Đối mặt với Đỗ Hà thành thật như thế, Lý Thế Dân chẳng những không cảm động, ngược lại giận tím mặt, đứng dậy quát:
- Hảo tiểu tử, trả lời sảng khoái như vậy, chẳng lẽ lại còn muốn cưới cả hai?
Đỗ Hà hơi ngượng ngập:
- Là muốn, không, là nằm mộng cũng muốn, đương nhiên, ban ngày cũng muốn!
- Ngươi......
Đỗ Hà thành khẩn khiến cho Lý Thế Dân kích động nói không ra lời, đi qua đi lại hai bước, mới chỉ vào Đỗ Hà quát:
- Trẫm thật đúng là nhìn lầm ngươi rồi! Lão phu đem công chúa thương yêu nhất gả cho ngươi, ngươi lại nổi lòng tham, hoa tâm. Một công chúa không đủ, còn muốn dắt thêm một quận chúa, tức chết ta.
Tại Đường triều, Phò mã cũng không phải không thể nạp thiếp, nhưng có hai điều kiện, một công chúa đồng ý, hai cưới công chúa được một thời gian nhất định. Hành vi kiểu chưa ăn xong trong chén đã nhìn nồi như Đỗ Hà có thể nói từ xưa đến nay chỉ mình hắn. Khóe miệng Đỗ Hà hơi mím lại, nhìn người có thể là cha vợ tương lai, có chút muốn cười nhưng cố nén.
Lý Thế Dân càng căm tức hơn, vốn định phát uy mắng Đỗ Hà một trận để cho hắn nhận thức sai lầm của mình, sau đó ngoan ngoãn đáp ứng chỉ lấy một mình Trường Nhạc, làm con rể ngoan, mọi sự đại cát. Nhưng thấy biểu hiện của Đỗ Hà lúc này biết hắn căn bản không nghe, ngược lại thầm cười trộm.
- Cười cái gì cười?
Lý Thế Dân vẫn sầm mặt.
Đỗ Hà tất cung tất kính mà nói:
- Tiểu tử không dám nói!
- Nói!
Lý Thế Dân tăng thêm ngữ khí.
- Là thúc thúc lại để cho tiểu tử nói đấy nhé! Cũng đừng trách ta vô lễ!
Đỗ Hà có chút buồn cười.
- Mgươi nói là được, tại đây không phải triều đình, trẫm không trách ngươi!
Lý Thế Dân cũng thấy hiếu kỳ, nói vẻ sốt ruột.
- Nếu Liễu Hạ Huệ quát mắng tiểu chất như thế, có lẽ tiểu chất còn nghe nhưng là Lý thúc thúc sao? Ừ...... cái này có điểm khó khăn rồi. Từ đáy lòng, tiểu chất vẫn một mực xem Lý thúc thúc là một tấm gương.
Vì hạnh phúc tương lai, Đỗ Hà cho Lý Thế Dân lên mây rồi nịnh nọt, tuy rất thô thiển nhưng cũng là nịnh nọt. Lý Thế Dân trợn tròn mắt, không thể tưởng được Đỗ Hà lớn mật như vậy, dám dùng đòn hồi mã thương, quanh co lòng vòng nói nhân phẩm của hắn có vấn đề, không có tư cách chỉ trích hắn.
- Cái này......
Lý Thế Dân có chút xấu hổ, cũng có chút tức giận. Hắn cũng không phủ nhận chính mình háo sắc, nhưng lại để cho Đỗ Hà nói toẹt ra thì khó tránh khỏi mất mặt.
Đỗ Hà vội hỏi:
- Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Khổng thánh nhân cũng nói: "Ẩm thực nam nữ là dục vọng lớn của con người". Trường Nhạc công chúa ôn nhu hiền lành, nghiêm nghị đoan trang, hơn nữa được Lý thúc thúc ảnh hưởng nên thư pháp hội họa, tài trí cũng cực cao, nếu có thể lấy nàng làm vợ, đúng là phúc khí của Đỗ Hà tám đời đã tu luyện!
Những lời này khiến Lý Thế Dân liên tục gật đầu, cực kỳ thoả mãn, Trường Nhạc từ trước đến nay vẫn là bảo bối trong tay hắn, Đỗ Hà khen ngợi cao như thế chính hợp tâm ý, cũng khiến hắn dịu đi một chút.
- Tuyết Nhạn cũng không kém! Nghịch ngợm khả nhân, hoạt bát sáng sủa, ở một chỗ với nàng rất thoải mái ấm áp, có thể lấy được nàng cũng là một loại phúc phận.
- Có lẽ là ta lòng tham, hoa tâm rồi nhưng thực sự tiểu chất không nỡ bỏ ai! Nếu là đổi lại Lý thúc thúc, ngươi sẽ làm như thế nào?
- Cái này.....
Lý Thế Dân ấp úng. Nếu là hắn, không hề nghi ngờ, đương nhiên là hai người đều lấy, nhưng nếu trả lời như thế thì làm sao hắn có thể ngăn cản cách nghĩ của Đỗ Hà? Trong lúc nhất thời, Lý Thế Dân bất giác tán thành hành vi của Đỗ Hà, sau một lúc mới lấy lại bình tĩnh.
- BA~!
Một tiếng, hắn vỗ đùi, đứng lên mắng:
- Hay cho tên tiểu tử thúi, trẫm suýt nữa bị ngươi lừa gạt rồi. Dám tính toán trên đầu trẫm, cầm trẫm làm vũ khí sử dụng, nằm mơ! Việc này, trẫm mặc kệ, ngươi muốn làm thế nào thì tùy, trẫm muốn nhìn xem ngươi làm sao thuyết phục Đỗ tể tướng và hai nha đầu Trường Nhạc, Tuyết Nhạn.
Đỗ Hà mở trừng hai mắt, vẻ mặt cầu xin. Hắn cũng biết nếu muốn lấy cả Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn thực sự không phải là một chuyện dễ dàng, chỉ vì bọn họ đều là thành viên hoàng thất, một người là công chúa, một người là quận chúa, đều là thân cành vàng lá ngọc, bạc đãi ai cũng không tốt. Trong sử sách cũng không thấy ghi chép ai có loại phúc khí này. Muốn trái ôm phải ấp, con đường này cũng không dễ đi, nhưng chỉ cần đạt được Lý Thế Dân ủng hộ, hết thảy đều đơn giản. Dù sao hắn là Hoàng Đế, ở trên vạn vạn người, chỉ cần hắn đồng ý thì chuyện dù phiền toái thế nào cũng có thể giải quyết. Cho nên hắn biến đổi biện pháp, ý đồ thuyết phục Lý Thế Dân trợ giúp, nào ngờ lại thất bại trong gang tấc, để cho hắn phát giác.
Lý Thế Dân đắc ý nhìn qua hắn, tựa hồ muốn nói:
- Tiểu tử, muốn giở trò trước mặt trẫm, ngươi còn non lắm!
- Đừng, ta sai rồi vẫn không được mà! Lý thúc thúc đừng thấy chết mà không cứu, hạnh phúc chung thân của tiểu chất đều ký thác vào trên người của ngươi rồi.
Đỗ Hà đáng thương xin giúp đỡ, không có cách nào khác, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, huống chi đối phương là nhạc phụ đại nhân tương lai.
Lý Thế Dân phất tay:
- Đừng vờ vịt, phiền toái ngươi gây ra thì tự mình giải quyết đi!
Vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, thực sự không có lòng nghĩ cách cho Đỗ Hà trái ôm phải ấp.
- Dù sao cũng là người đồng đạo mà!
Liền tại lúc này, ngoài phòng truyền đến thanh âm Đỗ Như Hối:
- Hoàng Thượng, Thổ Phiên Tán Phổ Tùng Tán Kiền Bố đưa tới một phong thư, dùng tên bắn tới Trường An.
Lý Thế Dân bất động thanh sắc:
- Đem trình lên.
Đỗ Như Hối đi vào, trong tay cầm một mũi tên, trên đầu buộc một tấm vải, tựa hồ là bức thư.
Đỗ Hà đang muốn cáo từ, Lý Thế Dân ý bảo không sao, để cho hắn tiếp tục ở lại đó.
- Đỗ tể tướng, ngươi tới đọc!
Lý Thế Dân một lần nữa ngồi xuống, làm hoàng đế thật là tốt, thư tín đều có người đọc. Đỗ Như Hối lên tiếng, mở bức vải trên đầu tên, đưa mũi tên cho Đỗ Hà cầm.
Nhận lấy mũi tên, thấy đuôi tên có khắc mấy chữ Tán Phổ trí thư đường chủ, Đỗ Hà mỉm cười, phương thức đưa thư của Tùng Tán Kiền Bố quả thật đặc biệt, cũng không biết còn ở xã nội nô lệ hay cả giấy viết thư cũng không nỡ dùng.
Đang nghĩ ngợi thì Đỗ Như Hối đọc:
- Nếu không trả lại đại tướng, không cho phép gả công chúa, đích thân cầm mười vạn binh, đánh Đường Quốc, giết đường chủ, cưỡng đoạt công chúa, đón đại tướng trở lại.
- Ách......
Đỗ Hà há hốc mồm, không biết nói cái gì, Tùng Tán Kiền Bố cũng quá điên, có mười vạn binh cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn muốn giết hoàng đế Đại Đường.
Lý Thế Dân giận tím mặt, quát:
- Man di điên cuồng, lần này không để cho bọn chúng biết tay thì trẫm sao làm được Thiên Khả Hãn!
Theo như Đỗ Hà thấy, Tùng Tán Kiền Bố là cuồng vọng vô tri, chỉ là cười cười. Nhưng trong mắt Lý Thế Dân là sự khiêu khích với hoàng quyền, khiêu khích uy nghiêm Thiên Khả Hãn nên trong mắt bắn ra lửa giận. Hắn mặc dù đem trọng tâm đặt ở Tây Vực, không đem Thổ Phiên trong mắt nhưng cũng không cho phép bọn chúng công nhiên vuốt râu hùm.
Một trận chiến đã không thể tránh được.
Lý Thế Dân đã trầm mặc hồi lâu, bất ngờ nói:
- Đỗ tiểu tử, chuyện này muốn trẫm hỗ trợ cũng thành, xuất ra bản lãnh của ngươi đi, biểu hiện tốt thì trẫm sẽ xem xét một hai!
- Dạ! Tạ Lý thúc thúc!
Đỗ Hà lấy lại tinh thần, Thổ Phiên, vì hạnh phúc của ta, chỉ có thể ủy khuất ngươi rồi.
Lời tạ còn chưa dứt chừng mười giây, hắn đã cao giọng nói:
- Lý thúc thúc, ta có hai sách có thể phá Thổ Phiên!