Đại Đường hai mặt dùng binh, mà lại đều là vạn dặm viễn chinh, với tư cách hoàng đế Đại Đường, Lý Thế Dân là người lo lắng nhất. Mỗi lúc vật tư quân sự không ngừng từ tay hắn đưa ra đều cảm giác đau lòng.
Cũng không phải hắn keo kiệt, chỉ là có chút lo lắng vốn gốc không quy.
May mắn bất luận là quân Nam chinh hay Bắc Phạt đều truyền về tin tốt.
Ngày hôm đó, Lý Thế Dân xử lý xong sự vụ liền tới điện Lập Chính trò chuyện với Trưởng Tôn Hoàng Hậu.
Tuy hậu cung có mỹ nhân nhưng duy nhất có thể làm cho Lý Thế Dân an tâm cũng chỉ có Trưởng Tôn Hoàng Hậu. Bọn họ là vợ chồng đã trải qua hoạn nạn, không người có thể xen vào.
- Bệ Hạ, phía nam truyền đến chiến báo, còn có một phong mật tín của Đỗ Đại tổng quản đưa tới.
Lý Thế Dân lập tức tỉnh táo, vội vàng truyền thái giám đem chiến báo cùng mật tín tới. Hắn sớm đã hạ qua mệnh lệnh, chỉ cần là liên quan đến chuyện tại chiến sự nam bắc đều phải thông tri trước cho hắn bất kể thời gian.
Một phong chiến báo, một phong mật tín.
Lý Thế Dân đồng thời cầm tại trên tay, không chút do dự lựa chọn chiến báo. Hắn quan tâm nhất là tình hình chiến tranh tiền tuyến.
Trong chiến báo ghi lại thắng lợi trọng đại của lần nam chinh của Đỗ Hà.
- Bắt giữ Tùng Tán Kiền Bố, tiêu diệt Thổ Phiên.
Lý Thế Dân cười nói:
- Hoàng Hậu, tin tức tốt, Đỗ Hà tiểu tử thật khiến trẫm tăng thể diện, thận trọng từng bước, trong vòng nửa năm đã hạ xong Thổ Phiên, thật sự là khó lường.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu nghe được tin vui này cũng lộ vẻ kinh hỷ. Bà hiểu rõ nhất Trường Nhạc, Đỗ Hà với tư cách là phu quân của Trường Nhạc, con rể của bà nên tự nhiên cũng là yêu ai yêu cả đường đi, mẹ vợ xem con rể càng xem càng hợp ý nên quan tâm hắn cũng như Lý Thế Dân. Đỗ Hà lần đầu lãnh binh bên ngoài, nàng cũng cực kỳ quan tâm, giờ coi như bỏ được lo lắng, cười nói:
- Hài tử này thực sự có phong phạm Hoắc Khứ Bệnh. Đại Đường có phụ tử hắn tương trợ, thật sự là phúc khí lớn lao.
Lý Thế Dân cũng không phủ nhận mà khẽ gật đầu. Với tư cách Phòng mưu Đỗ đoạn thì cống hiến của Đỗ Như Hối đối với Đại Đường là rõ như ban ngày. Đỗ Hà mấy năm gần đây quật khởi, cống hiến cho Đại Đường càng không thể bỏ qua.
Một công một tích, Lý Thế Dân nhìn rõ mọi việc.
Hắn tiếp tục xem chiến báo, khuôn mặt tươi cười dần dần nghiêm túc, sau báo tin vui là chuyện Nam Chiếu quốc.
Lý Thế Dân không thể tưởng được Nam Chiếu quốc nho nhỏ lại dám như thế quang minh chính đại đối địch với Đại Đường, trong lòng giận dữ, thầm nghĩ:
- Thanh Liên tốc chiến tốc thắng, vượt quá dự kiến, với kinh tế hiện tại của Đại Đường đủ để duy trì đánh với Nam Chiếu một trận.
Hắn nghĩ vậy nên xem tiếp thì cười nói:
- Tiểu tử kia thật là gan lớn, đã động binh với Nam Chiếu rồi.
Đỗ Hà có quyền lực dùng binh đối với Nam Chiếu, nhưng vì không cho người khác lấy cớ nên phân tích rành mạch nguyên nhân xuất binh.
Lý Thế Dân cũng là người hiểu việc binh, tự nhiên nhìn ra Đỗ Hà quyết định đánh Nam Chiếu là tính trước kỹ càng, tương đối nắm chắc.
Hắn cũng không để ý, với tư cách thống soái ba quân còn bị bó buộc thì sao có thể đảm trách công việc?
Đây cũng là chỗ chênh lệch lớn nhất của hoàng đế hiểu hay không hiểu việc binh.
Hoàng Đế không biết việc binh chỉ sợ Đại tướng bên ngoài thoát ly sự quản chế của triều đình, coi trời bằng vung nên bó buộc họ còn hoàng đế biết việc binh lại hi vọng Đại tướng bên ngoài có thể buông tay buông chân, chỉ có như vậy mới có thể phát huy lực lượng lớn nhất của đội quân dưới quyền.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu có chút không rõ.
Lý Thế Dân cười nói:
- Tùng Tán Kiền Bố coi như một nhân vật, còn trẻ quật khởi, lôi kéo một đám minh hữu, trong đó có thậm chí còn nguyện ý vì hắn mà đối địch Đại Đường, phái binh trợ chiến. Trẫm chỉ có thể nói dũng khí có thể khen, nhưng quyết không cho phép loại tình huống này phát sinh. Tiểu tử kia chắc hẳn đã nhìn đúng điểm này nên đã động binh với Nam Chiếu.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu là một người cực kỳ thông minh, rất mẫn cảm về phương diện chính trị, từng một lần dùng thân phận Tần vương chèo chống toàn bộ Thiên Sách phủ khi Lý Thế Dân xuất chinh, cũng nghe ra trượng phu của mình ủng hộ Đỗ Hà động binh liền nói ngay:
- Hài tử này cũng thật là, phá Thổ Phiên, hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, cần gì tự quyết định làm chuyện này, vạn nhất có gì ngoài ý muốn thì làm sao.
- Cách nhìn đàn bà.
Lý Thế Dân xì mũi coi thường:
- Đây là chỗ không giống người thường của tiểu tử kia, cách nghĩ của hắn bất đồng, cũng không cân nhắc cho mình. Như lúc trước Tô Châu xảy ra dịch bệnh, hắn phá xong án vốn có thể công thành lui thân, vui vẻ trở về lĩnh thưởng, nhưng hắn vẫn ôm lấy chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình, mạo hiểm xâm nhập vào trung tâm dịch bệnh. Bởi vì hắn biết rõ, nếu dịch bệnh bùng phát sẽ khiến cho phía nam rung chuyển, làm tổn thương căn bản Đại Đường. Lần này cũng như thế, bình định xong Thổ Phiên coi như hắn đã nắm đại công, chiến thắng trở về sẽ có vinh dự cao nhất nhưng hắn lại không làm thế vì biết Nam Chiếu sớm muộn gì sẽ chống lại chúng ta, chờ chúng lớn mạnh, không bằng tiên hạ thủ vi cường.
Nói tới chỗ này, hắn liếc Trưởng Tôn Hoàng Hậu:
- Nàng lo lắng tiểu tử kia lần này tự tiện chủ trương sẽ bị người mượn cớ, trẫm còn chưa hồ đồ như vậy, phân không rõ lý lẽ.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu nói:
- Thần thiếp không dám hỏi đến chính vụ, nhưng cũng biết cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, Hà Nhi lấy được thành tựu như thế, khó tránh khỏi sẽ dẫn đến đố kỵ.
Lý Thế Dân thản nhiên:
- Chỉ cần tiểu tử kia không được sủng mà kiêu, có trẫm chống lưng cho hắn, sợ cái gì.
Đã có lời này, Trưởng Tôn Hoàng Hậu cũng yên tâm không nói gì thêm. Đỗ Hà là con rể của bà, chiếu cố một chút cũng là chuyện thường tình. Trưởng Tôn Hoàng Hậu vẫn rất nặng cảm tình, bằng không năm đó sẽ không cầu tình cho Trưởng Tôn An Nghiệp can tội mưu phản.
Lý Thế Dân đem chiến báo đặt sang bên cạnh, xem phong mật tín còn lại.
Lúc cầm mật tín trên tay, Lý Thế Dân đã cảm thấy kỳ quái, loại mật tín truyền lên thánh chỉ thường đều là chuyện trọng đại không thể để cho ai biết. Hiện tại trận chiến đã đánh thắng, mật tín lại là chuyện gì xảy ra?
Hắn nghi ngờ mở mật tín.
Lý Thế Dân vừa đọc nội dung mật tín đột nhiên biến đổi, phẫn nộ quát:
- Hỗn đãn.
Lý Thế Dân làm vậy dọa cho Trưởng Tôn Hoàng Hậu nhảy dựng.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu vội nói:
- Bệ Hạ bớt giận, giận dữ chi bằng tĩnh tâm xử lý.
Bà cũng không hỏi chuyện gì xảy ra vì biết có một số chuyện không cho phép mình can thiệp, dù là bà rất quan tâm đến chuyện của Đỗ Hà.
Lý Thế Dân là một tướng lĩnh xuất chúng nên biết rõ sự nguy hại của việc bị nội gian bán đứng tình báo, nhất là chuyện cơ mật liên quan đến vận lương càng có thể làm đại quân tan vỡ.
Chính vì biết rõ như thế nên Lý Thế Dân càng thịnh nộ.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu nói vậy khiến Lý Thế Dân đè xuống lửa giận trong lòng, cắn răng nói:
- Hoàng Hậu nói rất đúng, nổi giận chi bằng bắt kẻ sau màn. Hoàng Hậu nghỉ ngơi trước đi, trẫm có chuyện quan trọng xử lý.
Lý Thế Dân tới Lập Chính điện sai người mời Ngụy Chinh, còn có ba người Ngự sử Trung thừa, Đại Lý tự khanh của Đại Lý Tự tới.
Ngự sử trung thừa, Đại Lý Tự khanh là viện trưởng pháp viện tối cao của Đại Đường còn Ngụy Chinh là đại thần được công nhận cương trực công chính, thiết diện vô tư nhất của Đại Đường.
Lý Thế Dân truyền bọn họ tới là muốn bọn họ toàn lực tra rõ chuyện nội gian.
Trường An, Long Tỉnh trà hiên.
Vũ Mị Nương cùng tâm phúc Sử Duy Cung tụ cùng một chỗ thương nghị mật sự.
Lúc này Sử Duy Cung để mặt thật, không cải trang thành Vũ Nguyên Khánh, cũng không người nào biết Vũ Nguyên Khánh nói chuyện phiếm với Trưởng Tôn Thuận Đức chính là hắn.
- Nói như vậy, Bệ Hạ đã biết có người bán đứng tình báo Đường quân, bắt đầu điều tra?
Vũ Mị Nương gõ ngón tay lên mặt bàn, khuôn mặt kiều mỵ cười nhạt.
- Đúng vậy!
Sử Duy Cung sợ hãi, thực sự không dám nhìn nhiều, cúi đầu, nói:
- Theo Đỗ phu nhân phân phó, thuộc hạ vẫn một mực theo dõi Lỗ Cường gia, ngày hôm qua trong đêm từng nhìn thấy người Đại Lý Tự lặng lẽ mang người nhà Lỗ Cường đi tra hỏi.
Chuyện này là chỗ lợi hại của Vũ Mị Nương. Nàng không cách nào xác định Lý Thế Dân khi nào biết rõ tin tức nội gian, cũng không dám phái người nhìn chằm chằm vào Đại Lý Tự để điều tra động tĩnh. Nhưng nàng lại biết nếu Lý Thế Dân bắt tay điều tra việc này, người nhà Lỗ Cường là đột phá khẩu duy nhất. Chỉ cần chằm chằm vào người nhà Lỗ Cường thì sẽ biết rõ hết thảy.
Vũ Mị Nương nói:
- Triều đình đã triển khai điều tra, tin tưởng với năng lực quan viên Đại Lý Tự, không bao lâu sẽ tra được tới Vũ Nguyên Khánh, lại từ đó tìm được Trưởng Tôn Thuận Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ. Giờ đến lúc ngươi ra mặt, hết thảy theo kế hoạch tiến hành, phải làm gọn gàng.
Sử Duy Cung cung kính lĩnh mệnh.
Ngày hôm sau, Sử Duy Cung liền cải trang thành Vũ Nguyên Khánh, ngồi ăn uống với Trưởng Tôn Thuận Đức tại lầu lớn của Nghênh Tân lâu nổi tiếng nhất Trường An, cuối cùng còn tranh chấp với khách uống rượu làm cho mọi người đều biết.
Năng lực của Đại Lý Tự cũng không hổ danh, chỉ qua một đêm đã hoàn thành thẩm vấn.
Người nhà của Lỗ Cường vốn không quen sóng gió, sao qua được những người chuyên thẩm vấn của Đại Lý Tự, chỉ qua một đêm đã khai ra chuyện từ mười tám đời tổ tông.
Hết thảy chuyện của Lỗ Cường đều được tra hỏi, hắn giao lưu với ai, mấy lần đi kỹ viện…đều không thể dấu giếm.
Lỗ Cường chỉ là một tiểu tướng không có ý nghĩa, bằng hữu kết giao rất ít, dễ dàng phát hiện ra Vũ
Nguyên Khánh.
Một tiểu tướng sao có thể quan hệ được với người đã từng là Quốc Công gia?
Tuy Quốc Công gia sớm đã là chuyện quá khứ nhưng chưa tới mức luân lạc để làm bạn với một tiểu tướng, nâng cốc ngôn hoan. Huống chi, Quốc Công gia còn từng va chạm với Đỗ Hà.
Vì vậy, Đại Lý Tự mời Vũ Mị Nương tới để hỏi.
Vũ Mị Nương là một “cô nương thành thật”, kể lại chi tiết chuyện Vũ Nguyên Khánh vô liêm sỉ.
Mấy vị quan viên Đại Lý Tự đều là văn nhân, nặng nhất hiếu đạo, nghe chuyện Vũ Nguyên Khánh bất trung bất hiếu đều căm phẫn, lại nghe Đỗ Hà từng giáo huấn qua Vũ Nguyên Khánh liền nhìn nhau: Vũ Nguyên Khánh có cừu oán với Đỗ Hà, dĩ nhiên sẽ có động cơ trả thù.
Chỉ là một tên Quốc Công đã bị phế, sao có lực lượng thông đồng Thổ Phiên?
Từ Vũ Nguyên Khánh, đám người Ngụy Chinh nhìn vào Trưởng Tôn Thuận Đức.