Người có thể bay sao?
Vấn đề này tin tưởng chỉ cần không phải đồ ngốc cũng biết đáp án, nhưng hơn một năm trước, Lý Đạo Tông lại thấy tận mắt thấy người dùng dụng cụ đặc thù bay lượn trên hoàng cung.
Lâu thành hoàng cung cao hơn tường thành Bình Nhưỡng, đã như vậy thì bay lên đây chắc không phải là vấn đề.
Lý Đạo Tông nghĩ đến đây liền vui mừng, chỉ cần có thể phá cửa thành Bình Nhưỡng vậy Cao Ly sao không thể?
Vào lúc này, đại quân nam chinh của Đỗ Hà Nam đã giành được thắng lợi quyết định.
Dưới thế công mãnh liệt của rất nhiều tinh binh mãnh tướng, cho dù tàn binh Thổ Phiên liều chết phản kháng, cũng khó có thể thay đổi Càn Khôn.
Tùng Tán Kiền Bố trong loạn quân gặp phải La Thông. Tùng Tán Kiền Bố tài trí kiến lược đều trên La Thông nhưng luận về vũ dũng kém xa tiểu Bá Vương, chỉ qua mười hiệp đã bị La Thông đâm trúng ba lần ngã trên mặt đất.
Đường binh chung quanh biết hắn là cá lớn nên ùa lên trói gô, ngay cả cơ hội tự vận cũng không có.
Tùng Tán Kiền Bố bị bắt, tất cả chủ lực đều bị Đường quân đánh bại.
Tuy trước mắt Đường quân còn chưa chiếm cứ hoàn toàn Thổ Phiên nhưng Thổ Phiên đã không có sức chống cự Đường quân.
Đỗ Hà áp giải Tùng Tán Kiền Bố quay trở về La Sa thành.
Vì biểu dương uy thế Đường quân, lễ mừng chiến thắng trở về tổ chức đặc biệt long trọng.
Với tư cách đô thành Thổ Phiên, tất cả dân chúng trong thành đều hướng về Thổ Phiên đấy, sở dĩ không phản kháng chỉ vì không có thực lực nhưng trong lòng đều mong mỏi Tùng Tán Kiền Bố có thể thủ thắng.
Chuyện Đỗ Hà muốn làm là tiêu diệt toàn bộ hy vọng còn sót lại của dân chúng Thổ Phiên, để bọn họ hiểu Thổ Phiên diệt đi, đã không còn cơ hội trở mình, an ổn sống cuộc sống mới.
Chuyện này nếu đặt ở Trung Nguyên sẽ kích động lòng căm thù của dân chúng bởi vì cố quốc khó quên, càng bắt buộc sẽ hoàn toàn ngược lại. Nhưng Thổ Phiên không giống, Thổ Phiên là dân tộc mới, có hơn nửa dân chúng là từ nước khác nhập vào, một nửa còn lại là các dân tộc khác. Bọn họ đều là bởi vì bị Tùng Tán Kiền Bố diệt nước mới nhập vào Thổ Phiên.
Tùng Tán Kiền Bố thi hành nền chính trị nhân chính để cuộc sống dân chúng tốt đẹp thì mọi người đều phục hắn, tán thành hắn nhưng bọn họ đối với Thổ Phiên lại không có tình yêu tự đáy lòng, không chịu rơi đầu đổ máu vì nó.
Đương nhiên cũng không phải không có phần tử cấp tiến nhưng những người này chỉ như bọt biển, không dấy nổi sóng gió, trực tiếp ném vào đại lao là có thể dẹp loạn.
- Đại Tướng quân, lương thảo vừa mới đưa đến, Phòng Tướng quân cùng Bùi tướng quân tại bên ngoài cầu kiến.
Đỗ Hà vẫn lo lắng vì chuyện lương thảo, quân lương mang theo đã hết, thực phẩm hiện giờ vẫn dựa vào chút lương thực dư thừa trong thành. Thành La Sa dựa theo Trường An, nhà kho phân quân thương và dân thương, quân thương là nơi chỗ để vật tư quân sự còn dân thương là để lương thực cho dân chúng.
Lương thực đã cạn, Đỗ Hà cũng không thể để cho tướng sĩ bị đói nên mở các kho dân thương không quan hệ, số lượng cũng chỉ đủ để duy trì năm ngày. Những ngày qua hắn đã ba lần phái sứ giả đi thúc dục nhưng vẫn chưa có tin tức.
Lúc này hắn nghe được tin lương thảo đến thì nỗi lo lắng cũng hạ xuống, trên mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng thoáng tức giận, trầm giọng nói:
- Bảo bọn họ vào.
Tiếng bước chân vang lên, Phòng Di Ái cùng một vị thanh niên văn nhã anh tuấn bước vào.
- Bái kiến Đại tổng quản.
Hai người cùng nhau hành lễ.
Đỗ Hà gật đầu trước với Phòng Di Ái rồi mới nhìn sang người thanh niên kia, cũng giật mình vì phong thái khí độ của hắn, thầm khen trong lòng.
Bất quá diện mạo xuất chúng cũng không có nghĩa là năng lực tương đương, hắn chuyển giọng lạnh lẽo:
- Vận lương đến trễ kỳ hạn là tối kỵ binh gia, ngươi đến trễ một tháng có biết là tội lớn bậc nào?
Bùi Hành Kiệm mặt không đổi sắc mà nói:
- Mạt tướng cũng biết quân quy, nhưng mạt tướng không thẹn với lương tâm, hết thảy thỉnh Đại tổng quản phán đoán sáng suốt.
Sau đó hắn nói ra nguyên do đến chậm, phân tích kỹ ý đồ của mình, cũng chỉ nói hành quân bị chậm là do mình, cũng không nói chuyên bị tập kích.
Chuyện này mang tính trọng đại nên hắn quyết định bẩm báo sau.
Đỗ Hà nghe xong cảm thấy kinh ngạc, không thể tưởng được vị thanh niên anh tuấn trước mặt vậy mà thâm tàng bất lộ, không khỏi hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Bùi Hành Kiệm không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp:
- Tả truân vệ thương Tào Tham quân Bùi Hành Kiệm.
- Bùi Hành Kiệm!
Đỗ Hà nghe xong cũng hiểu, nguyên lai là hắn, khó trách có kiến thức như vậy.
Hắn gật đầu nói:
- Ngươi làm rất đúng, phân tích cũng rất có trình tự nhưng cái này không phải là cớ, càng không là lý do.
Nếu như Bùi Hành Kiệm đem lương thực đến trước lúc cạn lương thì Đỗ Hà sẽ ngợi khen hắn cẩn thận nhưng mấu chốt là bọn họ đã cạn lương.
Cẩn thận cũng không cách nào thành cớ.
Không quản Bùi Hành Kiệm chính xác thế nào cũng không cải biến được sự thật Đường quân suýt nữa cạn lương.
Cái này là quân pháp, chỉ để ý kết quả mà không quan tâm quá trình, không để trộn vào bất cứ lý do gì.
Bùi Hành Kiệm lúc này cũng nghiêm sắc mặt:
- Mạt tướng biết sai, cam nguyện bị phạt nhưng còn có một chuyện bẩm báo. Trên đường tới đây, mạt tướng bị địch nhân tập kích, nếu không có Phòng Tướng quân kịp thời đuổi tới, hậu quả không thể lường được.
Đỗ Hà lúc này mới ý thức được vấn đề cũng không phải đơn giản như thế, vội vàng bảo Bùi Hành Kiệm nói rõ.
Bùi Hành Kiệm nói:
- Trải qua thẩm vấn, mạt tướng biết được tập kích đội lương thực ta chính là quân Nam Chiếu. Nam Chiếu trước đó không lâu đã xảy ra nội loạn, tân nhiệm quốc vương là huynh đệ kết nghĩa với Tùng Tán Kiền Bố nên vừa rồi dẫn theo năm vạn binh mã đến trợ giúp Tùng Tán Kiền Bố. Xem xét kỹ, mạt tướng phát hiện có người tiết lộ đường hành quân của quân ta cùng tình báo chi tiết, đề phòng bọn chúng có thủ đoạn khác nên mạt tướng tự tiện cải biến lộ tuyến.
Đỗ Hà lúc này sao không biết đây là át chủ bài của Tùng Tán Kiền Bố: Mình đốt lương thực của hắn, hắn lại sai người đoạt lương thực mình. Bọn chúng dù không có lương thực thì dù sao cũng ở trên đất mình còn Đường quân nếu không có lương thực sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đây cũng là nguyên nhân Tùng Tán Kiền Bố ẩn thân ở Quyết Thắng cốc. Quyết Thắng cốc nằm ở đông bắc La Sa, tùy thời có thể cắt đứt đường về của Đường quân.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Đỗ Hà thầm sợ hãi, hành quân tác chiến quả nhiên không được phép một chút qua loa, nếu như không phải Bùi Hành Kiệm có tài năng quân sự, nếu như không phải mình đề phòng vạn nhất thì quả thật Đường quân đã lâm hiểm cảnh.
- Đến tột cùng là ai?
Đỗ Hà mặt lộ hàn quang, trong lời nói tràn đầy sát khí.
- Lỗ Cường, một tiểu tướng quân, lời khai của hắn rất kỳ quái. Xem ra người mua chuộc hắn cũng không phải mật thám Thổ Phiên mà có khả năng rất lớn là người Đường, thậm chí là đại nhân vật của triều đình. Cụ thể là ai, hắn không biết, chỉ là suy đoán khi trò chuyện với người kia. Mạt tướng cũng biết hắn chỉ là một tên tham tài, sau lưng không chừng có người chủ trì, chỉ là Lỗ Cường cũng biết không nhiều lắm.
Đỗ Hà không thể tưởng được còn có nội tình này, trầm ngâm chốc lát nói:
- Chuyện trừng phạt tạm thời để đó, Bùi tham quân, ngươi lập tức đem tiền căn hậu quả viết rõ, ta phái người áp giải Lỗ Cường quay trở lại Trường An gặp thánh thượng, việc này chúng ta không tiện điều tra, cứ giao cho Bệ Hạ. Mặc kệ sau lưng Lỗ Cường là ai, nhất định không thể để cho bọn chúng trở thành sâu mọt của Đại Đường vương triều.
Lúc này hắn còn chưa biết vũng nước sâu quá tưởng tượng của hắn, chỉ cho rằng người giật dây kia vì tiền bán rẻ lợi ích quốc gia.
- Các ngươi đi xuống đi, thông tri hộ vệ bên ngoài để mời Trương Lượng, Ngưu Tiến Đạt, Tân Lão Nhân để mở hội nghị. Đỗ Hà tuy rất chú ý chuyện nội ứng nhưng hôm nay hắn thân là thống soái ba quân, nhiệm vụ của hắn là chiến tranh, bình định hết thảy lực lượng phản kháng Đại Đường. Những chuyện phiền toái kia cũng không thuộc hắn quản lý, báo cáo tình huống với Lý Thế Dân để Lý Thế Dân phái chuyên gia điều tra là lựa chọn chính xác nhất.
Chưa đầy một khắc, Trương Lượng, Ngưu Tiến Đạt, Tân Lão Nhân, Lưu Lan, Lưu Bá Anh đã lần lượt đến.
Bọn họ đều biết tin lương thực đã đến nên thần sắc lộ vẻ phấn khởi. Hôm nay Tùng Tán Kiền Bố bị bắt, Thổ Phiên đã không còn lực lượng nào có thể chống đỡ, công việc còn lại chỉ là đánh chiếm một số thành trì là có thể tuyên cáo toàn diện thắng lợi.
Binh lực tối đa của những thành trì này cũng không quá , hoàn toàn ngăn cản không nổi Đường quân, chưa lập tức hành động chỉ vì lương thảo chưa đủ.
Lương thảo đã đến dĩ nhiên sẽ là lúc xuất kích, mỗi người đều có phần công trong chuyện công phá Thổ Phiên.
Đỗ Hà cũng không ra lệnh như bọn họ suy nghĩ mà kể lại chuyện Bùi Hành Kiệm gặp phải, đương nhiên hắn cũng không nói tới chuyện nội gian mà chỉ nói chuyện Nam Chiếu.
- Lẽ nào lại như vậy!
Ngưu Tiến Đạt kêu lên:
- Một đám man di cũng dám đối địch với Đại Đường. Không thể bỏ qua, ta đề nghị, lập tức báo lên bệ hạ để bệ hạ cho phép chúng ta thuận thế thảo phạt Nam Chiếu để cho người trong thiên hạ biết kết cục đối địch với Đại Đường.
Chư tướng đều tán thành đề nghị này.
Đỗ Hà cũng không phủ nhận, chỉ cười nhẹ:
- Thời gian báo tin lẫn phản hồi cũng phải mất hơn một tháng, vậy còn có ý nghĩa gì?
Hắn nhìn chư tướng chung quanh, cao giọng nói:
- Bệ Hạ từng nói nói qua, chỉ cần phạm vào Thịnh Đường, xa đâu cũng giết. Ta tin tưởng đây không phải một lời nói suông, mà là một thái độ, là một phong chiến thư tới những kẻ dám đối địch với Đại Đường. Chiến thư đã hạ, chúng ta sao có thể lui bước. Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể tự định đoạt, ta không cần chờ mệnh lệnh bệ hạ, ngày mai binh phạt Nam Chiếu quốc.