Nếu có Lý Tích, có Lý Đạo Tông, Đỗ Hà muốn trở thành nguyên soái quân đoàn, thống ngự mười vạn đại quân trở lên, một mình đảm đương một phía, không năm sáu năm không thể nào,... Lúc đó mới vượt qua tuổi thiếu niên ngây thơ. Nhưng bây giờ...
Trong miệng Trưởng Tôn Vô Kỵ không nói ra, trong nội tâm sớm có hận thối ruột, nếu để Đỗ Hà chinh phạt Cao Ly thì thế nào? Mặc dù hắn biểu hiện thì sao, phía trên vẫn có chủ soái quân đoàn đè nặng, công lao có lớn thế nào, cũng không có khả năng đảm nhiệm tổng chỉ huy tam quân.
Hắn tuyệt đối không thể ngờ chưa tới một tháng, Thổ Phiên lại có sự cố. Lý Tích may mắn thế nào, lại bệnh vào lúc này, ngược lại sáng tạo cho Đỗ Hà cơ hội thống lĩnh đại quân.
Nếu Đỗ Hà nam chinh thắng Thổ Phiên, vậy hắn sẽ cầm toàn bộ quân công, chính thức trở thành người kế nhiệm Lý Hiếu Cung, Lý Tĩnh, Lý Tích, Lý Đạo Tông, trở thành thống soái trẻ nhất.
Hắn muốn áp chế Đỗ Hà phát triển, kết quả vẫn có cơ hội cho Đỗ Hà.
Chuyện tốt trước kia của Đỗ Hà, đều do Đỗ Hà tranh thủ, lúc này lại tự đưa lên cho hắn.
Trưởng Tôn Thuận Đức nói ra, giống như tát tai, hung hăng đánh vào mặt hắn.
Chuyện này làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ không chịu nổi.
- Tốt, đừng nói...
Trưởng Tôn Vô Kỵ vào lúc này, tâm tình khó chịu còn hơn cả đi đại tiện không được, không muốn tiếp tục nói chủ đề này.
- Thúc thúc có bổn sự trên phương diện quân sự, nhưng lần này nam chinh không phải chuyện đàu, Đỗ Hà có thể thắng Hầu Quân Tập hai lần, cho thấy hắn có bổn sự, ngươi là tranh giành không lại hắn hắn. Việc này cứ như vậy đi...
Trưởng Tôn Thuận Đức trong lòng nóng tính, tả hữu liếc mắt nhìn, ác chạy lên não, thấp giọng nói:
- Bệ hạ sủng ái Đỗ Hà, thực sự quá đáng, Đỗ Hà hắn không có gì lợi hại, không bằng chúng ta làm cho hắn chiến bại... Xem bệ hạ làm thế nào bảo vệ hắn...
- Phanh!
Đột nhiên Trưởng Tôn Vô Kỵ đặt mạnh bát trà lên mặt bàn, va chạm cực mạnh cho nên chia năm xẻ bảy, nước trà và mảnh vỡ bắn ra tung tóe.
- Hoang đường...
Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc này tức giận như con sư tử bị thương, nhìn hằm hằm vào Trưởng Tôn Thuận Đức, lạnh lùng nói:
- Không có đầu óc à? Trưởng Tôn gia chúng ta có địa vị ngày hôm nay là dựa vào Đại Đường, Đại Đường tốt, Trưởng Tôn gia chúng ta mới tốt, Đại Đường bị uy hiếp, Trưởng Tôn gia chúng ta cũng không khá giả gì. Tổn hại lợi ích Đại Đường, cũng không khác gì đào hố chôn mình, việc này đừng vội nhắc lại.
Trong nội tâm Trưởng Tôn Vô Kỵ khó thở, nói chuyện cũng không chút khách khí. Tuy hắn không phải là chính nhân quân tử, nhưng hắn đối với Lý Thế Dân, đối với Đại Đường vẫn có tâm trung thành. Hắn có thể âm mưu dương mưu tính toán tất cả, nhưng tuyệt đối không bao giờ làm chuyện khiến Đại Đường thương gân động cốt.
Trưởng Tôn Thuận Đức là thế hệ trước của Trưởng Tôn gia, Trưởng Tôn Vô Kỵ là chất nhi của hắn. Lại còn nhỏ tuổi, quở trách như thế, trong lòng cũng có giận dữ, nhưng trở ngại quyền uy của Trưởng Tôn Vô Kỵ tại Trưởng Tôn gia, cũng không dám chọc giận hắn, phất tay áo rời đi, trong mắt tràn ngập tức giận.
Trưởng Tôn Vô Kỵ bởi vì tự tay đưa đại lễ cho Đỗ Hà, trong nội tâm cũng có cảm xúc khác thường. Hắn cuối cùng vẫn là người, không phải Phật Di Lặc chân chính, cũng có chút khó khăn, hắn không thể tỉnh táo được, càng làm không giống như Phật Di Lặc, bụng lớn có thể chứa khó chịu của cả thiên hạ.
Trưởng Tôn Thuận Đức nói ra, đã là dây dẫn nổ, kích phát cảm xúc của Trưởng Tôn Vô Kỵ, làm cho hắn trong thời gian ngắn không khống chế được.
Lời vừa ra khỏi miệng, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng biết có chút không tôn trọng trưởng bối, nhưng nói ra rồi, giống như nước đổ đi, khó hốt lại được.
Trưởng Tôn Vô Kỵ há miệng, không nói gì nữa, chỉ kinh ngạc nhìn thân ảnh Trưởng Tôn Thuận Đức biến mất trong tầm mắt.
Hắn tuyệt đối không thể ngời được, lần nói lỡ này, lại biến thành lần khiến Trưởng Tôn gia xuống dốc.
Lý Thế Dân bỏ qua lòng nghi ngờ, cất bước mạnh mẽ rời khỏi phủ Vệ Quốc Công, đi lên ngự kiệu.
Lý Tĩnh cũng không giống như lão sư, từng điểm từng điểm nói ra, mà chỉ nói ra một câu mấu chốt của vấn đề.
- Nếu Đại Đường thua, thì thế nào?
Lý Tĩnh nói vấn đề này, làm cho Lý Thế Dân có cảm giác thể hồ quán đỉnh.
Hắn không phải nhìn không thấu, mà đang ở trong cuộc, bị mê chướng. Hắn không muốn Đại Đường bại, đương nhiên sẽ không nghĩ tới bại thì thế nào. Hôm nay nghe Lý Tĩnh hỏi như vậy, suy nghĩ cũng theo đó mà chuyển động.
Đại Đường thua thì thế nào?
Sẽ không gượng dậy nổi, diệt vong sao?
Hiển nhiên sẽ không, với thực lực Đại Đường bây giờ, cho dù bại, tổn thất thảm trọng, cũng không đủ dao động căn cơ của Đại Đường. Giống như rừng vây rậm rạp, sẽ không bởi vì một ít cây bị sâu mọt phá hủy mà hủy diệt.
Trên thế giới này không có tướng quân thắng lợi vĩnh viễn, cho dù hắn rất cao siêu, đã từng bị bại. Thua bại, thắng trở lại, có gì phải sợ?
Huống chi, Đỗ Hà không hẳn sẽ bại. Hắn có thực học, thiếu chỉ là kinh nghiệm.
Kinh nghiệm không phải là thứ bẩm sinh mà có, phải rèn luyện nhiều, đánh nhiều hơn mấy trận, sẽ nắm giữ.
Lý Thế Dân lúc trước không dám dùng Đỗ Hà, là bởi vì Đỗ Hà còn quá trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, có khả năng thua. Hôm nay đã thấy ra, đương nhiên không băn khoăn, xác định chọn lựa thống soái trong lòng.
Hắn lên xa giá hồi cung, vốn định trực tiếp đi vào chính điện nghỉ ngơi, ngày mai sẽ lên triều tuyên bố công việc xuất chinh, trên đường lại biết có Đỗ Hà cầu kiến, cho nên ngồi đợi một hồi.
Con ngươi Lý Thế Dân đảo một vòng, cười nói:
- Tiểu tử này đúng là đủ gấp...
Hắn nói với thị vệ:
- Cho hắn đi vào chính điện, nói trẫm ở đó đợi hắn.
Đỗ Hà nhận được tin tức, có chút mờ mịt, chính điện là nơi ở của Trưởng Tôn hoàng hậu. Bởi vì hắn là hôn phu của Trường Nhạc, con rể của Lý Thế Dân, Trưởng Tôn hoàng hậu, cũng không cần tránh hiềm nghi, thường xuyên đến chính cung hỏi thăm, nhưng chính điện thuộc về nội cung, không phải địa phương thương nghị quốc sự, Lý Thế Dân bảo hắn đi tới chính điện, làm như vậy là có ý gì?
Hắn lắc đầu, cũng không có nghĩ nhiều, đi vào chính điện.
Đi vào trong chính điện, Lý Thế Dân dương dương tự đắc nói chuyện phiếm với Trưởng Tôn hoàng hậu.
Đỗ Hà đi qua chào, Trưởng Tôn hoàng hậu cười thần bí rời đi, hình như không có ý ảnh hưởng bọn họ thương nghị công việc.
Lý Thế Dân vẻ mặt nhẹ nhõm, không có chút nào hoang mang gì.
Đỗ Hà không khỏi thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ nhạc phụ đại nhân đã có người chọn lựa...
Hắn cũng không hỏi thẳng, chỉ thăm dò nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ngài đối với việc Thổ Phiên cuồng vọng, có ý kiến gì không?
Lý Thế Dân hừ lạnh một tiếng nói:
- Trẫm sẽ diệt...
Đây là lời nói thật, lập tức lại nói:
- Không biết làm sao Lý Thượng Sách, ốm đau tại giường, Giang Hạ Quận Vương lại ở Cao Ly, cũng chỉ có thể thả bọn họ một con ngựa. Thời điểm Lý Thượng Sách khỏi bệnh trẫm sẽ xuất binh.