ngươi cũng đừng làm chức Lương Vương này nữa.

Võ Tam Tư như ngũ lôi oanh đỉnh, ông ta mới làm tướng quốc có mấy tháng, còn vẫn chưa hưởng được tý vị gì, lại kêu ông ta buông tha. Nhưng ông ta lại không dám cãi ý chỉ của Thánh Thượng, chỉ phải dập đầu rơi lệ nói:

- Chắt nhi tuân chỉ!

Võ Tam Tư lau đi nước mắt, chậm rãi lui xuống. Võ Tắc Thiên cũng nhịn không được ngầm thở dài, tộc nhân của bà sao toàn bộ đề vô năng như thế, không có đầu óc, luôn làm bà không yên tâm được, Võ Tắc Thiên đều thấy nguội lạnh…

Võ Tam Tư kéo thân thể mệt mỏi lên xe về phủ, ông ta cũng thật sự không rõ, rốt cục ai ở phía sau đâm một đao, hung ác như thế, làm ông ta tổn thất nặng nề và nghiêm trọng, vứt bỏ luôn tướng vị mà ông ta không dễ đạt được.

Trên thực tế, lăng mộ của phụ thân tám năm trước vụng trộm mở rộng, tuy rằng quy mô còn lâu mới so sánh được với lăng mộ của Cao Tông, nhưng quy mô tuy rút nhỏ vài lần nhưng bên trong hoàn toàn là dựa theo tiêu chuẩn đế vương mà xây lên.

Đây cũng là một thuật sĩ nổi danh đề nghị với ông ta, nếu ông ta muốn đăng cơ làm đế, như vậy lăng mộ của phụ thân sẽ xây dựng lại, nếu xây dựng cải tạo chiếu theo lăng mộ của Cao Tông, mới có thể thay thế được Lý thị, Võ Tam Tư hoàn toàn đồng ý với đề nghị này.

Nhưng việc mở rộng lăng mộ ông ta làm vô cùng bí mật, bốn phía là tường cao vây quanh, không cho bất luận thôn dân nào đi vào, tốn suốt tám năm, thẳng đến mới đầu năm mới mới cải tạo xong. Nhưng hiện tại ông ta lại không thể không phá lăng mộ đi, việc này sẽ hủy phong thủy của ông ta, hủy đi thái tử vị của ông ta.

Võ Tam Tư không có chút biện pháp gì, ông ta chỉ có thể tuân chỉ đi làm, nhưng trong lòng ông ta hận ý đến nhỏ máu. Nếu để cho ông ta biết ai ở sau lưng đâm ông ta một đao, ông muốn chém người này thành trăm ngàn mảnh không hết.

Lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng trước Lương Vương phủ. Võ tam Tư xuống xe ngựa, một ý niệm đột nhiên xông vào trong đầu của ông ta, ông ta lập tức nghĩ ra được việc này do ai làm rồi, chỉ có thể là y, việc lăng mộ của phụ thân, chỉ có y mới có thể biết rõ ràng như vậy.

- Võ Thừa Tự, tên cẩu tạp chủng này!

Hàm răng của Võ Tam Tư nghiến ken két lên:

- Ta thề, sẽ chém ngươi thành trăm ngàn mảnh.

Trong lòng Võ Tam Tư phẫn uất đến phát điên, ông ta tức giận hung hăng đập chân, bước nhanh về thư phòng của mình.

Không bao lâu sau, Minh tiên sinh vội vàng chạy tới thư phòng của Võ Tam Tư. Ông nhận được cầu cứu của Võ Sùng Liệt, nói phụ thân không kiểm soát được, sợ tới mức cơm chiều cũng chẳng quan tâm, khoác thêm một bộ quần áo liền chạy tới thư phòng của Võ Tam Tư.

Chạy vào trong viện, Minh tiên sinh thấy vài thị nữ tránh ở trong hoa viên, sợ hãi đến mức cả người run rẩy. Trong lòng ông thầm kêu không ổn, tiến lên đẩy cửa phòng ra, trong phòng truyền đến một tiếng vỡ giòn vang, một bình sứ bạch ngọc bị ném nát, chỉ thấy Võ Tam Tư đang phát cuồng đập đồ đạc, làm ông sợ hãi vội vàng xông lên ôm lấy cánh tay của Võ Tam Tư:

- Vương gia, vương gia bớt giận! Xin bớt giận!

Võ Tam Tư đỏ mắt rống to lên:

- Ta muốn giết y, muốn giết y!

Minh tiên sinh thấy Võ Sùng Liệt nơm nớp lo sợ tránh ở cửa, vội vàng ngoắc tay với gã. Võ Sùng Liệt chạy lên trước trợ giúp Minh tiên sinh đè lại tay phụ thân, kéo ông ta ngồi xuống. Võ Tam Tư thoáng bình ổn cơn tức giận một chút, nước mắt lại trào ra, bụm mặt khóc lớn lên.

Minh tiên sinh và Võ Sùng Liệt ngơ ngác nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì khiến vương gia thất thố như thế. Lúc này, Minh tiên sinh bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, ông thấp giọng hỏi:

- Vương gia, là việc lăng mộ của lão vương gia?

Võ Tam Tư ngừng khóc, giọng run run nói:

- Thánh Thượng kêu ta phá đi lăng mộ của phụ thân, còn bãi miễn tướng vị của ta nữa.

Minh tiên sinh biết Võ Tam Tư vẫn khát vọng tướng vị, chắc rằng việc phá mộ cũng không làm khó ông ta, vẫn là do tướng vị. Minh tiên sinh khuyên ông ta nói:

- Đây cũng không còn cách nào khác, hậu quả quá nghiêm trọng, Thánh Thượng phải đưa công đạo cho triều thần và người trong thiên hạ. Ta cảm thấy nếu bãi miễn tướng vị, thì là xử phạt rất nhẹ rồi, vương gia hẳn là nên cảm thấy may mắn mới đúng.

Võ Tam Tư cũng hiểu được lời Minh tiên sinh nói rất có đạo lý, nhưng ông lại không cam lòng bị từ chức. Sau một lúc lâu, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đây là Võ Thừa Tự ở phía sau đâm ta một đao, việc lăng mộ của phụ thân, chỉ có y rõ ràng nhất, chỉ có y mới biết được ta cải tạo theo lăng mộ của tiên đế.

Minh tiên sinh ngẩn ra:

- Võ Thừa Tự đã trở lại rồi?

Võ Tam Tư chậm rãi gật đầu:

- Chuyện này ta không có nói với tiên sinh, hôm trước Thánh Thượng mới nhận được tin, Võ Thừa Tự ở Quảng Châu là một thế thân. Thánh Thượng lệnh cho Lý Trân truy ra tung tích của y, ta đoán ông ta nhất định tránh ở Lạc Dương, tin tức đương nhiên do y xuất ra, nói được ví trí chính xác của lăng mộ, chỉ có thể là y.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio