Thổ Phiên cũng không phải không có người tài ba, trái lại, đối mặt với nhu cầu của hắn, dị sĩ tài ba của Thổ Phiên, chỉ dùng bốn chữ nhân tài đông đúc để hình dung.
Một người trong đó nhìn thấy quân Đường đi vào Thanh Hải, đề nghị dùng Long Dịch chống cự, kiến tạo một thành lũy khổng lồ, dùng Long Dịch làm cứ điểm, chống cự quân Đường đột kích. Nhưng Tùng Tán Kiền Bố cự tuyệt, hắn không muốn đi học Tư Mã Ý, cũng giống như Đỗ Hà đi học Chư Cát Lượng, hao tổn hao tổn tới chết.
Hắn muốn chiến thắng Đại Đường, đả bại Đại Đường, dùng làm chiển biến Thổ Phiên.
Tùng Tán Kiền Bố đúng là có chút cuồng vọng, nhưng cũng không có tự đại, cũng thấy được Thổ Phiên hiện tại không có thực lực rung chuyển con quái vật Đại Đường, hắn chỉ có thể dựa vào cao ngang Thanh Tàng, cộng thêm khí hậu mới có thể chiến đấu lại.
Tùng Tán Kiền Bố đam mê binh pháp, cho nên đối với thiên thời, địa lợi, nhân hòa phi thường để ý, cho rằng muốn chiến thắng Đại Đường, phải từ nơi này và ba đặc điểm khác. Hắn có khí hậu cao nguyên là thiên thời, đặc điểm đồi núi của cao nguyên Thanh Tàng là địa lợi, dựa vào chúng là lợi khí khắc chế quân Đường. Thiên thời địa lợi đều có, chỉ cần mượn nhờ ông trời, đối phó quân Đường bách chiến bách thắng. Dùng ông trời, đánh vỡ thần thoại bất bại của quân Đường.
Long Dịch chính là thành lũy tốt nhất chống cự quân Đường, nhưng lại quá gần Thanh Hải, quân Đường có thể đi ra vào tự nhiên. Mà Long Dịch cũng có điểm không có lợi, nó nằm ở bên ngoài của cao nguyên Thanh Tàng. Có cao nguyên phản ứng, cũng chẳng phải chí mạng. Uy lực quá nhỏ, không đủ để làm quân Đường sụp đổ.
Cho nên Tùng Tán Kiền Bố bác bỏ đề nghị này, hắn muốn đem Đường quân dẫn nào nội địa Thổ Phiên, muốn đem quân Đường dẫn vào sâu trong cao nguyên Thanh Tàng, cao nguyên chính là nơi có khí hậu ác liệt.
Sở dĩ chọn Long Dịch đối công với quân Đường, cũng không phải đơn thuần là thử thực lực của quân Đường, mà đang đánh giá, nhìn xem thực lực quân Đường như thế nào, để hắn biết mà đối phó.
Trận chiến trước mắt, mục đích cũng không kém bao nhiêu.
Tùng Tán Kiền Bố không thèm quan tâm tới thành lũy phòng ngự Long Dịch, thì làm sao có thể đối công với quân Đường ở Tát Nạc La Dịch được.
Lúc này hắn muốn nhìn xem, quân Đường từ từ xâm nhập, sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng, có như suy nghĩ của hắn hay không, có thể mượn lực ông trời, đánh tan quân Đường, tiêu diệt triệt để.
Trên chiến trường, quân Đường vẫn dũng mãnh gan dạ như trước, nhưng Tùng Tán Kiền Bố vẫn phát giác, quân Đường dũng mãnh gan dạ cũng không có phát huy toàn bộ thực lực của mình, so với trận chiến ở Long Dịch, biểu hiện của quân Đường hiện giờ, kém hơn rất nhiều.
Khí hậu của cao nguyên, trong lúc vô tình đã có tác dụng.
- Rút lui!
Tâm tình của Tùng Tán Kiền Bố đặc biệt thoải mái, thực lực của quân Đường bị khí hậu áp chế, cộng thêm trong tay hắn có lá bài tẩy, hắn đã nhìn thấy thắng lợi trong tay.
Lúc này thị vệ binh từ xa chạy tới, nói nhỏ vào tai của Tùng Tán Kiền Bố.
Tùng Tán Kiền Bố thần sắc di động, nhịn không được quát khẽ, hỏi:
- Thật sự?
- Đúng là không giả!
Tùng Tán Kiền Bố đột nhiên ngửa đầu cười to:
- Trời cũng giúp Thổ Phiên, thiên thời địa lợi nhân hoà, ba cái đều có, Thổ Phiên ta làm sao có thể không thắng.
Át chủ bài chiến thắng lại nhiều hơn một cái, Tùng Tán Kiền Bố càng tự tin vào thế cục hiện giờ.
Quân Thổ Phiên rút lui, giống nhau lúc trước, lui mà bất loạn, không cho quân Đường cơ hội truy kích.
Đỗ Hà cũng không có hạ lệnh truy kích, bởi vì không cần.
Tùng Tán Kiền Bố còn tự đưa tới cửa.
Lần đầu tiên Đỗ Hà không có phát giác dụng ý của Tùng Tán Kiền Bố, nhưng lần này không có ngốc nghếch đi tử chiến với địch, sao có thể dấu diếm được hắn...
Dụ địch xâm nhập, kéo dài chiến tuyến, lợi dụng khí hậu đặc thù của cao nguyên Thanh Tàng, đè sập bọn họ, sau đó mới là đại chiến.
Đỗ Hà hạ lệnh cho tất cả binh sĩ nghỉ ngơi và khôi phục, trong đầu nghĩ cách làm thế nào phá bố cục này của Tùng Tán Kiền Bố.
Bình tĩnh mà xem xét, bố cục của Tùng Tán Kiền Bố cũng không phải cao minh, nhưng lại đánh vào tử huyệt của quân Đường.
Khí hậu cao nguyên, đối với người Trung Nguyên mà nói, đúng là có sức mạnh ghê gớm.
- Không thể một mực để Tùng Tán Kiền Bố nắm mũi dẫn đi, làm thế nào chuyển bị động thành chủ động đây?
Đỗ Hà nhìn địa đồ trên bàn, trong mắt sáng ngời.
Tùng Tán Kiền Bố từng chút từng chút dẫn bọn họ vào hố, mục đích của hắn là dẫn bọn họ vào sâu bên trong, xâm nhập quá sâu, lợi dụng thiên thời, lợi dụng địa lợi, kéo dài chiến tiến của bọn họ, sau đó tận lực tiêu hao lực lượng của bọn họ.
Mà ý đồ này, đã biết rõ, tại sao mình không dựa theo kịch bản của hắn mà làm?
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu của Đỗ Hà, Tùng Tán Kiền Bố đánh một trận này, xết đến cùng vẫn là hao tổn, chỉ có điều phương thức tiêu hao không giống nhau.
Tiêu hao chiến, đây chính là phương thức duy nhất Thổ Phiên có thể chống lại Đại Đường.
Như Thổ Phiên lựa chọn chiến một trận ở Long Dịch, vậy thì liều vật tư, liều quốc lực. Đường triều quá cường đại, cũng không có khả năng gánh chịu cuộc chiến viễn chinh trong thời gian dài. Mà bây giờ Tùng Tán Kiền Bố hao tổn thể lực của quân Đường, dùng khí hậu cao nguyên tiêu hao nhuệ khí của quân Đường, làm sức chiến đấu quân Đường giảm đi, như vậy bọn họ mới có thể làm ngư ông đắc lợi, một lần hành động đánh tan quân Đường
- Đông đông đông...
Đỗ Hà dùng ngón tay điểm lên địa đồ, trùng trùng điệp điệp gõ gõ, ngón tay chỉ vào một địa phương cách đô thành của Thổ Phiên một chút.
Quân Thổ Phiên rút lui rút lui, nhưng cuối cùng vẫn phải dừng lại, dùng chỗ này làm cứ điểm, dùng chúng tiêu hao quân Đường. Mà cứ điểm này bao gồm ba điều kiện: thứ nhất, có thể ngăn cản thế công điên cuồng của quân Đường; thứ hai, còn có đầy đủ vật tư, trải qua tiêu hao thời gian dài, mà không tổn hao Thổ Phiên; thứ ba, nó ở vào nơi sâu nhất trong cao nguyên Thanh Tàng, phản ứng của cao nguyên quá mạnh mẽ.
Chỗ này bao gồm ba điều kiện, chỉ có trên đất, mà nơi này cách đô thành của Thổ Phiên rất gần.
Thổ Phiên sẽ dùng bùn đất xây thành, không có gì năng lực phòng ngự, duy chỉ chỉ có đô thành là ngoại lệ. Hiển nhiên là vì đô thành đặc biệt, cho nên Tùng Tán Kiền Bố dùng số tiền lớn thuê đại kiến trúc sư đông tây kiến tạo ra. Tuy nói ngoại hình chẳng ra cái gì, nhưng chắc chắn là điểm không thể nghi ngờ. Với tư cách là thủ đô, La Sa chính là trung tâm kinh tế văn hóa của Thổ Phiên, có được nhà kho dự trữ vật tư lớn nhất, khống chế mạch máu kinh tế của Thổ Phiên, chỉ cần La Sa không bị quân Đường chiếm giữ, cho dù tuyệt đại bộ phận lãnh địa đều bị quân Đường đánh hạ, căn cơ của Thổ Phiên không bị hao tổn. Cuối cùng La Sa nằm ở sâu trong cao nguyên Thanh Tàng, cũng phù hợp với điều kiện phản ứng của cao nguyên này.
Đỗ Hà đã khẳng định, quân Thổ Phiên cuối cùng sẽ lui về đây, gần La Sa.
- Người đâu... Gọi Tiết Nhân Quý, La Thông đến...
Trong nội tâm Đỗ Hà đã có kế hoạch, gọi hai vị tướng quân mà mình tính nhiệm nhất tới, ngẫm lại, hắn còn gọi thêm Chúc Hoắc tới.
Đại Đường Đạo Soái
Chương : Át chủ bài lớn nhất ()
Tiết Nhân Quý, La Thông không giống với Trương Lượng, Lưu Lan, Tân Lão Nhi, bọn họ là bộ hạ cũ của hắn, bản sự thế nào bản thân hắn rất rõ, mà cũng là người chấp hành mệnh lệnh của mình một cách tuyệt đối nhất. Đối mặt với công việc quan trọng này, hắn quyết định dùng bộ hạ cũ của mình.
Tiết Nhân Quý, La Thông chưa tới, Đỗ Hà đã ghi một phong thư tín, đặt ở trong ngực.
Phút chốc, Tiết Nhân Quý, La Thông trước sau đi tới.
- Đại tổng quản...
Mặc dù bọn họ là bằng hữu, nhưng trong quân doanh chỉ phân tiêu chuẩn thượng và hạ cấp. Chào theo nghi thức quân đội, quan hệ tới uy tín của chủ tướng, không thể bỏ qua.
Đỗ Hà cười bảo bọn họ tới gần, nói:
- Có nhiệm vụ gian khổ cho các ngươi, cho hai người các ngươi hơn vạn quân tốt, bốn vạn chiến mã, các ngươi rời doanh đi suốt đêm, mặc kệ chuyện khác, mang đại quân tới gần thủ đô La Sa của Thổ Phiên, đoạn tuyệt tất cả liên hệ giữa La Sa và quân Thổ Phiên, hơn nữa còn phải chuẩn bị cường công La Sa.
Tiết Nhân Quý, La Thông trước sau ngạc nhiên, một mình xâm nhập như vậy, phạm vào tối kỵ của binh gia.
Bọn họ nghe ngữ khí kiên định của Đỗ Hà, chân thật đáng tin, cũng không có hai lời, đồng thời đồng ý.