Đại Đường Đạo Soái

chương 260: thống trị cao xương, bỏ tù hầu quân tập

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cao Xương ngày xưa, Tây Châu ngày nay.

Trải qua bốn tháng thống trị, cảnh tượng nội thành có thể nói là biến chuyển từng ngày. Nông dân chăm chỉ làm việc trên ruộng đồng, thương khách qua lại cũng tăng lên nhanh chóng, hơn nữa tuyệt đại bộ phận đều là người Tây Vực.

Tất cả những thay đổi này có liên hệ trực tiếp đến bốn tháng thống trị của Đỗ Hà. Trong bốn tháng này, dưới sự ủng hộ của Lưu Nhân Quỹ, Trương Hùng, Đỗ Hà đã hoàn thành ba chuyện đại sự lợi quốc lợi dân.

Thứ nhất là khôi phục con đường tơ lụa.

Bởi vì Đại Đường đối địch với Cao Xương và Tây Đột Quyết đã dẫn đến con đường tơ lụa bị đoạn tuyệt, khiến cho Đại Đường chịu tổn thất rất lớn, cho nên khi Đỗ Hà bắt tay vào xử lý chính vụ An Tây, việc làm đầu tiên chính là khôi phục con đường tơ lụa. Hắn lấy thân phận An Tây đô hộ viết thư cho các quốc gia Tây Vực, tỏ vẻ hữu hảo, hơn nữa thương nghị chuyện bảo vệ con đường tơ lụa.

Đường triều vừa mới đánh bại hai quốc gia rất lớn của Tây Vực, trực tiếp đánh cho bá chủ Tây Vực là Tây Đột Quyết thảm bại, lại khiến bọn hắn hao tổn gần mười vạn binh mã. Thương vong cực lớn như vậy, chiến tích huy hoàng như vậy khiến cho tất cả các quốc gia Tây Vực đều âm thầm toát mồ hôi lạnh, suy nghĩ với thực lực của quốc gia mình, nếu đối mặt với thế công của Đại Đường, mình có thể kiên trì trong bao lâu.

Bọn họ không phải nghĩ làm thế nào đánh bại Đại Đường, mà là có thể ngăn cản trong bao lâu, cũng có nghĩa là bọn họ căn bản không tin, mình có thể giành được thắng lợi khi đối địch với Đại Đường.

Đối mặt với giao hảo của Đỗ Hà, tất cả đều toàn lực ủng hộ, chỉ trong một tháng, con đường hoàng kim đã thuận lợi khai thông.

Từ lúc con đường tơ lụa được khai thông, Tây Châu cũng dần dần trở nên phồn vinh, giải quyết xong tâm bệnh lớn lao của Đại Đường.

Thứ hai, cày bừa vụ xuân, Đường triều thi hành phủ binh chế, cho nên trong quân có một bộ phận xuất thân từ nông dân, tinh thông canh tác. Đỗ Hà lại kêu bọn họ tự mình xuống ruộng chỉ điểm, lấy kỹ thuật canh tác mới nhất của Đại Đường dạy cho bách tính An Tây, khiến bách tính tràn đầy tin tưởng vào tương lai.

Thứ ba, an toàn! Đại Đường trải qua viễn chinh lần này, hao phí rất nhiều quân sự vật tư, việc cần làm tiếp theo chính là yên ổn tĩnh dưỡng phát triển, tạo nền tảng cho động binh sau này. Cho nên vùng đất An Tây càng phải chú ý, không thể vì chiến sự xảy ra mà tiêu hao quốc lực.

Các quốc gia khác thì dễ nói, một đám nịnh bợ Đại Đường còn không kịp, nào dám đối địch. Nhưng Đại Đường và Tây Đột Quyết đã kết cừu oán, muốn để bọn chúng an phận cũng không dễ dàng. Đại Đường đương nhiên không sợ, thế nhưng bọn người Đột Quyết am hiểu nhất chính là chiến thuật cường đạo, thỉnh thoảng đến quấy rối sẽ là chuyện rất đau đầu.

Nhằm vào tình huống này, Trương Hùng vốn biết rõ Tây Đột Quyết liền đưa ra một đề nghị với Đỗ Hà, nói hiện giờ muốn xâm nhập Tây Vực ngàn dặm, tiêu diệt Tây Đột Quyết là chuyện hết sức khó khăn, nếu ép buộc chặt chẽ, ngược lại sẽ khiến bọn chúng trở thành một cây gai khó đối phó, chi bằng không đối địch với Tây Đột Quyết nữa, mà giao hảo với bọn chúng, khiến bọn chúng đấu tranh nội bộ.

Tây Đột Quyết là chủng tộc rất coi trọng bộ tộc, Ky Thất Lợi vì chỉ huy sai lầm đã khiến Tây Đột Quyết tựa hồ tổn thất mười vạn binh mã, danh vọng nhất định giảm bớt rất nhiều, chỉ cần ám thông người có dã tâm trong số bọn họ, Tây Đột Quyết nhất định sẽ bị phân liệt.

Đỗ Hà theo kế sách của Trương Hùng, âm thầm tiếp xúc với bộ lạc của Tây Đột Quyết, phát hiện Dục Cốc Thiết có dã tâm lập đỉnh núi khác. Vì vậy, quyết định giúp đỡ Dục Cốc Thiết, để cho hắn tranh đấu với Ky Thất Lợi.

Dưới sự an bài tận lực, Tây Đột Quyết chính thức phân liệt thành hai bộ tộc, ma sát càng ngày càng lớn.

Dưới kế hoạch này của bọn họ, Tây Đột Quyết đã ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì còn tinh thần hoạt động cường đạo.

An Tây cũng đã được bảo đảm an toàn.

Đỗ Hà xử lý xong ba chuyện đại sự này, lại thúc đẩy buôn bán An Tây, phát triển nông nghiệp, đồng thời cũng bảo đảm an toàn khu vực, cộng thêm An Tây may mắn có điều kiện tự nhiên rất tốt, làm sao có thể không phát triển phi tốc?

Thành Tây Châu.

Kiều Sư Vọng thân là An Tây Đô Hộ tiến vào một tửu điếm.

- Công tử gia, mời ngồi, ngài muốn dùng món gì? Trong tiểu điếm có rượu ngon đồ ngon, gần đây rất nổi tiếng!

Tiểu nhị của cửa tiệm vừa thấy có người tiến vào, lập tức tích cực tiếp đón.

- Sắp xếp cho ta một căn phòng thượng đẳng, chuẩn bị một cân thịt chín, hai cân rượu và một số món ăn nổi tiếng của các ngươi.

Kiều Sư Vọng lão luyện kín đáo đưa cho tiểu nhị mấy đồng tiền lẻ.

Tiểu nhị thấy có tiền thưởng càng tỏ vẻ xu nịnh, phục vụ ân cần.

Chỉ chốc lát sau, rượu và thức ăn đã được đưa đến bàn của Kiều Sư Vọng, khi tiểu nhị chuẩn bị bước đi, Kiều Sư Vọng lên tiếng gọi hắn:

- Là như vậy, đây là lần đầu tiên tới ta Tây Châu, không quen thuộc nơi này lắm, chỉ có điều thấy ở đây phồn hoa hơn những nơi khác rất nhiều, không biết là duyên cớ nào?

Tiểu nhị kiêu ngạo nói:

- Công tử hỏi đúng người rồi, ta ở Tây Xuyên nhiều năm, có chuyện gì mà ta không biết ? Hiện tại sở dĩ Tây Xuyên phồn hoa là vì nó là lãnh địa của Đại Đường, do Đỗ đại nhân, Trương đại nhân đích thân phụ trách sinh kế của dân chúng, làm sao có thể không phồn hoa? Bọn họ đều là cứu tinh của chúng ta, là Bồ Tát sống của chúng ta!

Nói đến Đỗ Hà và Trương Hùng, tiểu nhị đúng là mặt mày hớn hở, dáng vẻ như người hâm mộ.

Kiều Sư Vọng lại kêu tiểu nhị lui ra, trong lòng thầm tán thưởng:

- Đỗ Hà quả nhiên lợi hại, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn đã được người Cao Xương kính yêu như vậy.

Hắn bình thản dùng bữa, sau khi quay lại quán trọ của mình, đích thân viết thư giao cho người mang tin, kêu hắn mang thư về Trường An, giao cho Lý Thế Dân, đồng thời cũng lẩm bẩm:

- Bệ Hạ, nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ đến lúc lên đài rồi.

Hôm sau, hắn lấy thân phân An Tây Đô hộ, tiếp nhận chức vị của Đỗ Hà.

Đỗ Hà cuối cùng cũng có thể trở về nhà.

Trường An, Cam Lộ điện.

Khi Lý Thế Dân đang xử lý công việc, đột nhiên được báo tấu chương của Đỗ Hà đưa đến, trên mặt lộ ra vui vẻ, cười nói:

- Mau mau trình lên!

Hắn mỉm cười, tiếp nhận tấu chương của Đỗ Hà, sau khi đọc xong, thần sắc vui vẻ hoàn toàn biến mất, hai đầu lông mày tràn ngập lửa giận hừng hực, đập bàn, phẫn nộ quát:

- Lẽ nào lại như vậy, Hầu Quân Tập thật to gan, dám cuồng vọng như vậy, suýt nữa làm hỏng đại sự của trẫm.

Tấu chương của Đỗ Hà không bằng nói là một bản cáo trạng. Trong thư bẩm báo chi tiết hành động của Hầu Quân Tập ở Cao Xương.

Bên trong không có bất cứ khoa trương gì, cũng không có bất cứ khuyếch đại gì, càng không có bất cứ đánh giá gì, tất cả chỉ có sự thật.

Đọc tấu chương của Đỗ Hà, Lý Thế Dân đột nhiên nhớ tới một việc, đó là một chuyện ẩn sâu trong trí nhớ. Vào sơ kỳ Trinh Quán, thiên hạ phương định không lâu, mình xem trong tài hoa của Hầu Quân Tập, biết rõ hắn là một người có tài, còn có tiềm lực đề thăng, vì vậy mới kêu Lý Tĩnh truyền thụ binh pháp cho Hầu Quân Tập. Nhưng sau đó không lâu, Hầu Quân Tập lại đến cáo trạng Lý Tĩnh, nói Lý Tĩnh không muốn truyền thụ sở học của mình cho hắn, có lòng mưu phản. Lý Thế Dân đương nhiên không tin, vì vậy gọi Lý Tĩnh tới hỏi thăm, lúc ấy Lý Tĩnh nói:

- Trung Nguyên vừa định, thiên hạ vô sự, ta truyền thụ binh pháp đủ để đối phó dị tộc, Hầu Quân Tập lại lòng tham không đáy, muốn phản Đại Đường ta.

Lần đó, song phương đều nói đối phương có lòng mưu phản.

Lúc ấy bất luận là Lý Tĩnh hay là Hầu Quân Tập đều là cánh tay trợ giúp đắc lực của Lý Thế Dân, hắn vô cùng tin tưởng lòng trung thành của bọn họ. Cho nên lúc ấy hắn cũng không truy cứu, chỉ cho rằng giữa hai người có sự hiểu lầm, ngày nay đột nhiên nhớ tới, lại không khỏi cả kinh, ánh mắt rơi vào xuống đoạn đánh giá tổng thể của Đỗ Hà đối với Hầu Quân Tập trong tấu chương:

- Hầu Thượng thư trí dũng song toán, là một Đại tướng hiếm có, nhưng tính tình cường liệt dị thường, vô cùng kiêu ngạo, làm việc không suy nghĩ, hoài nghi người tài, sỉ nhục kẻ dưới, thường có giọng điệu bất bình.

Một câu nói ngắn ngủi, nhưng hắn lại đọc đi đọc lại đến mười lần.

Mười ngày sau, Hầu Quân Tập dẫn đại quân quay trở về Trường An, Lý Thế Dân đã tiếp kiến trên triều đường, khen ngợi thắng lợi, kêu bọn họ lui xuống.

Hầu Quân Tập quay lại gia trang, khi đang tìm cách bắc cầu với Trưởng Tôn Vô Kỵ thương nghị chuyện đối phó với Đỗ Hà, lại bất ngờ nhận được thánh chỉ. Hắn nhảy dựng lên, vui vẻ nói:

- Nhất định là Bệ Hạ thấy ta tây chinh toàn thắng, lập tức khen thưởng.

Nghĩ đến đây, lòng hắn càng như lửa nóng, mặc dù lần này hắn tây chinh không như ý, nhưng quét

ngang Tây Đột Quyết cũng là một công lớn, lần này được làm tướng cũng không phải không có khả năng, vội vàng dâng hương, thay quần áo, nghênh tiến quan viên tuyên chỉ. Khi quan viên mở thánh chỉ hoàng gấm bắt đầu tuyên đọc. Hầu Quân Tập chỉ nghe vài câu đã kinh hãi thất sắc.

Thánh chỉ không những không khen thưởng hắn lần này tây chinh lập được chiến công, mà là tuyên bố hắn sau khi bình định Cao Xương, không có tấu thỉnh triều đình đã tự chủ trương ủy nhiệm quan viên, đồng thời còn một mình cướp đoạt số lượng lớn trân bảo, dung túng thủ hạ tướng sĩ trộm cắp, vạch rõ chi tiết tội lỗi của hắn ở Cao Xương.

Lý Thế Dân càng nhấn mạnh trong thánh chỉ là bắt hắn đến Đại Lý Tự thẩm vấn.

Thánh chỉ mới tuyên xong, đám người của Hầu gia vừa theo hắn quỳ xuống trong sảnh thoáng chốc kêu khóc rung trời, kêu oan không ngớt.

Hầu Quân Tập nghe xong tất cả hành vi phạm tội của mình, nhất thời trợn tròn mắt.

- Không thể, không thể nào! Bệ Hạ, Bệ Hạ không thể đối xử với ta như vậy! Không, không đâu, Bệ Hạ, làm sao có thể đối xử với ta như vậy!

Tính cách của hắn vốn rất kiên cường, cũng vô cùng trung thành và tận tâm với Lý Thế Dân, Lý Thế Dân cũng rất ân sủng hắn, vì vậy không dám tin Lý Thế Dân lại hạ chỉ như vậy.

Trong đầu hắn hoàn toàn mờ mịt, tứ chi cứng ngắc như đá, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tùy ý để sai dịch trói dây mang đi, đợi đến khi đầu óc thanh tỉnh, nhìn xung quanh đã phát hiện mình đang ở trong đại lao tăm tối.

- Không thể, không thể nào, Bệ Hạ tuyệt đối không đối xử với ta như vậy, ta không tin, ta không tin!

Khi hắn tỉnh táo lại, chuyện làm đầu tiên là nổi giận, lớn tiếng hô quát, điên cuồng giật cửa ngục giam:

- Nhất định là đám hỗn đản các ngươi giả truyền thánh chỉ, thả ta ra, ta muốn gặp Hoàng Thượng, ta muốn gặp Hoàng Thượng!

- Không cần kêu, trẫm đến rồi!

Lý Thế Dân mặc long bào, đi đến trước mặt Hầu Quân Tập, thần sắc phức tạp nhìn hắn:

- Trẫm có thể nói cho ngươi biết, thánh chỉ này thật sự do trẫm hạ chỉ, tuyệt đối không phải giả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio