Cao Dương công chúa vừa ra khỏi cửa cung, hai mắt đã láo liên tìm kiếm trong đám người, tựa như có tâm tính cảm ứng, rất nhanh đã nhìn thấy Đỗ Hà, cố sức phe phẩy bàn tay nhỏ bé, vô cùng hưng phấn, trong mắt tràn đầy ý sùng bái. Nhưng thấy Đỗ Hà không quay đầu nhìn, cái miệng nhỏ nhắn tức khắc lầu bầu, không ngừng chửi bới:
- Thối tỷ phu, xú tỷ phu, dám không để ý tới Cao Dương, lần sau Cao Dương sẽ cho biết tay!
Đôi mắt nhỏ linh hoạt chuyển động, khóe miệng lộ ra nụ cười gian.
Đỗ Hà bất chợt cảm thấy lạnh người, thầm nghĩ:
- Không phải tiểu nha đầu đó lại làm ra chuyện gì cực phẩm rồi chứ!
- Đỗ lang, Cao Dương muội muội hình như đang chào hỏi chàng đấy?
Trường Nhạc nhìn thấy vẻ khác lạ của Đỗ Hà, ngay lúc nhìn thấy Cao Dương, tựa hồ cũng nhớ lại chuyện đêm tân hôn, khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng.
Lý Tuyết Nhạn cũng nhìn thấy, cổ quái cười nói:
- Nghe nói Đỗ lang và Cao Dương công chúa có quan hệ không bình thường, không phải có ý đồ gì chứ?
- Đúng vậy!
Vũ Mị Nương cũng gia nhập chiến cuộc, trong đôi mắt đen láy tuyệt đẹp của nàng có chút thương tâm, ánh mắt nhìn hắn như kẻ bạc tình.
- Các nàng...
Đỗ Hà hữu khí vô lực nhìn ba vị giai nhân đã đứng cùng một trận chiến tuyến, suy nghĩ nên làm thế nào để phân hóa nội bộ các nàng.
Thấy Đỗ Hà á khẩu không trả lời được, ba người đều mỉm cười chiến thắng.
Trường Nhạc nói:
- Chỉ là tiểu nha đầu Cao Dương thực sự rất sùng bái Đỗ lang. Mỗi khi tiến cung, nha đầu đó đều quấn lấy ta nói chuyện của Đỗ lang, nói Đỗ lang là người có bản lĩnh, có năng lực nhất trong số các tỷ phu, tương lai muốn tìm phu quân, sẽ tìm người giống như Đỗ lang.
Đỗ Hà có chút lâng lâng, cười nói:
- Các nàng nhìn thấy rồi chứ, hắc hắc, tướng công của các nàng đi khắp thế giới cũng không tìm được người thứ hai….
Ba người nhìn thấy dáng vẻ tự đắc của hắn đều trừng mắt nhìn, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.
Lúc này tiếng trống dồn dập vang lên, chỉ thấy người thống trị của đế quốc Đại Đường dưới vòng vây của cấm vệ quân, leo lên kiểm duyệt đài.
Lý Thế Dân nói mấy lời cổ vũ.
Toàn trường nhất thời nghiêm nghị hành lễ, đồng loạt hô Bệ Hạ muôn năm, Đại Đường muôn năm.
Đại hội đi săn dưới sự chờ mong của vạn chúng cuối cùng đã bắt đầu.
Đội ngũ đi săn kéo dài hơn mười dặm, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.
Ven đường tuy có bách tính vây xem, nhưng binh lính Thiên Ngưu Vệ làm thân binh cho hoàng đế, sớm đã phái ra kỵ binh thủ hộ chỗ đất cao bên đường, đồng thời vây kín đội ngũ xuất hành của hoàng gia, phòng bị nghiêm mật.
Để biểu hiện vũ dũng quốc phong, lần này Lý Thế Dân cũng không ngồi kiệu, mà cưỡi một con thần câu toàn thân hỏa hồng, trên lưng đeo trường cung tên dài, dáng dấp uy phong lẫm liệt, tràn đầy khí thế thiên tử. Dưới sự tiền hô hậu ủng của cấm vệ, dẫn đầu đi về phía khu vực đi săn.
Các công khanh đại thần Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh, Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim đứng hai bên.
Hôm nay Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim mặc khôi giáp, bọn họ vốn có kinh nghiệm sa trường, một khi mặc giáp trụ trên người, trên người tự nhiên toát ra một luồng khí khái sát phạt uy phong lẫm liệt, vô hình bộc lộ ra một luồng khí tức huyết tính, khiến người khác cảm thấy lão tướng bất lão, thần uy vẫn còn, càng nhìn càng thưởng thức.
Loại khí thế này, đám chim non vừa mới cất cánh hoàn toàn không thể nào so sánh được.
Bọn họ phân ra đứng gần Lý Thế Dân, có ý hộ tống hắn.
Đỗ Hà và tam nữ vừa đi vừa trò chuyện.
Giữa lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy từ xa có một thân ảnh quen thuộc đang đi phía trước, trong lòng run rẩy, thầm nghĩ:
- Nếu để nàng ta quấn lấy thì không thể dứt ra được.
Lúc này hắn mới cười nói:
- Ba vị phu nhân, vi phu muốn tới khu vực săn bắn trước để nghênh tiếp, ta đi trước, gặp lại các nàng sau.
Nói xong giục ngựa phóng đi.
Khi ba vị giai nhân còn chưa hiểu chuyện gì, một đạo thân ảnh tú lệ xuất hiện trong mắt các nàng, chính là Cao Dương công chúa, nàng tận lực đi chậm lại, chờ bọn người Đỗ Hà ở phía sau.
Cao Dương đáng yêu cười nói:
- Trường Nhạc tỷ tỷ, Tuyết Nhạn tỷ tỷ... Vị này có lẽ chính là Vũ Mị Nương tỷ tỷ, thật xinh đẹp….
Nụ cười của nàng như búp bê, vô cùng đáng yêu, khiến người khác không khỏi thích thú.
Nàng nhìn trái nhìn phải tả nghi vấn nói:
- Tỷ phu bại hoại đâu rồi!
Ba vị giai nhân lúc này mới hiểu ý mỉm cười.
Đỗ Hà đi tới cửa chính của khu vực săn bắn, bất luận là Tả kiêu vệ hay Tả uy vệ đều đã chuẩn bị đợi mệnh.
Tới trước nhị quân, hắn hô to:
- Bệ hạ sắp đến rồi, chư vị chuẩn bị tinh thần! Đừng để người khác xem thường chúng ta!
Mặc dù Đỗ Hà không phải thống soái Tả kiêu vệ, nhưng hắn còn trẻ, chiến công đã vô số, có thể nói là mục tiêu tất cả binh lính đều hướng tới, trong quân có địa vị nhất định.
Đỗ Hà xoay người xuống ngựa, dẫn ngựa đi tới chỗ A Sử Na Xã Nhĩ.
Sau khi A Sử Na Xã Nhĩ được thông báo, dẫn một tướng chạy ra.
- Đỗ Hà lười biếng, mệt nhọc Đại tướng quân rồi!
Đỗ Hà mỉm cười bắt chuyện, bởi vì chuyện của A Sử Na Kết Xã Suất, hắn chỉ bớt chút thời giờ đến xử lý chuyện ở khu vực săn bắn, thời gian còn lại đều giao cho bọn người La Thông, Tiết Nhân Quý để ý. So với A Sử Na Xã Nhĩ cúc cung tận tụy, toàn tâm toàn ý, đương nhiên kém cỏi hơn rất nhiều.
A Sử Na Xã Nhĩ thán phục nói:
- Đỗ tướng quân nói chi vậy, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Đỗ tướng quân thân kiêm nhiều chức lại thuận buồm xuôi gió như vậy, dưới sự an bài của ngươi, chư tướng dưới trướng đều tận tâm làm việc, dùng hết bổn phận. Tất cả mọi việc đều có thể xử lý rất có trình tự, điểm này bản tướng hoàn toàn không bằng, nên noi theo học tập. Nào, để giới thiệu với Tướng quân một chút...
Hắn chỉ vào vị tướng phía sau nói:
- Vị này chính là A Sử Na Kết Sử Xuất, Đỗ tướng quân hẳn là biết...
Khi A Sử Na Xã Nhĩ đi tới, Đỗ Hà đã chú ý tới người đi sau lưng hắn, hắn là tướng quân, nhưng cũng không mặc minh quang giáp đặc dụng của tướng quân, trên thân chỉ mặc áo giáp nhẹ bó sát, cánh tay cơ bắp phảng phất như ẩn chứa lực lượng vô cùng, mái tóc rối bời được tùy tiện buộc thành một túm lớn sau đầu. Trên khuôn mặt thô ráp đen sì hiện lên vẻ kiên cường, càng phụ trợ cho đôi mắt hổ.
Đây xác thực là mắt hổ, ánh mắt của hắn giống như tròng mắt của con hổ, tràn ngập tính xâm lược, có một luồng khí chất hung ác độc địa, giống như là một con dã thú khoác lên tấm da người.
A Sử Na Kết Xã Suất!
Nếu A Sử Na Xã Nhĩ không giới thiệu trước, trong đầu Đỗ Hà đã hiện lên cái tên này, A Sử Na Kết Xã Suất tàn nhẫn thích chém giết trong ấn tượng có dáng vẻ rất giống người này.
Đỗ Hà vừa nghe A Sử Na Xã Nhĩ giới thiệu, thầm nghĩ:
- Quả nhiên!
A Sử Na Xã Nhĩ nói tiếp:
- Kết Xã Suất, vị này chính là tướng quân Tả uy vệ Đỗ Hà mà ta nói với ngươi, nhờ có hắn khuyên bảo, nếu không ta cũng sẽ không nghĩ thông suốt, còn không cảm tạ hắn.
A Sử Na Kết Xã Suất có vẻ không tình nguyện tiến lên ôm quyền, cứng rắn nói:
- Đa tạ!
Mặc dù thanh âm này rất hùng hồn hữu lực, nhưng lọt vào tai giống như gai đâm.
Đỗ Hà nheo mắt mỉm cười, nhìn “Dã thú” không biết lượng sức trước mặt, ẩn ý nói:
- Không cần, nhìn hình thể này của tướng quân đã biết là hổ tướng khó có được, có cơ hội chúng ta cùng luận bàn học hỏi!
Trong mắt A Sử Na Kết Xã Suất lóe lên lợi mang, tựa hồ có chút khinh thường nói:
- Ở Đột Quyết ta luận võ giao thủ, không chết thì bị thương, cũng không có luận bàn học hỏi vừa nói. Nếu tướng quân không sợ, ta nguyện phụng bồi.
Đỗ Hà cũng không tức giận, chỉ nói:
- Tốt lắm, có cơ hội, chúng ta sẽ “không chết thì bị thương”.
A Sử Na Xã Nhĩ vội nói:
- Kết Xã Suất không thích nói chuyện, chẳng phân biệt nặng nhẹ, Đỗ tướng quân chớ trách.
Trước đó không lâu ta có bái kiến Bệ Hạ, tiến cử Kết Xã Suất với Bệ Hạ, Bệ Hạ rất vui vẻ, phong hắn làm tướng quân Tả kiêu vệ, hiện nay đã chính thức gia nhập quân ta.
Trong lòng Đỗ Hà khẽ động, thầm nghĩ:
- Muốn dẫn xà xuất động, chức vị của A Sử Na Kết Xã Suất càng cao càng tốt, chức vị của hắn càng cao, ý nghĩa quyền lực càng lớn, chuyện có thể khống chế cũng càng nhiều, khi hành động, nhân thủ có thể xuất động tự nhiên cũng tăng theo, hay nhất là toàn bộ xuất động, một mẻ bắt hết bọn chúng. Tả kiêu vệ tướng quân có địa vị đồng cấp với mình, với tính cách thưởng phạt phân minh của Lý Thế Dân, mặc dù nể mặt A Sử Na Xã Nhĩ cũng không thể lập tức đề thăng A Sử Na Kết Xã Suất lên chức vị cao như vậy! Lẽ nào... Lý Thế Dân đã phát hiện ra dã tâm của A Sử Na Kết Xã Suất rồi sao?
Hắn hiểu ý mỉm cười, chắc chắn là như vậy.
Chỉ là sự vô tuyệt đối, chưa biết ai thắng ai!
Từ xa bụi bay mù mịt, kỵ binh mở đường của Thiên Ngưu Vệ đã đến, phân thành hai bên đợi mệnh.
Đỗ Hà, A Sử Na Xã Nhĩ cũng không nói chuyện phiếm nữa, đứng trước quân đội sở thuộc của mình chờ Lý Thế Dân đến.
Đỗ Hà kéo Tiết Nhân Quý nói:
- Nhân Quý, đại hội đi săn này có mục đích vui chơi thả lỏng, cũng là cơ hội để các các văn võ triều đình biểu hiện bản thân trước mặt Bệ Hạ, ta sẽ sắp xếp cho ngươi biểu hiện thực lực của mình, ngươi phải phát huy cho tốt, cần phải để Bệ Hạ biết đến ngươi.