Địch Yến mừng rỡ, liền vội vàng hỏi:
- Bây giờ bọn họ ở đâu?
Một tên lính chỉ về phía tây, thấp giọng nói:
- Bọn họ ở ngay bên cạnh chúng ta, cách chúng ta chỉ có hơn bước, lúc chúng tôi quay về mới phát hiện ra họ.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, mục tiêu mà bọn họ muốn tìm thì ra chỉ cách bước, mọi người trở nên căng thẳng, cùng nhìn nhau? Địch Yến nhìn lại, nàng chưa bao giờ độc lập một mình chỉ huy một cuộc chiến, trong lòng nàng cũng rất căng thẳng. Nàng nhớ lại mấy lần nàng và Lý Trân săn bắt mục tiêu, nàng suy nghĩ một chút rồi nói với hai tên lính:
- Hai ngươi ở lại chăm sóc cho ngựa, còn lại theo ta.
Mọi người mang theo cung nỏ và chiến đao theo Địch Yến chạy về phía tây, trèo lên một ngọn đồi. Bọn họ lập tức phát hiện ra ở đáy cốc có hai đống lửa trại, hơn hai mươi bóng đen đang vây quanh đống lửa cười nói, còn ngửi thấy cả mùi thịt nướng.
Đây đúng là đội quân bảo vệ vương tử tộc Hề đến Mật Vân. Vì đại vương tử tộc Hề hiện đang bị trọng thương trong cuộc tấn công huyện Kế, nửa tháng sau vẫn chưa chết. Tôn Vạn Vinh cũng không nói chân tướng sự việc cho Hề Vương Lý Thất Đế, chỉ nói con trai ông ta bị thương có thể quay về Nhiêu Nhạc trị thương, nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải mang con thứ đi thay. Lý Thất Đế liền lệnh cho binh lính hộ tống con thứ đến Mật Vân để thay cho con trưởng trở về.
Đội quân này có nằm mơ cũng không nghĩ ra, bọn họ đã bị thám báo quân Đường theo dõi. Buổi chiều bọn họ bắn được hai con dê vàng, đang châm lửa nướng, chuẩn bị ăn uống no say rồi tiếp tục đi về phía tây.
Địch Yến nhẹ nhàng nhảy lên một cây đại thụ quan sát một lúc, nàng nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, mặc một chiếc áo da lông đắt tiền. Nhìn y có vẻ tâm sự nặng nề, ngồi bên đống lửa mà người ngẩn ra. Những người khác đều mặc áo giáp của người Hề. Cung tên và trường mâu chất đống bên cạnh một cây đại thụ.
Trong lòng Địch Yến lập tức có một phương án táo bạo, nàng nhảy xuống cây đại thụ, ngoắc tay gọi hai gã lính nhanh nhẹn tới, rồi nói nhỏ mấy câu với Dương Hồng Liệt. Dương Hồng Liệt cả kinh vội vàng lắc đầu:
- Phu nhân không thể mạo hiểm.
Địch Yến cười nói:
- Đây vẫn chưa được coi là mạo hiểm so với những chuyện mạo hiểm gấp mà ta đã trải qua. Ngươi đừng nói nữa, nếu không thành công ta cũng có thể tự bảo vệ mình.
Dương Hồng Liệt cũng biết khinh công của phu nhân lợi hại, liền không dài dòng nữa. Y dẫn các huynh đệ chậm rãi đi xuống, mai phục trong rừng rậm ở ngoài bước, tay cầm tên nỏ, nhắm thẳng vào binh sĩ người Hề.
Địch Yến phát huy bản lĩnh khinh công, nàng leo lên một cây đại thụ, từ trên cây nhanh chóng tiếp cận người Hề. Nàng để binh khí lên thân cây, tránh về phía sau quan sát kĩ động tĩnh của binh sĩ người Hề. Hai mươi tên lính đang ăn uống vui vẻ, không hề biết có một người đang theo dõi mình trên đỉnh đầu.
Địch Yến vịn vào thân cây trườn xuống như con thằn lằn, cách tàng cây khoảng thước, nàng ôm chặt lấy một nhánh cây cơ thể nhẹ nhàng lay động, đầu hướng xuống, treo ngược người. Hai cánh tay nhẹ nhàng và khéo léo lấy cung tên của đám lính người Hề rồi ném về phía hai cây đại thụ cách đó không xa. Một gã lính Đường phía sau cây đại thụ bắt được cung tên, lại ném cho người khác, như thể đang tiếp sức vậy.
Chỉ trong chốc lát, Địch Yến đã lấy trộm hết mười mấy bộ cung tên, trường mâu, chiến đao nàng lại nhanh chóng leo lên cây đại thụ, ra tay làm hiệu cho Dương Hồng Liệt cách đó không xa. Lúc này Dương Hồng Liệt và các binh lính quân Đường khác phục sát đất về khinh công của Địch Yến. Không ngờ nàng lại có cách trộm binh khí của địch như vậy.
Dương Hồng Liệt trong lòng cảm thấy hưng phấn, thấp giọng nói với mọi người:
- Nghe lệnh của ta, cùng bắn tên vào người đàn ông không mặc quân phục kia.
Mọi người gật đầu, cùng nâng nỏ nhắm về phía binh sĩ người Hề, Dương Hồng Liệt thét ra một tiếng:
- Bắn!
Chỉ nghe có tiếng cơ nỏ vang lên, hai mươi mũi tên như mưa bắn về phía binh sĩ người Hề. Chúng không kịp đề phòng đều bị trúng tên, tiếng kêu bên cạnh đống lửa vang lên thảm thiết, tên lính chưa bị trúng tên sợ đến mức chạy lảo đảo đi lấy vũ khí thì phát hiện không thấy bóng dáng vũ khí đâu nữa. Đang lúc hoảng loạn, hai mươi lính Đường lại hét lớn, từ trong rừng cây phía tây lao tới, chiến đao chém giết, bên cạnh đống lửa lập tức loạn thành một bầy.
Lúc này, vương tử người Hề Lý Đại Bô cũng sợ đến mức hồn bay phách lạc. Đúng lúc y ngồi bên cạnh bụi cỏ, y quay người lại bò vào trong bụi cỏ, dùng cả chân tay bò ra mấy chục bước rồi đứng dậy chạy như điên. Nhưng chỉ chạy được mấy bước, y cảm thấy phía sau có một kích rất nặng, y ngã xuống đất, muốn bò dậy thì một thanh trường kiếm đã kề sát vào gáy y. Chỉ nghe thấy có tiếng nữ nhân phía sau lạnh lùng nói:
- Còn dám chạy, ta sẽ cho một nhát kiếm đứt cổ ngươi.
Sau khi trời sáng, mấy đội thám báo đã quay lại, bọn họ không phát hiện ra bất cứ tình hình dị thường nào. Nhưng duy chỉ có đội của Địch Yến là chưa về, điều này khiến Lý Trân hơi lo lắng. Đợi đến trưa, vẫn chưa có tin gì của Địch Yến, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được lo lắng khoanh tay đi đi lại lại trong đại trướng.
Trong lòng hắn vô cùng hối hận, sớm biết hắn đã không cho Địch Yến ra ngoài. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, hắn làm sao giải thích với Địch tướng quốc?
Lúc này, Trương Lê ở bên cạnh hắn an ủi:
- Tướng quân, ty chức cảm thấy Địch cô nương chưa chắc đã có chuyện gì. Mà cho dù bọn họ có gặp nguy hiểm gì thì phải có người trốn về báo tin. Hơn nữa Dương Hồng Liệt là người cẩn thận, điềm đạm, chắc chắn.Y sẽ không để Địch cô nương lâm vào hiểm cảnh đâu, ty chức đoán có thể họ lạc đường cho nên mới về muộn một chút.
Lý Trân thầm thở dài, tuy là nói như vậy nhưng nếu bọn họ bị mấy nghìn người bao vây thì căn bản cũng không thể trốn được. Lý Trân lo lắng chính là khả năng này.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng huyên náo. Tửu Chí chạy vào như điên, kích động nói:
- Lão Lý, Địch cô nương đã quay về, còn bắt cả tù binh nữa.
Lý Trân mừng rỡ, bước nhanh ra khỏi đại trướng, chỉ thấy Địch Yến và thuộc hạ quay về. Sau ngựa còn có bảy, tám tù binh bị trói, kỵ binh của họ vây quanh vỗ tay hoan hô.
Địch Yến ôm quyền thi lễ với mọi người rồi xoay người xuống ngựa, dương dương đắc ý đi tới chỗ Lý Trân:
- Lý tướng quân, ty chức rất xin lỗi, ty chức đã về trễ!
Lý Trân mặt trầm xuống chỉ vào Dương Hồng Liệt nói với đám lính:
- Lôi y xuống, đánh quân côn!
Đám lính đi lên lôi Dương Hồng Liệt xuống, Địch Yến kinh hãi vội vàng nói:
- Chuyện này không liên quan đến Dương giáo úy, là trách nhiệm của ta, ta nguyện nhận phạt.
Lý Trân trừng mắt nhìn nàng, cắn răng thấp giọng nói:
- Ta thật hối hận cho nàng cầm quân, đội quân đã chậm mất nửa ngày, nàng bảo xem ta phải xử phạt nàng thế nào?
Địch Yến biết mình đuối lý, quân lệnh như sơn. Lý Trân yêu cầu họ trở về trước bình minh, bọn họ lại làm chậm mất nửa ngày, như vậy sẽ làm hỏng việc quân, nàng thấp giọng nói:
- Lần này là ta không đúng! Chàng đừng xử phạt Dương giáo úy, nếu không chàng sẽ khiến mọi người không phục.
Lý Trân thấy nàng như vậy cũng hết cách, lại nói đây là trách nhiệm của chính hắn, ai bảo hắn đồng ý cho Địch Yến dẫn quân lên bắc. Hắn đành khoát tay nói:
- Đợi một chút hãy đánh!
Lý Trân lắc đầu, đi lên trước mấy tên tù binh hỏi:
- Bọn họ là ai?
Địch Yến phấn chấn hẳn lên, vội vàng chỉ vào tên tù binh trẻ tuổi nói:
- Y là vương tử tộc Hề Lý Đại Bô, bị chúng ta bắt được, có thể lấy công chuộc tội không?
Lý Trân mừng thầm trong lòng, không ngờ lại bắt được vương tử người Hề, điều này vô hình trung đã tạo cho hắn cơ hội. Lý Trân ra lệnh nói:
- Đưa y vào doanh trướng!
Đi được mấy bước, Lý Trân dặn dò thuộc hạ:
- Thả Dương Hồng Liệt ra, chuẩn cho ông ta lấy công chuộc tội.
Lý Đại Bô bị kinh sợ, tuy y không tình nguyện đi Mật Vân nhưng cũng không muốn bị quân Đường bắt được. Lúc này, y đành phải dựa vào số trời thôi. Lý Đại Bô bị đẩy vào đại trướng, y vốn định nhắm mắt chờ chết, không ngờ Lý Trân khoát tay nói với hai tên lính:
- Cưởi trói cho anh ta!
Mấy tên lính đi lên cởi trói cho Lý Đại Bô, trong lòng y lập tức có tia hi vọng, y bỏ dây trói xuống thử hỏi:
- Lý tướng quân không định giết ta sao?
Lý Trân lắc đầu:
- Muốn giết ngươi cũng đây cần ta động thủ, mời ngồi!
Lý Đại Bô nghi ngờ, chậm rãi ngồi xuống. Lý Trân ngồi đối diện với y cười hỏi:
- Ngươi nói tiếng Hán khá lắm, từng ở Trung Nguyên chưa?
Lý Đại Bô gật đầu:
- Ta ở Lạc Dương năm, từng học ở Thái Học, mới về Nhiêu Nhạc từ năm kia.
- Thì ra là thế.
Lý Trân cười cười, nhìn y chằm chằm hỏi:
- Ngươi đi Mật Vân làm gì?
Lý Đại Bô trầm mặc một lát rồi thở dài:
- Huynh trưởng ta bị trọng thương, cha ta muốn huynh ấy trở về nhưng Tôn Vạn Vinh nói nhất định ta phải đi trao đổi, cho nên ta phải đến Mật Vân đổi huynh trưởng về.
Nói đến đây, Lý Đại Bô lại bất an hỏi:
- Lý tướng quân muốn mang ta đi Lạc Dương sao?
- Không cần, ta sẽ phái người truyền tin cho phụ thân người. Nếu ông ta muốn cứu ngươi về, ta sẽ thương lượng với ông ta một chút, ngươi hãy chịu thiệt thòi ở trong quân ta mấy ngày đi.
Lý Trân lập tức phóng thích mấy thủ hạ của Lý Đại Bô, để họ thay mình mang về cho Hề vương một bức thư. Còn hắn suất quân lên bắc, đúng lúc hoàng hôn quân đã đến thảo nguyên lúc trước Địch Yến gặp ba mẹ con người Hề kia. Lý Trân hạ lệnh cắm trại, chờ tin tức của vua Hề Lý Thất Đế.
Hai ngày sau, một đội kỵ binh người Hề hơn ngàn người đã đến chỗ Lý Trân cắm trại, dừng lại ngoài dặm. Lý Trân cũng có được tin, suất lĩnh mấy trăm kỵ binh ra ngoài doanh trại xem xét tình hình.
Một lát sau, đội kỵ binh người đã vội vàng chạy về phía này, cầm đầu là một gã đàn ông trung niên mặc áo da cáo, đầu đội mũ. Người này chính là Hề Vương Lý Thất Đế, ông ta nhận được tin, không ngờ con trai thứ trên đường đến Mật Vân lại bị quân Đường bắt làm tù binh. Ông ta vừa vội vừa sợ, lập tức suất quân xuôi nam.
Chuyện sinh đẻ của Lý Thất Đế không được tốt, chỉ có hai người con trai. Hiện giờ ông ta đã tuổi, không thể sinh thêm được nữa vì thế ông ta đặt hết hi vọng vào hai người con này. Hơn nữa, ông ta vừa mới nhận được tin, con trai cả đã bị trọng thương vào tháng năm ngoái, sắp không trụ nổi rồi. Bây giờ chỉ còn một đứa con trai này, nếu nó lại xảy ra chuyện, thì ông ta sẽ không có người nối dõi rồi.
Lý Thất Đế đã không màng đến sự nguy hiểm của bản thân đích thân đến doanh trại Đại Đường, tìm Lý Trân đàm phán. Đội kỵ binh người Hề chạy lên gần đó, Lý Thất Đế cách xa hơn bước đã cao giọng nói:
- Lý tướng quân, con trai ta ở đâu?
- Ngươi là Hề Vương?
- Đúng vậy! Ngươi cho ta nhìn con trai ta.
Lý Trân quay đầu khoát tay chặn lại, mấy tên kỵ binh quân Đường dẫn Lý Đại Bô ra. Y nhìn thấy cha vội vàng hô to:
- Phụ thân, cứu con!
Lý Thất Đế thấy con không sao cũng nhẹ nhõm hơn, ông ta nói với Lý Trân:
- Lý tướng quân, ngươi muốn điều kiện gì mới bằng lòng thả con trai ta, ngươi cứ nói thẳng!
Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Nếu đã đến rồi thì cần gì phải gấp, Hề Vương mời vào đại trướng nói chuyện.