Bởi vì Hoàng Thái Tử Lý Thừa Càn cố ý làm khó dễ, dẫn tới Lý gia huynh đệ bất mãn, Ngụy Vương Lý Thái càng lợi dụng cơ hội để châm chọc, trực tiếp đem Lý Thừa Càn ra chỗ đầu sóng ngọn gió, xuống đài không được. Thọ yến lập tức biến thành chiến trường. Liền tại lúc này, Trường Nhạc công chúa lạnh mặt đứng dậy:
- Mỗi người nói ít đi một câu, hôm nay là sinh nhật mẫu hậu, không phải lúc huynh đệ các ngươi đấu nhau. Nếu khiến phụ hoàng biết các ngươi tranh đấu vào lúc này thì người sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Một câu, lập tức trấn trụ hai vị hoàng tử. Lý Thừa Càn, Lý Thái đều là nhân vật không ai bì nổi, có thể kìm chế bọn họ cũng chỉ có Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn hoàng hậu. Trường Nhạc công chúa lại là công chúa mà hai người sủng ái nhất, nếu như nàng báo lại trước mặt hai người thì bọn hắn chắc chắn sẽ chịu khổ. Hai người cũng không dám nhiều lời, lui xuống.
Trường Nhạc công chúa đi vào sảnh, thi lễ với tất cả mọi người, lại nói:
- Đại ca lâm thời vâng mệnh, không có chuẩn bị, đến nỗi ra sai lầm. Trường Nhạc thay hắn hướng mọi người bồi tội.
Trường Nhạc công chúa đi tới trước mặt Đỗ Hà, nói:
- Đại danh Đỗ tiên sinh, Trường Nhạc nghe như sấm bên tai, ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay may mắn, Trường Nhạc nguyện mời tiên sinh cùng bàn, không biết tiên sinh có thể đồng ý.
Đỗ Hà thầm tán thưởng, rốt cuộc là xuất thân hoàng gia, hành động lần này của Trường Nhạc công chúa chẳng những thay Lý Thừa Càn vãn hồi mặt mũi, cũng bảo trụ mặt mũi của hoàng gia, càng bảo toàn mặt mũi cho hắn.
- Nào dám không tòng mệnh!
Đỗ Hà đứng lên.
Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ cũng mãn ý về chỗ ngồi của mình.
- Xin lỗi rồi, không thể tưởng được đại ca sẽ quá phận như thế!
Trường Nhạc công chúa trên mặt cũng có chút vẻ giận dữ, ở một bên thấp giọng nói.
Đỗ Hà thản nhiên cười nói:
- Không sao, ‘Trừng mắt đối diện cả ngàn người. Cúi đầu làm ngựa đứa trẻ con’, Thái tử đối đãi ta như thế nào, ta không thèm để ý, ta chỉ để ý, bằng hữu của ta như thế nào đối đãi ta! Nhờ phúc của thái tử, hôm nay Đỗ Hà ta phát hiện hai bằng hữu đáng để dùng mạng tương giao!
Nói xong, Đỗ Hà tự thân rót rượu trên bàn, kính hai huynh đệ Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ.
Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ từng người cũng vui vẻ nâng chén đón chào. Nhìn xem Đỗ Hà tiêu sái không bị trói buộc, tâm hồn Trường Nhạc công chúa chấn động. Phong cách khí chất chỉ làm theo ý mình này của Đỗ Hà thật khiến người mê muội.
Đỗ Hà đột nhiên phát hiện Trưởng Tôn Trùng ngồi ở đối diện chính mình vẫn một mực âm trầm liền nổi lòng ngoan độc, thấp giọng nói:
- Ngươi xem đối diện, người nọ chẳng phải không giống ác lang ăn người sao.
Trường Nhạc công chúa lạnh lùng nhìn thoáng qua, nhưng rất nhanh ngoảnh đi, thầm hừ một tiếng. Đỗ Hà cùng Lý Thừa Càn không hề quan hệ, hôm nay lại như thế nhằm vào hắn, Trường Nhạc công chúa cũng nhìn ra đây hết thảy đều là hắn giở trò quỷ, lòng chán ghét càng nặng. Có Trường Nhạc công chúa tọa trấn, tiếp đó Lý Thừa Càn cùng Lý Thái cũng không dám làm loạn. Đỗ Hà cùng Trường Nhạc công chúa ngồi chung một chỗ, hai người nhỏ giọng thì thào thật khiến người ngoài ao ước. Lý Tuyết Nhạn càng thấy chua xót, một mực nhìn chằm chằm vào, tựa hồ sợ bọn họ trước mặt mọi người sẽ làm ra hành động gì mà người khác bỏ qua.
Rượu qua trung tuần, chợt nghe một tiếng “Hoàng Thượng giá lâm”! từ ngoài điện truyền đến. Lý Thừa Càn, Lý Thái lập tức vươn người đứng dậy, một mạch chạy chậm đi ra ngoài nghênh đón. Nếu không phải người biết thật còn cho bọn hắn là phụ tử tình thâm, thực tế hai người đều sợ đối phương vượt lên trước mà thôi. Đỗ Hà cũng cùng người khác rời tiệc nghênh đón.
- Chư vị không cần đa lễ, trẫm chỉ muốn cùng với những anh kiệt tương lai của Đại Đường uống mấy chén, câu nệ lại không hay!
Lý Thế Dân cười lớn đi vào điện Thiên, khí độ quân vương hiện rõ. Đi theo sau lưng hắn còn có Trưởng Tôn lão hồ ly.
Một câu bình thường này của Lý Thế Dân lại làm cho phần lớn người trong điện Thiên kích động, mỗi người đều cảm thấy Lý Thế Dân vì bọn họ mà đến, cảm thấy được yêu mà sợ. Ngay cả Lý Nghiệp Hủ mà Đỗ Hà từ trước đến giờ vẫn thấy luôn tỉnh táo cũng lộ ra một chút kích động, không thể không thừa nhận mị lực cá nhân của Lý Thế Dân xác thực cường đại, nếu đánh giá định lượng là một trăm phần trăm.
Để cho Đỗ Hà chú ý vẫn là Trưởng Tôn lão hồ ly sau lưng Lý Thế Dân, lão gia hỏa này vẫn bộc lộ bộ dạng vô hại nhưng ai biết lão đều biết chỗ lợi hại.
Lý Thế Dân đi lên chủ vị, lại để cho từng người trở về chỗ của mình. Chợt thấy Đỗ Hà cùng Trường Nhạc công chúa ngồi cùng một chỗ, Lý Thế Dân thoáng trừng mắt. Cho đến lúc này, hắn còn nhớ rõ thần sắc Trường Nhạc công chúa làm loạn để từ hôn, khóc đến này ruột gan đứt từng khúc hồi đầu năm, nhưng hôm nay......
Rốt cuộc vẫn là người từng thấy qua đại trường diện, mặc dù không biết nguyên nhân ở đâu, nhưng Lý Thế Dân rất nhanh như có điều suy nghĩ, lộ vẻ tươi cười, trông cực kỳ hèn mọn, tựa như có chủ ý gì đó. Trưởng Tôn lão hồ ly đối với tình huống này vẫn không hề có biểu hiện, nhìn không ra lão suy nghĩ cái gì.
Lý Thế Dân cùng mọi người đối ẩm ba chén, muốn nói vài câu để kéo gần khoảng cách nhưng ngoại trừ Đỗ Hà, những người khác đều vâng vâng dạ dạ.
Lý Thừa Càn bỗng nhiên nói:
- Phụ hoàng, tại đây đều là tuấn kiệt của Đại Đường ta, hài nhi có một đề nghị, không bằng đối câu đối trợ hứng như thế nào?
Lý Thế Dân sáng mắt, vuốt râu khen:
- Đại diệu! Thái tử có đề nghị này, vậy do ngươi mở đầu!
Lý Thừa Càn hắng giọng nói:
- Nhi thần lĩnh mệnh!
Hắn giả bộ đi lại vài bước, hai tay hợp lại, nói:
- Nhi thần đã có! Tước hoan yến hỷ, thán xuân phong bất giải ly tao.
- Hay!
Lý Thế Dân vỗ tay cười to.
- Hồng oán hộc bi, tích hạ vũ thường già tam quốc.
Đỗ Hà với tư cách là cao tài sinh hệ tiếng Trung nên cũng tương đối có bản lĩnh với với câu đối.
Lý Thế Dân cười nói:
- Đối tốt tốt, đúng đấy rất tốt! Chim yến thuộc về vui vẻ, hồng hộc lo cho quốc gia, Tam quốc đã chỉ sách vở cũng nói về thiên hạ, tinh tế chuẩn xác, không thẹn là con trai Đỗ tể tướng! Ra
đề mục đi!
- Sĩ nông công thương giác thương vũ.
Đỗ Hà thuận miệng.
- Diệu!
Lý Thế Dân thấp giọng hô một tiếng, rất phấn chấn. Đỗ Hà ra câu rất hay, bốn chữ trước là sĩ nông công thương chỉ bốn nghiệp, cung thương giác thuộc về ngũ âm, lại có một lặp lại, một chữ gần đồng âm. Trong lúc nhất thời không người đối ra.
Qua hồi lâu, Lý Thế Dân mới cười ha hả:
- Trẫm đối: Hàn nhiệt ôn lương cung kiệm nhượng.
Hàn nhiệt ôn lương là bốn cảm giác của con người, ôn lương cung kiệm là ngũ đức của quân tử, có thể tính tinh tế?
Đỗ Hà cũng không nghĩ ra Lý Thế Dân vậy mà có thể đối được, cười nói:
- Bệ Hạ tài cao, Đỗ Hà bội phục!
- Trẫm ra một câu!
Lý Thế Dân lúc này cũng tới hứng thú, nói:
- Mã Siêu kỵ mã mã thượng mã hạ khán tam mã ngọa Tào.
Độ khó câu này của Lý Thế Dân cũng không thua gì câu vừa rồi của Đỗ Hà, dùng nhân vật
Tam quốc phối hợp với điển cố Tam quốc , muốn đối chuẩn tuyệt không phải chuyện dễ.
Đỗ Hà tự tin cười nói:
- Trương Phi nộ hống hống thiên hống địa thính nhất hống thối địch!
Lý Thế Dân không thể tưởng được câu của mình bị Đỗ Hà dễ dàng phá giải như thế, không phục, lại nói:
- Thanh sơn vị lão, bạch tuyết đương đầu!
Đỗ Hà suy nghĩ một chút đáp:
- Thương tùng bất cải, kính phong ngạo lập.
Lý Thế Dân lại nói:
- Ý chí vạn dặm trùm thiên hạ!
Đỗ Hà thầm khen:
- Hảo khí phách, hiển thị phong phạm quân vương tuyệt thế!
Lập tức cũng đáp:
- Chí cao ngàn trượng thẳng trời xanh!
Bọn họ một hỏi một đáp, bất giác bỏ qua toàn trường.