Đại Đường Đạo Soái

chương 216: thiết chủy thần toán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mùa thu vừa tới, khí hậu Quan Trung dần dần hạ thấp, không còn oi bức, là thời cơ tốt nhất để dạo chơi ngoại thành.

Đạt đạt đạt, tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài hoang dã.

Hai con ngựa một trước một sau phi nhanh trên đường, thanh âm tiếng cười nói không ngừng truyền đến.

Một công tử ca phong độ nhẹ nhàng, gương mặt tuấn tú hơn người, cưỡi một con Đại Uyển mã đang phóng như bay phía trước, phía sau là một nữ tử tú lệ mỹ mạo, một thân trang phục màu đỏ hoa lệ lại hiện rõ phù dung thu thủy, tinh xảo khả ái.

Chính là Đỗ Hà cùng Lý Tuyết Nhạn.

Đêm qua nghe xong lời nói của Trường Nhạc, Đỗ Hà cũng âm thầm thở dài, y theo kế hoạch đã sớm được định ra, sau ba tháng cưới Trường Nhạc chính thức đặt sính lễ với Lý Tuyết Nhạn, nhưng hôm nay đại chiến sắp đến, là cơ hội tốt để kiến công lập nghiệp, há có thể dễ dàng bỏ qua. Nhưng nếu tạm hoãn hôn ước, làm sao lại không thấy có lỗi với Lý Tuyết Nhạn, vừa nghĩ như vậy hắn khó tránh khỏi tâm sự có chút nặng nề.

Hôm sau Đỗ Hà tranh thủ thời gian đi tìm Lý Tuyết Nhạn nói rõ nguyên do, nghe ý kiến của nàng.

Lý Tuyết Nhạn lại u oán nói:

- Đỗ lang xem Tuyết Nhạn là người thế nào, hảo nam nhi chí tại bốn phương, Đỗ lang có lòng kiến công lập nghiệp, Tuyết Nhạn há lại đem tư tình nhi nữ đến trói buộc. Hôn sự giữa chúng ta chờ khi huynh chiến thắng trở về hãy tiếp tục định ra cũng không muộn!

Nàng sinh ra là tiểu thư khuê các, thuở nhỏ học văn thêu thùa, cũng hiểu được nhiều đạo lý lớn. Bình thường tuy rằng vẫn có chút ít tính khí nghịch ngợm, nhưng ở công và tư nàng phân biệt rất rõ. Chẳng những không hề giận dỗi, ngược lại còn khuyên Đỗ Hà đừng lo cho mình, tỏ vẻ chờ khi hắn trở về mới tính tới chuyện thành hôn.

Thấy Lý Tuyết Nhạn khai sáng như thế, ủng hộ mình như vậy, trong lòng Đỗ Hà tràn đầy cảm động, cảm thấy thua thiệt nàng quá nhiều, vì thế riêng xin phép một ngày bồi nàng ra ngoài du ngoạn, xem như bồi thường.

Lý Tuyết Nhạn cũng động tâm, ngày hôm nay khí trời cũng thích hợp cưỡi ngựa, vì vậy nàng nảy sinh ý niệm này trong đầu. Đỗ Hà đối với yêu cầu của tiểu mỹ nhân cũng không cự tuyệt, mà biểu hiện ra khí thế liều mạng bồi mỹ nhân.

Hai người đi tới vùng ngoại ô, cũng không nhịn được thúc ngựa phóng như bay, ban đầu còn dạo chơi ngắm cảnh, cuối cùng không nhịn được lại bắt đầu tranh đua lẫn nhau.

Một truy một chạy, tiếng cười không ngừng quanh quẩn ngoài hoang dã.

Hai người đều mệt mỏi, đồng thời ngừng lại.

Hai con tuấn mã chậm rãi phi trên đồng cỏ như vẽ, nhìn non xanh nước biếc, đồng cỏ phì nhiêu, tâm tình chợt cảm giác vui vẻ thoải mái.

- Hôm nay trời trong nắng ấm, lần này chúng ta cùng ra cưỡi ngựa, thật sự là không sai lầm!

Tâm tình của Đỗ Hà thật khoái trá, cảm thụ được khí hậu mát mẻ, cao hứng nói.

- Đúng vậy!

Lý Tuyết Nhạn cao ngạo ngẩn đầu nói:

- Cũng không nhìn xem là ai tuyển chọn!

Nhìn bộ dáng nũng nịu của nàng, Đỗ Hà tựa hồ nhớ tới một năm về trước khi còn ở trong học đường Hoằng Văn Quán, hắn chợt nở nụ cười, vừa rồi Lý Tuyết Nhạn cũng lộ ra ánh mắt hoài niệm, hai người nhìn nhau cười, còn hơn ngàn lời vạn tiếng.

Hai người phi một đoạn đường, đang phóng nhanh, chợt nghe phía trước truyền tới tiếng hô quát.

Đỗ Hà ngẩng đầu nhìn ra xa, đã thấy hơn mười người đang hướng nơi này chạy nhanh như bay, liền ngưng mắt nhìn xem, hai người phía trước cùng cưỡi một con ngựa, một nam một nữ, quần áo kỳ dị, cũng không phải người Trung Nguyên. Thần sắc bọn họ thật kích động, thỉnh thoảng nhìn về phía sau. Mặt sau là một đám kỵ sĩ mặc trang phục người Hồ, cả đám đều mang cung tên, thắt lưng có loan đao, hung thần ác sát.

Nam tử thúc ngựa ngồi phía trước, thuật cưỡi ngựa cực kỳ cao minh, so với Đỗ Hà cũng không kém hơn bao nhiêu, khống chế ngựa với tốc độ cực nhanh.

Nhưng mặt sau dù sao cũng chỉ là kỵ binh nhẹ nhàng, vì vậy song phương cách nhau càng ngày càng gần. Chỉ một lúc sau, trong đám kỵ sĩ người Hồ đã giương cung cài tên, hướng thanh niên kia bắn tới. Nghe được tiếng mũi tên rít gió ô ô vang lên.

Đỗ Hà trừng mắt, ở bên trong Đại Đường cảnh nội lại có người dám can đảm ở ban ngày ban mặt hành hung giết người, thật không xem Đại Đường vào trong mắt.

Hắn cho Lý Tuyết Nhạn xa xa né tránh, bản thân lao tới nghênh đón.

Lý Tuyết Nhạn lôi kéo hắn:

- Mọi sự nên cẩn thận!

Đỗ Hà lên tiếng trước khi vọt tới:

- Tặc tử dừng tay, ở Đại Đường cảnh nội chớ có hành hung đả thương người!

- Đỗ tướng quân, Đỗ tướng quân cứu ta!

Thanh niên kia dường như đã nhận ra Đỗ Hà, lớn tiếng kêu cứu. Đỗ Hà cũng cảm thấy giật mình, liền nhìn qua, nhìn thấy trên mặt thanh niên đầy vết máu, căn bản không thấy rõ tướng mạo, chỉ lờ mờ cảm nhận được thật quen mắt, có lẽ từng có vài lần duyên phận gặp mặt.

- Sưu!

Một mũi tên lại bắn thẳng vào mặt thanh niên, lực lượng rõ ràng muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Đỗ Hà vừa sợ vừa giận, đưa tay dùng thủ pháp đón ám khí đón lấy mũi tên, bẻ gãy đuôi tên vung tay bắn ngược trở về, bắn trúng ngay ngực đối phương, đối phương liền kêu thảm té ngã trên đất.

Những người Hồ còn lại không ngừng gầm lên, cùng nhau giương cung bắn thẳng về hướng Đỗ Hà.

Trong lòng Đỗ Hà cười lạnh, không chút sợ hãi rút Bàn Long kiếm đón lấy sáu mũi tên bay tới.

Mỗi một mũi tên đầu bị chém đứt rơi trên mặt đất, độ mạnh yếu đều thật chuẩn xác, biểu hiện ra ánh mắt cùng khả năng xuất kiếm tuyệt diệu, có thể nói là thần hồ kỳ kỹ.

Nếu là Đỗ Hà trước kia, đối mặt với những mũi tên bay tới sợ là khó thể tự nhiên ứng đối.

Nhưng mới cách đây không lâu nội công của hắn đột phá, võ nghệ tiến triển thật nhanh mà đạt được kết quả hiện tại.

Đám người Hồ cũng sợ hãi, không dám tin tưởng.

Trong đám người Hồ lại có một người quát:

- Là hảo hán nơi nào?

Đỗ Hà thấy bọn hắn ra tay tàn nhẫn, cũng không thèm đáp lời, trực tiếp vọt tới.

Nhóm người Hồ thấy hắn không đáp lời, lại tức giận, cân nhắc thần hồ kỳ kỹ của hắn trước đó, đang lao tới chỗ hắn, mỗi người tay nâng loan đao hướng thân thể hắn chém xuống, khí thế dữ dội, ra tay cũng thật cương quyết, thầm nghĩ mặc cho đối thủ có khả năng thông thiên có thể ngăn cản được một hai đao nhưng thật khó chắn được mấy đao tiếp theo sau.

Nhưng khi bọn hắn vừa chém xuống, Đỗ Hà lập tức biến mất, chẳng khác gì hư không tiêu thất.

Năm người vây công Đỗ Hà lần lượt ngạc nhiên, hắc ảnh hiện lên trên đỉnh đầu bọn hắn, khi bọn hắn còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, Đỗ Hà đã quay người bổ ra một kiếm, đem bốn người chém ngã xuống đất.

Đám người Hồ trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói:

- Ngươi…ngươi…ngươi là thiên thần…

Người Hồ đối với quỷ thần cực kỳ mê tín, Đỗ Hà lăng không bay lên hơn trượng trong mắt bọn hắn sức người không thể làm được, kinh hãi tới mức nói chuyện cũng lắp bắp.

Kinh hô một tiếng, năm người còn lại cũng không dám tiếp tục đánh tới. Lập tức quay đầu bỏ chạy, người Hồ bị mũi tên bắn trúng còn chưa chết cũng dự định lên ngựa chạy trốn.

Đỗ Hà hừ lạnh một tiếng, nhảy tới một bước đá bay hắn văng ra xa, từ trước cổ ngựa nắm lấy một bó tên, bẻ gãy đuôi hướng năm tên người Hồ bắn tới. Năm mũi tên như có thêm ánh mắt đem bốn người Hồ bắn ngã.

Tên đầu lĩnh người Hồ cưỡi lương câu, chạy được vài trượng xa hơn, dù sao mũi tên chỉ là vật nhẹ, khoảng cách kéo xa uy lực sẽ bị ảnh hưởng nên không bị ảnh hưởng nặng, dù ghim vào thân thể hắn nhưng không tạo thành vết thương trí mạng, để cho hắn nhịn đau bỏ chạy.

Đỗ Hà thầm kêu đáng tiếc, hắn đứng cách xa mười trượng, muốn tiếp tục truy theo chỉ sợ phí một phen công phu, chín người nằm dưới đất dù trúng tên cũng chưa mất đi sức chiến đấu, nếu hắn đuổi theo thì Lý Tuyết Nhạn cùng hai người kia sẽ gặp nguy hiểm. Nếu hắn có được ám khí, người kia nhất định trốn không thoát, thôi thì quay về cho Âu Dương Phi tạo ra vài loại ám khí thuận tay sử dụng còn hơn!

Nghĩ như vậy, hắn tháo dây lưng trên đám người hồ, buộc dính họ vào nhau, ngẫu nhiên có chống cự hắn cũng không chút lưu tình đánh cho một trận. Bọn hắn vốn cũng không phải là đối thủ của Đỗ Hà, huống chi hiện tại còn bị thương không nhẹ.

- Đa tạ ân cứu mạng của Đỗ tướng quân!

Thấy Đỗ Hà dùng thần hồ kỳ kỹ đem toàn bộ đám người Hồ chế phục, đôi thanh niên nam nữ liền tiến lên bái tạ. Vẻ mặt Lý Tuyết Nhạn thật tự hào đi tới, thấy ái lang trổ tài đánh cho đám tặc tử hoa rơi nước chảy, trong lòng nàng vui sướng nói không nên lời.

- Các ngươi nhận thức ta sao?

Đỗ Hà lại đưa mắt nhìn đôi nam nữ, người nam khá quen mắt, nữ tử là một Hồ nữ, đôi mắt thật to, ngực lớn, mái tóc vàng rực, hắn thật sự không nhận ra bọn họ.

Thanh niên lau vết máu trên mặt, lộ ra gương mặt thật, Đỗ Hà chợt nhận ra:

- Nguyên lai là ngươi, An Long Mã!

Thanh niên chính là người Cao Xương từng lấy được kim bài trong cuộc thi dũng giả môn cưỡi ngựa.

- Người Cao Xương? Trùng hợp như thế?

Đáy lòng của Đỗ Hà thầm nhủ, đưa tay kéo họ, ngạc nhiên nói:

- Ngươi không phải ở Cao Xương sao, vì sao lại bị người đuổi giết, đến tột cùng là ai có lá gan, dám ở trong Đại Đường cảnh nội càn rỡ như thế?

- Là Cao Xương Vương Cúc Văn Thái!

An Long Mã nghiến răng nghiến lợi đáp:

- Đỗ tướng quân, ta muốn gặp hoàng đế bệ hạ Đại Đường, chẳng biết ngài có thể tiến cử dùm được không?

Đáy lòng Đỗ Hà khẽ động, nghiêm nghị nói:

- Tiến cử không thành vấn đề, nhưng Đại Đường hoàng đế không phải nói muốn gặp là gặp. Nếu không có chuyện trọng yếu, không nói ngươi sẽ có tội, ngay ta cũng không yên thân!

An Long Mã vội kêu lên:

- Tự nhiên là có chuyện gấp, nhưng mà…

- Nhưng mà ngươi không thể tin ta sao?

Đỗ Hà giả vờ tức giận.

- Ta không phải ý tứ này! Được rồi, nếu Đỗ tướng quân nói như vậy, ta cũng xin nói rõ.

Tướng quân là ân nhân cứu mạng của ta, không phải An Long Mã không tin tướng quân, chính là thật sự khó thể mở miệng. Không biết tướng quân có nghe tin gần đầy con đường tơ lụa bị bọn mã tặc hoành hành hay không?

Thấy Đỗ Hà gật đầu, hắn nói tiếp:

- Kỳ thật làm gì có mã tặc hoành hành, đó là gạt người mà thôi, những kẻ cướp bóc đội buôn là quân đội của Cao Xương quốc, chỉ bất quá bọn hắn cải trang làm mã tặc!

- Hừ!

Đỗ Hà kinh ngạc, hắn vừa suy đoán mã tặc chính là quân đội Cao Xương quốc giả dạng, hiện tại lại là sự thật, thật sự bị mình nói trúng rồi sao? Chẳng lẽ mình chính là Gia Cát Lượng chuyển thế?

Hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục hỏi:

- Các ngươi làm sao biết được?

- Ta là Đam La Tư nhân, ta theo phụ thân đến Trường An kinh thương. Bởi vì nghe nói phụ cận Cao Xương không yên ổn, cho nên phụ thân tìm An Long Mã dẫn đường.

Người trả lời câu hỏi là Hồ nữ, nước mắt nàng tuôn ướt đẫm, ánh mắt sưng đỏ lên.

- Cuối cùng vẫn gặp phải mã tặc, bọn hắn giết cha ta, đoạt hết toàn bộ hàng hóa. Ta được An Long Mã trợ giúp trốn thoát, An Long Mã nhận ra đầu lĩnh mã tặc là đại tướng tâm phúc dưới trướng Cao Xương Vương, vì vậy bồi ta cùng đến Trường An hướng Thiên Khả Hãn bệ hạ xin giúp đỡ giải oan khuất cho cha ta. Chỉ là không ngờ được bọn hắn chạy tới Trường An trước để chặn đường, nếu không phải có tướng quân chúng ta đã bị giết chết. Tạ ân tướng quân! Khẩn cầu tướng quân đưa chúng ta đi gặp Thiên Khả Hãn bệ hạ, để cho ngài báo thù cho cha ta!

Đỗ Hà cười khổ, đây thật đúng là buồn ngủ gặp được gối đầu, lập tức cười híp mắt, nói:

- Nhất định, nhất định!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio