Tây viện phủ Thái Quốc Công!
Bây giờ đang là mùa xuân, vạn vật căng tràn sức sống, cành khô trong nội viện mới ra cành, hoa cỏ xung quanh cũng hé nụ, sức sống tràn trề, xuân ý dào dạt.
Đỗ Hà là cái tên hiện tại của Đỗ Trường Thiên. Lúc này hắn đang im lặng đứng trong nội viện nhìn mọi thứ lạ lẫm trước mặt, trong đầu hiện lên ngàn vạn suy nghĩ rối loạn. Kể từ khi biết nơi này là Đường triều, Đỗ Hà vẫn ngơ ngác đứng như vậy.
Hắn thật sự đã xuyên việt rồi. Ông trời, sao ông lại bày ra trò đùa này chứ.
Năm thứ mười niên hiệu Trinh Quán! Niên hiệu này đối với một cử nhân đại học đã tốt nghiệp khoa lịch sử mà nói là quá quen thuộc. Địa vị của của hai chữ “Trinh Quán” trong lịch sử Trung Quốc, cho dù là sử quan đui mù cũng phải biết. Đây là niên hiệu của Thiên Khả Hãn Lý Thế Dân, một trong những hoàng đế vĩ đại nhất của Trung Quốc! Câu thành ngữ “Dưới thời Trinh Quán, Đại Đường phồn thịnh” cũng từ đó mà xuất hiện. Đây là triều đại mà hắn nằm mơ cũng muốn đến.
Thế nhưng nếu chuyện này thật sự phát sinh, hắn tựa như Diệp Công thích rồng (chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài, còn thực chất bên trong thì không).
Cố quốc khó bỏ, cố thổ khó cách! Một mình đơn độc đối mặt với thế giới xa lạ, loại cảm giác bất lực này thật sự khiến cho người ta nổi điên.
- Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia......
Thanh âm thanh thúy của Linh Lung lại vang lên bên tai hắn.
Đỗ Trường Thiên mê man nhìn nàng, cố gắng giữ vững tinh thần, cười nói:
- Linh Lung, ngươi nói nơi này là phủ Thái Quốc Công, ta tên Đỗ Hà, ngươi gọi ta là Nhị thiếu gia, vậy thì danh tướng Đại Đường Đỗ Như Hối chính là cha ta?
Khi Đỗ Trường Thiên lên đại học, ôn tập chủ yếu nhất chính là lịch sử thời kỳ Tùy Đường, vì vậy nắm rõ sự tích của hai danh tướng Đại Đường Phòng Đỗ rõ như lòng bàn tay. Đỗ Như Hối là mưu thần chủ yếu dưới trướng hoàng đế Đại Đường Lý Thế Dân, cùng với Phòng Huyền Linh hợp xưng là “Phòng mưu Đỗ đoạn”, tồn tại giống như hai trợ thủ đắc lực của Lý Thế Dân, cũng là người bày mưu đệ nhất của biến Huyền Vũ môn. Trong công thần của Lăng Yên các Đỗ Như Hối đứng hàng thứ ba, xếp sau Triệu công Trưởng Tôn Vô Kỵ và Hà Gian Vương Lý Hiếu Cung. Phải biết rằng vào năm Đường Vũ Đức thứ nhất Đỗ Như Hối mới trở thành phụ tá của Lý Thế Dân, Trinh Quán bốn năm chết bệnh, trước sau cộng lại chỉ hơn mười năm. Trong đội hình hạch tâm của Lý Thế Dân, hắn là người gia nhập muộn, nhưng lại chết sớm nhất, căn bản không thể nào so sánh với Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh đã phò tá Lý Thế Dân hơn ba mươi năm. Nhưng trong hơn mười năm ngắn ngủn, Đỗ Như Hối vậy lại lọt vào top của công thần Lăng Yên các, như vậy có thể thấy được hắn quan trọng với Lý Thế Dân như thế nào.
Linh Lung nơm nớp lo sợ, rụt cổ, sửng sốt khẽ gật đầu, tỏ vẻ Đỗ Trường Thiên nói không sai. Sau đó nàng kinh hãi kêu lên:
- Nhị thiếu gia, ngươi đừng dọa ta, ngươi...... Ngay cả lão gia, ngươi cũng không nhớ sao?
Nàng luống cuống tay chân, thần tình hốt hoảng, một hồi lâu mới kịp phản ứng, kêu lên:
- Để ta đi nói với lão phu nhân......
Nàng vội vàng định rời đi, nhưng đã bị Đỗ Trường Thiên túm lại.
- Linh Lung, ta không phải cố ý dọa nàng, nhưng ta thật sự không có ấn tượng nào với chuyện trước kia. Nàng hãy giúp đỡ ta? Nói chuyện của ta, có lẽ sẽ làm ta nhớ lại, đừng làm cho lão nhân gia lo lắng.
Đỗ Trường Thiên kéo tay Linh Lung an ủi nàng, hắn hoàn toàn không có ấn tượng nào với “ngôi nhà” lạ lẫm này, chuyện duy nhất hắn biết được, chính là cha hắn Đỗ Như Hối là một người rất đáng gờm, hơn nữa còn không phải đáng gờm bình thường, mà là đáng gờm siêu việt. Từ trước đến nay Đỗ Trường Thiên chưa bao giờ là nhân vật ngồi chờ chết, lúc này hắn phải hiểu rõ tất cả nguyên do, xem xem có hy vọng trở về hay không. Linh Lung đã luôn miệng nói là nha hoàn của hắn, như vậy nàng nhất định biết rất rõ chuyện của hắn. Linh Lung quả thật có chút bị hù dọa mất hồn, nhưng nghe lời này của Đỗ Hà, biểu lộ lại thả lỏng hơn nhiều, thấp giọng nói:
- Nhị thiếu gia chính là Nhị thiếu gia, cho dù bị chứng mất hồn thì vẫn là người lão phu nhân quan tâm.
Đỗ Trường Thiên cũng thầm nhẹ nhõm thở ra, hắn không sợ cái khác, chỉ sợ chủ nhân ban đầu của thân thể này là một tên hỗn trướng, tội lỗi chất đống, khiến cho mình phải chịu tiếng xấu thay cho người khác. Linh Lung nói như thế, đủ thấy đối phương là một tên hiếu tử. Một tên hiếu tử, dù xấu xa cũng không quá mức. Đỗ Trường Thiên tự an ủi mình như vậy, nhưng sau khi nghe Linh Lung nói tiếp lại cảm thấy không đúng.
Linh Lung nói quá mơ hồ, chỗ này một ít, chỗ kia một ít, hoàn toàn không đâu vào đâu, lời nói do dự, đứt quãng, rõ ràng có dấu hiệu giấu diếm.
- Linh Lung!
Đỗ Trường Thiên tức giận quát:
- Nha đầu, dám không nói thật?
Câu quát này thật sự khiến Linh Lung khiếp sợ, đôi mắt mở to hãi hùng.
Đỗ Trường Thiên thở dài, trong lòng thật ra không hề tức giận nàng, ôn nhu nói:
- Mặc kệ lúc trước ta là người như thế nào, nhưng hiện giờ ta thật sự mất trí nhớ. Những chuyện trước kia ta đã làm, những lời trước kia ta đã nói, ta hoàn toàn không nhớ. Nàng không cần giấu diếm, càng không cần lừa gạt ta, ta chỉ muốn biết ta thật ra là loại người nào?
Linh Lung ngẩng đầu nhìn Đỗ Trường Thiên, ánh mắt thanh tịnh mà trong suốt, do dự một lát, rốt cuộc mở miệng nói.
Các loại “sự tích anh hùng” trước kia của Đỗ Trường Thiên dần dần được sáng tỏ.
- Tên cặn bã!
Đỗ Trường Thiên nghe xong vô cùng giận dữ, tức giận đánh một chưởng lên cột nhà bên cạnh.
- Phụt!
Linh Lung thấy Đỗ Hà nghe xong sự tích của mình, tự mắng mình là “cặn bã”, lại thấy hắn tức giận phát điên, gần như muốn dốc sức liều mạng với mình, không nhịn được cười.
- Không được cười!
Đỗ Trường Thiên cũng ý thức được vấn đề, ôm mặt, thấp giọng quát.
Nếu là trước kia, Linh Lung sớm đã sợ tới mức không dám lên tiếng, nhưng khí chất hiện giờ của Đỗ Trường Thiên đã hoàn toàn thay đổi, không còn vênh váo hung hăng như trước, trên mặt hắn mang theo nụ cười thản nhiên, giống như gió xuân ôn hòa, thổi qua mặt đất, khiến cho lòng người thư thái.
Linh Lung cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng lại cảm thấy quan hệ giữa hai người gần gũi hơn rất nhiều, sự sợ hãi đối với hắn cũng không còn tồn tại nữa. Khuôn mặt tức giận của Đỗ Trường Thiên, chẳng những không có hiệu quả, mà ngược lại càng đưa tới tiếng cười lớn hơn. Đỗ Trường Thiên muốn sắp xếp lại tư liệu trong đầu, cười khổ:
Đỗ Hà, con trai thứ hai của Thái Quốc Công Đỗ Như Hối là một thiếu gia ăn chơi nổi tiếng ở Trường An, là loại cả ngày chỉ biết làm những chuyện xấu xa tận cùng, ăn uống chơi gái đánh bạc, hãm hại lừa gạt kẻ trộm, đánh người mù lòa, mắng kẻ điếc đuổi người què…..
Nếu loại người như hắn sống ở thế kỷ hai mươi mốt, Đỗ Trường Thiên không thể cho hắn vào hầm cầu ăn phân. Không ngờ truyền nhân Đạo soái của hắn lại rơi vào loại người hỗn đản như vậy. Ông trời này thật biết trêu người. Đỗ Trường Thiên thật sự dở khóc dở cười.
Từ miệng Linh Lung, Đỗ Trường Thiên đã nghe được một chuyện vừa buồn cười lại thật đáng buồn. Với tư cách con trai của Đỗ Như Hối, Đỗ Hà có thể nói đã nhận được ngàn vạn chiếu cố. Bốn năm trước, hoàng đế Đại Đường Lý Thế Dân đã gả con gái sủng ái nhất của mình là Trường Nhạc công chúa cho Đỗ Hà, chỉ chờ sau khi Đỗ Hà trưởng thành sẽ thành hôn. Chỉ là những năm gần đây, tiếng xấu của Đỗ Hà “danh chấn Trường An”. Trường Nhạc công chúa thề sống thề chết không thành thân, tỏ vẻ xa rời hồng trần, cam nguyện xuất gia.
Việc này gây ồn ào khá lớn, cho dù là Trường Tôn hoàng hậu tài đức sáng suốt cũng phải tranh cãi với Lý Thế Dân. Nghe nói việc này làm cho hoàng đế Đại Đường khả kính của chúng ta phải ngủ suốt năm ngày trong thư phòng.
Cuối cùng Đỗ Như Hối không muốn thấy Lý Thế Dân khó xử, chủ động đưa ra đề nghị hủy bỏ hôn ước, việc này mới xem như kết thúc. Hành động này của Đỗ Như Hối đã dồn ép Đỗ Hà, nghe nói Trường Nhạc công chúa đẹp như tiên nữ, Đỗ Hà sớm đã chịu trầm mê. Hôn ước này đột nhiên giải trừ, Đỗ Hà làm sao chịu được. Kết quả tên thiếu gia tính tình dâm đãng này, bò lên nóc nhà, bức bách song thân, tỏ vẻ nếu không lấy được Trường Nhạc công chúa thì sẽ không sống trên cõi đời này nữa. Kết quả trượt chân trợt xuống nóc nhà, ngã xuống đất. Khi tỉnh lại, hắn đã trở thành Đỗ Trường Thiên rồi.
Đỗ Trường Thiên cười vì việc này quá hoang đường, nhưng lại khóc vì một người vô tội như mình lại dính dáng vào câu chuyện hoang đường này. Ông trời, ông có cần trêu đùa ta như vậy không?
Nếu xuyên việt vào một người dân bình thường cũng tốt, có cần để một truyền nhân Đạo soái, hiệp đạo vô địch thiên hạ xuyên việt thành một tên cặn bã bị mọi người xem thường?
Không đúng, Đỗ Trường Thiên đột nhiên lộ ra thần sắc kinh hoảng, trong đầu hắn nhớ mang máng Đỗ Như Hối chết bệnh vào năm Trinh Quán thứ tư, nhưng hiện giờ là năm Trinh Quán thứ mười, nghe Linh Lung nói như vậy, chứng tỏ Đỗ Như Hối đến nay vẫn chưa chết?
Chuyện này là thế nào? Lẽ nào lịch sử đã sớm có biến cố? Đỗ Như Hối xác thực chưa chết, “Truyền quốc ngọc tỷ” là thần vật, có lực lượng đặc biệt.
Đại nghiệp năm, Tùy Dương Đế bị phản tặc giết tại Giang Đô, đời Tùy tiêu vong. Tiêu Hậu mang theo hoàng tôn Chính Đạo mang theo “Truyền quốc ngọc tỷ” trốn vào Mạc Bắc Đột Quyết, từ đó “Truyền quốc ngọc tỷ” lưu vong bên ngoài.
Năm Trinh Quán thứ tư, Lý Tĩnh suất quân chinh phạt Đột Quyết, Tiêu Hậu trả lại “Truyền quốc ngọc tỷ”, khiến “Truyền quốc ngọc tỷ” trở về cố thổ.
Ngàn năm sau, Đỗ Trường Thiên lại một lần nữa đem “Truyền quốc ngọc tỷ” trở về cố thổ. Ôm ấp tình cảm giống nhau, khiến cho phát sinh cộng minh bất ngờ với “Truyền quốc ngọc tỷ” cách ngàn năm. Bởi vì cộng minh với “Truyền quốc ngọc tỷ”, khiến cho lịch sử trong năm Trinh Quán thứ tư sinh ra biến cố rất nhỏ. Đỗ Như Hối chưa chết chính là một trong số đó, về sau cộng minh càng ngày càng mạnh, đưa đến chuyện Đỗ Trường Thiên xuyên việt sáu năm sau.
Đương nhiên tất cả những khúc chiết ly kỳ này, cho dù Đỗ Trường Thiên thần thông quảng đại như thế nào cũng không cách nào biết được.
Hôm nay Đỗ Trường Thiên vẫn đang đối mặt với triều đại Đại Đường, nhưng bánh răng vận mệnh sớm đã nổi lên biến cố, đi lệch quỹ đạo mà hắn vốn biết.