Lời nói của Trữ Toại Lương làm Đỗ Hà khó chịu, hắn cũng không phủ nhận Lý Thế Dân thật xem trọng hắn, nhưng cách xem trọng này cũng không phải do hắn dựa vào nịnh nọt mà trao đổi, cũng không phải dựa vào thân phận phò mã mà lấy được. Hết thảy những gì hắn có được hôm nay, là do hắn dựa vào chân tài thực học của chính mình đánh đổi, là hắn dựa vào thực học đưa tới sự chú ý xem trọng của Đại Đường hoàng đế Lý Thế Dân.
Cổ đại so với hiện đại càng thêm xem trọng thân phận địa vị, một người muốn cho người nhìn lên, phương pháp xử lý trực tiếp tốt nhất là nhờ vào chính bổn sự. Hết thảy những gì hắn có được hôm nay là do hắn dựa vào thực lực bản thân đổi lấy, vốn là vì hắn có được năng lực cùng bản lĩnh, vì vậy được Lý Thế Dân coi trọng, nhận được Trưởng Tôn hoàng hậu tán thành, vì vậy mới có được thân phận địa vị của phò mã. Vốn không phải vì hắn là phò mã, cưới được Trường Nhạc về nhà mới đạt được địa vị như vậy.
Hai quan hệ chính nghịch quan hệ nhìn như giống nhau nhưng lại sai kém ngàn dặm.
Lời nói của Trữ Toại Lương rõ ràng xem hắn là loại người chỉ dựa vào đế sủng mới có được địa vị như hôm nay.
Đỗ Hà vô cùng tức giận, nhưng ở trên triều đình nên hắn cũng không phát tác, chỉ bĩu môi.
Thái tử Lý Thừa Càn nghe Lý Thế Dân muốn dẫn Đỗ Hà vào Thượng Thư Tỉnh, gấp đến mức đổ mồ hôi. Hắn cùng Đỗ Hà thù sâu như biển, thề bất lưỡng lập, thấy Đỗ Hà càng hỗn càng tốt đẹp, chỉ biết khẩn trương trong lòng, nhưng không có cách nào đối phó. Bảo tọa thái tử của hắn đang bấp bênh, ở thời điểm này hắn thật sự không dám lên tiếng làm trái ý Lý Thế Dân.
Nhưng vừa nghe Trữ Toại Lương phản đối, trong mắt hắn liền hiện lên vui vẻ.
Nhưng vẻ vui mừng vừa hiện lên trong mắt, liền nghe được một tiếng “phanh” thật lớn.
Thanh âm từ ngự án bên cạnh hắn truyền đến.
Lý Thế Dân vỗ bàn, quát lớn:
- Ai dám không phục!
Hắn dùng lực thật lớn, chẳng những chấn vang toàn bộ Thái Cực Điện, ngay cả một núi tấu chương chồng chất trên bàn cũng bị đánh ngã trên mặt đất, hắn đứng bật lên, mắt hổ nhìn thẳng Trữ Toại Lương, nghiến răng lập lại thêm một lần:
- Ai dám không phục!
Trữ Toại Lương bị phản ứng mãnh liệt của Lý Thế Dân làm hoảng sợ, không dám nói thêm một lời nào.
Lý Thế Dân trừng trừng lướt mắt nhìn quanh quần thần bên dưới, gằn giọng:
- Trẫm cũng không phủ nhận mình rất thưởng thức Đỗ Hà, cũng tinh tường ý nghĩ của một số người trong các ngươi. Nhưng trẫm nghĩ mãi vẫn không hiểu rõ, những người có suy nghĩ này có phải là do mắt bị đui mù hay ngu muội vô tri, ngu xuẩn cực độ. Các ngươi chỉ nhìn thấy trẫm coi trọng Đỗ Hà, chẳng lẽ đui mù tới mức không nhìn thấy những công tích mà hắn lập được?
Lúc hắn đối chiến cùng Thổ Phiên, hiến kế khắc địch, không thể bỏ qua công lao. Lúc hắn chinh phạt Cao Xương, hắn dùng sáu ngàn binh mã phá tan bảy vạn binh mã Tây Đột Quyết, còn bình định Cao Xương, bức hàng Khả Hãn Phật Thành, công xếp thứ nhất. Chiến tích như thế, chư vị ở đây lúc còn ở trong tuổi tác như hắn, lại có ai đạt được? Nhân tài như vậy trẫm xem trọng, trọng dụng, trẫm làm sai chỗ nào? Về phần chức vị viện chính Khoa Kỹ Viện, Đỗ Hà phát minh ra loại giấy rẻ tiền, phát minh thuật in ấn, chế ra hỏa dược, cải tiến binh khí trong quân. Đủ loại thành quả, chiến tích trùng trùng điệp điệp, đều đã tỏ rõ Đỗ Hà có thực lực, có bản lĩnh đảm đương chức vụ viện chính Khoa Kỹ Viện. Ai có dị nghị? Ở phương diện này chỉ cần các ngươi có được một nửa năng lực như Đỗ Hà, trẫm liền rút lại chức vị viện chính của hắn, cho các ngươi đảm đương. Về phần gia nhập Thượng Thư Tỉnh, trẫm không hề trải qua suy nghĩ kỹ tính kỹ gì hay sao? Đỗ Hà ở tại Tô Châu dịch bệnh đã biểu hiện ra khả năng trấn áp khủng hoảng lan tràn, cứu vãn dân chúng dầu sôi lửa bỏng, đủ chứng minh hắn có đầy đủ năng lực đảm nhận trọng trách!
- Trẫm ở nơi này nhắc lại thêm một lần, Đỗ Hà có được thành tựu ngày hôm nay, là nhờ vào chiến công của hắn, cố gắng của chính hắn, hắn chỉ là đạt được địa vị mà hắn nên có được. Về sau còn để cho trẫm nghe được loại lời nói không chịu trách nhiệm của các ngươi, đừng nên trách trẫm trở mặt vô tình!
Tiếng gầm gừ bao hàm nộ khí của Lý Thế Dân quanh quẩn bên trong đại điện.
Trữ Toại Lương càng không nói được lời nào, Đỗ Hà thâm thụ đế sủng, liên tiếp thăng lên, chức quan không lớn nhưng tất cả đều là thực quyền, chưởng binh, chưởng khoa học kỹ thuật, hôm nay còn muốn chưởng cả quân chính quan trọng, điều này làm cả triều văn võ cực kỳ đỏ mắt.
Căn cơ của hắn ở trong triều không sâu, cũng không có thế lực gì ủng hộ, cho nên tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng hắn có được địa vị hôm nay đều nhờ vào Lý Thế Dân, theo bản năng không hề để mắt tại công tích hiển hách mà hắn lập được.
Giờ phút này nghe Lý Thế Dân nhắc tới, nhất thời không lời nào để nói.
Ngụy Chinh nói:
- Công tích của tiểu Đỗ đại nhân rõ như ban ngày, nhưng hắn kiêm chức Tả Uy Vệ tướng quân, viện chính Khoa Kỹ Viện, hôm nay bệ hạ lại để cho hắn kiêm nhiệm cả Thượng Thư Tỉnh Viên Ngoại Lang, xử lý quân chính trong triều, thân kiêm tới mấy chức, có thể sẽ nảy sinh được này mất khác hay không? Dù sao sức người có hạn, tiểu Đỗ đại nhân tuổi còn quá nhỏ, gánh nặng như thế thần sợ hắn khó thể chèo chống!
Hắn làm người chính trực, nói chuyện cũng không phải đặc biệt nhắm vào Đỗ Hà. Chỉ là quyền lực trong tay Đỗ Hà không nhỏ, đã chưởng quản hơn vạn binh mã, còn quản lý Khoa Kỹ Viện, hôm nay lại gia nhập Thượng Thư Tỉnh, xử lý công việc trong lục bộ. Ba chức vị này đối với Đại Đường thật sự quá trọng yếu, hôm nay lại đặt trên người một người, hắn lo lắng sẽ hoàn toàn phát sinh tác dụng trái ngược.
Lý Thế Dân hiểu được ý tứ của Ngụy Chinh, ngừng một chút nói:
- Ngụy ái khanh nói cũng không phải không có lý, nhưng người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, trẫm vẫn tin tưởng Đỗ Hà có được năng lực như thế. Đã Ngụy ái khanh có hoài nghi, việc này cũng dễ dàng giải quyết. Nếu như Thượng Thư Tỉnh Viên Ngoại Lang hắn có thể làm được hoàn thành, đối với Đại Đường là một chuyện vui lớn, cũng chứng minh được trẫm không nhìn lầm người. Nếu không thể thì cứ xem như trẫm dùng người không suy nghĩ chu đáo, chức Viên Ngoại Lang cũng có thể thu hồi!
Hắn nói ra có một sách lược vẹn toàn, biểu hiện như thỏa hiệp, nhưng thực tế lòng tin đối với Đỗ Hà đã tăng gấp trăm lần.
Phương thức xử lý của mỗi người đều bất đồng, có ít người mặc dù đem gánh nặng thiên hạ giao cho hắn, hắn cũng có thể xử lý thành thạo, có người mặc dù chỉ giao cho hắn một chuyện nhỏ, hắn cũng có thể luống cuống tay chân, không có đầu mối.
Đỗ Hà chính là người trước, sở trường của hắn chính là biết dùng người.
Mượn trong quân đội mà nói, quân sự phức tạp, các hạng việc vặt nhiều vô số kể, nhưng Đỗ Hà lại làm thật dễ dàng. Hắn không cần quản lý tất cả mọi việc, chỉ cần hắn dùng La Thông, Phòng Di Ái, Tịch Quân Mãi là đã đủ.
Khoa Kỹ Viện cũng là như thế, Đỗ Hà chỉ cần nắm lấy một ít người cầm đầu, lại để cho họ tự chủ nghiên cứu, hết thảy mọi việc khác cũng không cần hắn hao tâm tổn trí.
Lần này xuôi nam, Đỗ Hà đi suốt một năm, nhưng cơ cấu dưới trướng hắn cũng không hề có chút hỗn loạn.
Bởi vậy có thể thấy được, Đỗ Hà dùng người vẫn thật thuần thục hiểu biết.
Nhân vật biết cách ủy quyền lười biếng chuyên giao công việc cho người khác đi làm thay mình, muốn làm hắn mệt mỏi tuyệt không phải là chuyện dễ dàng.
Đối với điều này Lý Thế Dân vẫn rất có lòng tin.
Lời của Lý Thế Dân đã nói tới nước này, quần thần cũng không tiếp tục dị nghị.
Chức vị Thượng Thư Tỉnh Viên Ngoại Lang của Đỗ Hà xem như đã được xác định xuống.
Chấm dứt tảo triều, Đỗ Hà nổi giận đùng đùng đi tới Cam Lộ Viện.
Lý Thế Dân là đầu sỏ gây nên mọi chuyện hiện tại còn đang ngồi đọc sách, thấy Đỗ Hà thần sắc giống như đến hỏi tội, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, ra vẻ thản nhiên như không hay biết:
- Hiền tế, đối với an bài lần này của trẫm có thỏa mãn?
- Thỏa mãn cái đầu ngươi!
Đáy lòng Đỗ Hà thầm mắng một câu, vẻ mặt đau khổ nói:
- Làm sao có thể thỏa mãn, Thượng Thư Tỉnh, nhạc phụ đại nhân của ta a, đây chính là địa phương bận rộn nhất của Đại Đường. Đầu lĩnh còn là lão gia tử nhà ta, ở dưới mí mắt lão gia tử, tiểu tế muốn nghĩ lười biếng cũng không được. Ngài lại để cho tiểu tế gia nhập Thượng Thư Tỉnh, đây không phải là muốn mạng của ta sao!
Lý Thế Dân trừng mắt quát khẽ:
- Tiểu tử ngươi đừng không biết đủ, Thượng Thư Tỉnh là cơ cấu một bước lên trời. Tiểu tử ngươi phải tính toán dừng chân ở Thượng Thư Tỉnh, biểu hiện tốt, tương lai thành tựu khó thể hạn lượng, thừa kế nghiệp cha cũng chưa biết chừng, ngươi còn không thấy đủ hay sao?
Một câu nói “thừa kế nghiệp cha” mang theo ý nghĩa thật không bình thường.
Lão gia tử Đỗ Như Hối là nhân vật dưới một người mà trên vạn người, là tể tướng thống ngự lục bộ. Có thể làm tể tướng, đó là toàn bộ quan viên có hùng tâm tráng chí tha thiết ước mơ, Hầu Quân Tập một đời hào kiệt thậm chí bởi vì chức vị tể tướng cũng đã đánh mất cả lý trí, như vậy có thể biết, chức tể tướng hấp dẫn cực lớn ra sao.
Nhưng Đỗ Hà vốn chưa từng nghĩ qua lên làm tể tướng hay không làm, hắn căn bản không thèm để ý, trợn trắng mắt nói:
- Tiểu tử thật đúng là không nghĩ tới, chỉ mong có chức quan nhàn tản tự tại mà thôi a!
Lý Thế Dân mỉm cười nói:
- Vậy được rồi, ân…nếu như ngươi cũng đã nói như vậy, trẫm sẽ thành toàn ngươi. Ngươi không thể không trải qua thử việc nha, chỉ nói ngươi thôi, không có tự tin kiêm cả ba chức, không có được bổn sự này, vậy trẫm sẽ an bài cho ngươi một chức quan nhàn tản là được thôi!
- Ách…
Đỗ Hà ngẩn ngơ, nhớ tới ở trong triều Trữ Toại Lương đã nói về hắn, thầm nghĩ:
- Ở thời điểm này nếu mình muốn rút lui, chẳng phải giống như hướng những kẻ xem thường mình nhận thua sao, thừa nhận chính mình chỉ dựa vào quan hệ mới bước tới địa vị hôm nay hay sao?
Liếc mắt nhìn Lý Thế Dân, gặp vị hoàng đế Đại Đường thần sắc vui vẻ xem quyển sách trong tay, bộ dáng như hiểu rõ mình, cắn răng nói:
- Đừng thôi, chuyện người tranh giành một hơi, Phật tranh giành một nén hương. Tiểu tử thật sự không muốn bị những người kia xem thường. Chức Thượng Thư Viên Ngoại Lang này ta tiếp nhận vậy!
Lý Thế Dân cười nói:
- Có thế chứ, tiểu tử ngươi chẳng khác gì một lão hổ tham ngủ, không thúc giục một chút, chỉ làm một con mèo nhỏ, không muốn tiếp tục hồ đồ với ngươi, trẫm an bài ngươi làm Viên Ngoại Lang thực sự không phải tạm thời nghĩ ra, đã trải qua tính kỹ rồi đấy. Hôm nay tình huống trong triều ngươi cũng nhìn thấy. Hiện tại trẫm thiếu lương thực lại thiếu tiền, tiền thì có con đường tơ lụa có thể duy trì, chỉ cần bỏ thêm chút thời gian là có thể đền bù. Nhưng lương thực lại là do chính sách lớn nhất của Đại Đường còn chưa đủ. Trẫm muốn trở thành Khả Hãn của toàn thiên hạ, là hoàng đế của thiên hạ, thế nhưng nếu như không đủ lương thảo trợ giúp, ý nghĩ này chỉ là lời nói suông mà thôi!
Đỗ Hà gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Lý Thế Dân nói tiếp:
- Cho nên những ngày này trẫm vẫn luôn cân nhắc, có thể xuất được kỳ chiêu hay không, cải biến chính sách cũ, theo căn bản giải quyết tai hại này. Nhớ rõ ngươi từng nói qua với trẫm, khai phát Giang Nam. Gần đây trẫm hiểu được tình huống Giang Nam hơn một chút, phát hiện Giang Nam đích thật là một địa phương tốt, sản vật phong phú, thổ địa phì nhiêu, thích hợp trồng lúa. Cũng liền nổi lên tâm tư khai phát Giang Nam, việc này trước đó trẫm đã cùng phụ thân ngươi, cùng Phòng thúc phụ ngươi từng có thương nghị. Đây là quyết định hạng nhất có liên quan tới tương lai của Đại Đường, cho nên không dám tùy tiện quyết định, chỉ vì đối với Giang Nam bọn họ còn hiểu biết quá ít!
Đỗ Hà nhớ lại lúc sáng Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối nói có việc cần hắn đến Thượng Thư Tỉnh một chuyến, rõ ràng là muốn hỏi thăm rõ tình huống của Giang Nam.
Lý Thế Dân lại nói tiếp:
- Kỳ thật đối với Giang Nam trẫm hiểu không nhiều lắm. Nhưng tiểu tử ngươi tựa hồ biết tính toán trước hết thảy, nói ra những sự việc thật không thể tưởng tượng, nhưng nghĩ kỹ lại đều là sự thực. Ngươi từng nói Giang Nam phát triển sẽ càng vượt hơn Quan Trung, nếu là người khác nói lời này trẫm nhất định sẽ xì mũi xem thường, nhưng từ trong miệng tiểu tử ngươi nói ra thật đúng là không thể xem nó không quan trọng. Cho nên trẫm liền có tâm tư muốn khai phát Giang Nam, cả triều văn võ cũng chỉ có ngươi quen thuộc Giang Nam nhất, trẫm muốn nghe xem đến tột cùng nơi đó có chỗ kỳ diệu gì có thể đánh đồng được với Quan Trung đây?