Trường An.
Mặt trời vừa mới lên, khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành đã đầy ắp người ngựa.
- Cộp cộp!
Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập trên đường cái khiến tất cả mọi người đều nhìn vào. Trong thành Trường An không cho phép phóng ngựa, ngoại lệ duy nhất là người đưa tin từ ngoài tám trăm dặm. Tin tức như vậy thường là tin cấp báo hay chiến báo từ tiền tuyến!
Một người đưa tin có kỹ thuật cưỡi ngựa cực cao phóng như bay trên đường phố Trường An, hắn một mực giữ nguyên tốc độ phóng về hướng hoàng cung.
Ở gần cổng thành có một người bán hàng rong tên là Tiểu Vương. Hắn nhìn thấy người đưa tin liền cười nói:
- Đã có, hắc hắc, hai mươi đồng tới tay rồi.
Hắn vỗ tay, nói sang bên cạnh:
- Mẹ, mẹ trông hàng, con ra ngoài một chút sẽ về ngay.
Hắn đi qua ngõ hẻm tới Long Tỉnh trà hiên nổi danh ở chợ phía tây Trường An.
Tuy Long Tỉnh trà hiên khai trương chưa quá bốn năm nhưng với thủ đoạn kinh doanh cao minh của Vũ Mị Nương nên hiện giờ đã là một trong những trà hiên nổi danh nhất Trường An.
Tại đây đã trở thành chỗ tụ tập của văn nhân mặc khách, người ra vào nườm nượp, đủ các loại người. Không chỉ là những văn nhân nhã sĩ thưởng thức trà ngon mà ngay cả quan to trong triều cũng thỉnh thoảng vào xem. Trong đó không thiếu những nhân vật như Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, thậm chí Lý Thế Dân có được lúc rảnh rỗi cũng lặng lẽ tới ngồi một hai lần.
Một gian điếm đã ảnh hưởng tới toàn bộ văn hóa uống trà của Đại Đường.
Tiểu Vương vào tiệm, bảo Lý chưởng quỹ sau quầy:
- Lý chưởng quỹ, ta có việc tìm chủ nhân các ngươi!
Lý chưởng quỹ thấy là Tiểu Vương, trực tiếp dẫn hắn vào nội đường, trong lòng thầm nói:
- Chủ nhân như thiên tiên, nhiều danh nhân nhã sĩ muốn bái kiến một lần không được, sao có thể quen biết với tên bán hàng rong như Tiểu Vương?
Trong nội đường Long Tỉnh trà hiên trang trí không quá hoa lệ nhưng toát lên vẻ trang nhã.
Vũ Mị Nương đứng trong hành lang, đang nói chuyện nhà với mẫu thân Dương thị.
Dương thị hôm nay mặc quần áo sang trọng, đã sớm không còn thấy bộ dạng tiều tụy như lúc ngoài Hổ Lao Quan. Hai con gái kiếm được nhiều tiền như vậy, cuộc sống của bà dĩ nhiên tốt lên.
- Chiếu nhi!
Dương thị kêu một tiếng, còn chưa dứt lời thì Vũ Mị Nương đã chẹn ngang:
- Mẹ lại gọi thế nữa rồi, đã bảo bao nhiêu lần giờ con tên là Mị Nương, gọi là Vũ Mị Nương không phải là Vũ Chiếu!
Dương thị lắc đầu cười khổ:
- Ừ ừ, là Mị Nương, không phải là Chiếu nhi. Chỉ là cái tên Chiếu nhi cũng đã gọi mười mấy năm rồi, trong lúc nhất thời chưa sửa được! Hơn nữa, tên gì cũng quan trọng sao?
- Đâu có?
Vũ Mị Nương tức giận đến dậm chân, nói:
- Vũ Mị Nương tốt hơn so với Vũ Chiếu, con càng
ưa thích!
Vẻ mặt Dương thị nghi ngờ:
- Cái tên Chiếu nhi chẳng phải là cái tên sau khi con biết chữ nói hy vọng bản thân như mặt trời chiếu sáng đại địa. Mẹ thấy con đã rất ưa thích cái tên này. Đạo sĩ cũng nói, con còn trẻ chí khí cao, dùng cái tên này sẽ có một phen thành tựu chưa ai từng có! Hiện tại sao nói sửa là sửa, lại còn bài xích rồi hả?
Vũ Mị Nương đỏ ửng đôi má, nhăn nhó nói:
- Ưa thích là ưa thích mà! Mẹ cũng đừng hỏi, dù sao con gái ưa thích cái tên Vũ Mị Nương này!
Nàng vốn không phải để ý cái tên Vũ Mị Nương mà chính là người đã đặt ra nó.
- Được rồi! Mẹ không hỏi là được!
Dương thị thật sự đoán không ra tâm tư con gái mình.
- Con nha, đúng là một bụng quỷ linh tinh. Mẹ sớm nói, con gái đừng biểu hiện quá xuất sắc, tương lai không lấy được chồng làm sao bây giờ? Mẹ nói cho con cân nhắc, Vương gia có ba đứa con trai đều tuấn tú, vừa gặp đã thích...
- Phì, một đống ẻo lả!
Vũ Mị Nương vẻ mặt khinh thường.
Dương thị hỏi:
- Con trai trưởng Lý gia bên cạnh dù gia sự kém một chút nhưng tài văn chương rất cao minh thì sao?
- Hắc, còn tài văn chương nữa chứ, chữ viết như gà bới.
Vũ Mị Nương vẫn lắc đầu, Dương thị cười đắc ý:
- Công tử Vương gia theo học đại gia thư pháp Ngu Thế Nam, cũng xem như một hảo thủ!
- Không được, như vậy cũng xưng là công tử, chỉ cần gió thổi nhẹ đã lảo đảo. Hôn phu của con không cầu công phu đệ nhất, ít nhất phải có bản lãnh bảo hộ con!
Vũ Mị Nương vẫn bác bỏ.
Dương thị vẻ mặt đau khổ:
- Vậy Triệu gia Nhị công tử có được không? Gia sự hắn không tệ, nghe nói trong quân làm tới Hiệu úy.
- Trời ạ!
Vũ Mị Nương vỗ gáy, bất đắc dĩ nói:
- Mẹ, vậy mà mẹ cũng nhìn ra được, trông giống như gấu đen. Gả cho hắn, còn không bằng chết đi coi như xong rồi.
Dương thị nổi giận:
- Này không được, kia không được, Mị Nương, rốt cuộc trong lòng con muốn lang quân thế nào?
- Hắn nha!
Vũ Mị Nương cười ngọt ngào:
- Không cần đẹp trai nhưng phải lọt vào mắt con; Tài văn chương dù không cần cao nhưng phải khiến cho con bội phục; Võ công cũng không cần rất tốt nhưng nhất định phải có năng lực bảo hộ con. Có thể trên chiến trường kiến công lập nghiệp, cũng có thể là một thư pháp gia, làm được thơ hay, vào lúc con tức giận biết làm lành. Nói tóm lại văn có thể an bang, võ có thể mở nước là người trong mộng của con!
Dương thị nghe xong líu lưỡi nói:
- Yêu cầu này chẳng phải là quá cao, trên đời có hạng người như vậy sao?
Vũ Mị Nương nói:
- Cái này mẹ cũng không cần quản, chuyện lớn cả đời con gái, con gái tự mình làm chủ, không cần mẹ quan tâm
- Con nói gì vậy?
Dương thị bất mãn:
- Hôn nhân đại sự phải nghe theo cha mẹ. Cha con không còn dĩ nhiên phải nghe vi nương tính toán!
- Cái gì nghe theo cha mẹ, con mặc kệ! Con coi thường nhất cách nghĩ này của phụ nữ chúng ta.
Dương thị cũng biết Vũ Mị Nương từ trước đến nay có chủ kiến, thấy không khuyên được nàng cũng đành thôi.
Vũ Mị Nương kéo tay bà:
- Mẹ, cái khác con gái có thể theo mẹ nhưng chung thân đại sự lại nhất định phải nắm chắc trên tay mình.
Đúng lúc này hạ nhân báo có Tiểu Vương bán hàng rong cầu kiến.
Ánh mắt Vũ Mị Nương lập tức sáng ngời, vội vàng bảo người cho hắn vào.
Tiểu Vương đi vào đại đường, thấy Vũ Mị Nương dung mạo như thiên tiên thì cúi đầu không dám nhìn, chỉ nói:
- Nhị cô nương, đã có một người như cô nói phóng ngựa đi qua trước hàng ta.
Vũ Mị Nương bảo chưởng quầy dẫn Tiểu Vương đi lĩnh tiền rồi lại tiếp một người đồng dạng đến báo cáo.
Dương thị không biết chuyện gì, oán trách Vũ Mị Nương xài tiền bậy bạ.
Vũ Mị Nương lại mỉm cười ngọt ngào nói:
- Tiền này có thể báo cho con tin tức một người, đáng
để tiêu!
Nói xong sai người tới trước cửa hoàng cung nghe ngóng.
Hoàng cung Trường An, Thái Cực Điện.
Lý Thế Dân đang thiết triều bàn chuyện xuân canh. Hai năm qua, Đường triều hai lần dùng binh đại quy mô nên tiêu hao lương thảo rất lớn. Xuân canh có thuận lợi hay không, ảnh hưởng trực tiếp đến vụ thu hoạch năm sau nên hắn đặc biệt coi trọng, liên tục dặn dò Ti Nông khanh phải nắm chặt sinh kế, tích cực khai mở ruộng đồng, hơn nữa cấp ra rất nhiều ưu đãi, cổ vũ dân chúng sản xuất.
Rất nhiều lương thần cũng đưa ra một ít chính sách lợi quốc lợi dân, Lý Thế Dân cảm thấy hợp lý nên làm theo, mặc dù còn có dị nghị cũng không dựa vào phán đoán chủ quan mà cùng đại thần thương nghị, tập hợp trí tuệ mọi người giải quyết vấn đề.
Không khí toàn bộ triều đình hết sức tường hòa.
Trước mặt một đám đại thần lão luyện, cơ hồ không có vấn đề gì là không giải quyết được.
Xử lý xong chính vụ, Lý Thế Dân dời chủ đề sang việc binh, hỏi thăm hết thảy tình huống điều phối.
- Bệ Hạ, chuyện chinh phạt Cao Xương nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng, số lượng tiêu hao lương thảo càng vượt xa dự tính của chúng ta! Hơn mười vạn đại quân mỗi ngày hao tổn lương thực ước thạch, một tháng là mười lăm vạn thạch. Từ Trường An tới Cao Xương cần bốn tháng, coi như tương đương vạn thạch. Đội vận lương hơn hai vạn người, một tháng hao tổn lương thực ba vạn, bốn tháng là mười hai vạn. Vừa mới đến Cao Xương không lâu, quân ta hao tổn lương thảo bảy mươi hai vạn thạch. Sau này còn phải hao tổn thêm.... Nếu theo ước đoán, quân viễn chinh nửa năm không thắng thì sẽ khiến nguyên khí Đại Đường đại thương.
Ngụy Chinh đứng dậy, nói ra một loạt con số cực lớn khiến cả triều đình nhốn nháo.
Lý Thế Dân cũng dần dần lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Ngụy Chinh đưa vấn đề lúc này cũng không phải có ý truy cứu ai sai lầm mà muốn tìm biện pháp giảm thiểu thiệt hại.
Chỗ nguy hại nhất của Sơ Đường là thiếu nhân khẩu dẫn đến nông nghiệp không thể phát triển.
Đây là vấn đề lớn nhất hạn chế sự phát triển của Đại Đường.
Ngay vào lúc này ngoài điện truyền đến có chiến báo từ tiền tuyến!
Lý Thế Dân động dung đứng lên, vội vàng nói:
- Mau mau đem chiến báo cho trẫm!
Nội thị tổng quản đem chiến báo đến trước mặt Lý Thế Dân, theo lệnh đọc lên cho mọi người, vừa hắng giọng:
- Ngày mười tháng hai, tướng tiên phong Trung Vũ Tướng quân…
Chiến báo đã bị người bên cạnh đoạt đi.
Lý Thế Dân bực mình hắn đọc quá chậm nên bước đến đoạt lấy chiến báo đọc kỹ: Đỗ Hà lui đến Hắc Cám lĩnh chống cự, Tây Đột Quyết đóng quân hiểm địa Xích Đình cốc, ý đồ ngăn trở đại quân. Ba ngày sau, Đỗ Hà ruổi ngựa xông trận, chỉ với thương vong năm người diệt địch bảy vạn, Cao Xương táng đảm, Cúc Văn Thái bị dọa chết. Đỗ Hà dùng lợi để dụ, cả nước Cao Xương quy hàng. Tây Đột Quyết khiếp sợ bỏ chạy về phía tây. A Sử Na Bộ Chân và Khả Hãn Phật đến hàng!
Lý Thế Dân triệt để bị phần chiến báo này chấn trụ.