"Thế nhân cách thì sao? Có thể tin tưởng được không?" Lý Chiêu lại hỏi.
Nàng không cảm thấy Nhạc Chức xấu, nhưng cảm thấy Nhạc Chức rất ngông cuồng.
Nha đầu kia dù bản sự lớn thì cùng lắm chỉ là đạo sĩ, có thể đắc đạo thành tiên hay không còn chưa biết mà đã không coi bản thân là phàm nhân rồi, gặp nàng mà không biết chút quy củ nào cả.
"Ngươi cũng biết, Phục Linh đan đối với yêu quái hay đạo sĩ đều là thuốc đại bổ.
Biết đâu nàng không phải là thuốc cứu mạng của trẫm mà trẫm lại thành thuốc đại bổ cho nàng thì sao?"
"Bệ hạ quá lo lắng rồi.
Dựa vào đạo hạnh của Nhạc Chức, chưa chắc đã coi trọng Phục Linh đan." Mạc Điệp cười, Sơn Thần bà bà người ta dù gì cũng đường đường chính chính là thần tiên, làm sao có thể để ý chút linh lực của Phục Linh đan? Trên trời vớ bừa chút đan chút dược a, chả lẽ lại không mạnh bằng thứ này sao?
"Hừm..." Lý Chiêu khẽ cau mày, không có chút vẻ vui sướng nào của người sắp trở về từ cõi chết.
Thái Sử Lệnh đã nói nhất định phải dời cung, bằng không giang sơn Lý thị chắc chắn sẽ tai hoạ liên miên, việc này không phải trò đùa.
Nếu Liêm Thủy trấn đã là vùng đất tuyệt hảo thì nàng chỉ có thể xây cung ở đó, việc này ảnh hưởng đến quốc vận trăm năm ngàn năm của Đại Đường, không thể nào lùi lại tìm nơi khác, bằng không tai họa sẽ rơi lên đầu muội muội và con cháu đời sau của nàng.
Nhưng sự cố chấp của Nhạc Chức đối với Bắc Sơn cũng thực sự khiến người ta có chút đau đầu.
Nàng tin ánh mắt Mạc Điệp, tin là Nhạc Chức có thể kìm chế được Phục Linh đan.
Nhưng có thể giúp là một chuyện còn nguyện ý giúp hay không lại là chuyện khác.
"Mạc Điệp, ngươi có còn nhớ sư phụ ngươi từng nói nhất định phải dời cung? Khâm Thiên Giám đã tính ra long nhãn ở tại Bắc Sơn, chậm nhất cuối năm phải dời qua đó, bằng không sang năm tất có một trận đại họa khiến Lý gia thương cân động cốt." Lý Chiêu che ngực thở hổn hển nói.
"Nhớ ạ.
Thân thể bệ hạ có còn chịu đựng được không?" Mạc Điệp rất lo lắng, nhưng lại hữu tâm vô lực.
"Ta không sao." Lý Chiêu liếm bờ môi khô đắng: "Nhạc Chức chết sống không chịu rời khỏi Bắc Sơn, gút mắc này nếu không giải được, chưa chắc nàng đã chịu giúp chúng ta một tay, không thành tai họa đã là may." Nàng vốn chỉ kéo dài hơi tàn, dù còn Thái Sử Lệnh thì nàng cũng không sống tới số tuổi thọ của thường nhân.
Chỉ là thân thể đột nhiên ác biến khiến nàng có chút không kịp chuẩn bị, còn quá nhiều chuyện phải gấp rút lo liệu an bài.
Chết là điều xưa nay nàng không sợ, đương nhiên, nếu có thể sống tiếp để chăm sóc muội muội vẫn là tốt nhất.
Nỗi vướng bận này đến chết nàng vẫn nơm nớp lo sợ không nguôi.
Lúc Mạc Điệp ở Bắc Sơn biết được việc này cũng cảm thấy vận mệnh trêu người, vì cớ gì hết lần này tới lần khác đều là Bắc Sơn? Nhưng kể ra cũng không phải việc gì khó, nàng hỏi lại Nữ Đế: "Sao bệ hạ nhất định phải buộc nàng rời khỏi Bắc Sơn? Việc này quan trọng ở chỗ ngài dời qua đó chứ đâu phải nàng dọn đi a!" Bất quá Sơn Thần bà bà cũng phải nhượng bộ, Bắc Sơn cũng quá nhỏ, không san bằng thật sự không cách nào xây cung.
"Do ngươi không biết.
Tẩm cung nhất định phải xây ở Bắc Sơn, cũng không thể để ta và nàng..." Lý Chiêu cười lắc đầu.
Nha đầu kia xuất quỷ nhập thần, ở chung một chỗ không chừng sẽ bị dọa chết tươi.
Được rồi, đi một bước tính một bước! Sẽ có cách thôi.
Mạng phải giữ, cung cũng phải dời!
"Trước mắt quan trọng nhất là phải nhanh chóng thả người khỏi Hình bộ.
Ngươi tự đến Hình bộ truyền khẩu dụ của trẫm, cứ nói trẫm không biết gì về chuyện này." Lý Chiêu liếc nhìn huyết thư vừa nhận được để cạnh bên, vừa cười bổ sung một câu: "Mang kim sang dược theo đi." Người kia cứ cắn nát ngón tay viết thư, cũng không sợ đau hay sao, chẳng lẽ người lớn thế rồi mà lại không biết dùng bút?
"Thưa vâng." Mạc Điệp đứng dậy đáp.
Trước cổng đại lao Hình bộ, Mạc Điệp và A Trản không hẹn mà gặp.
"Hoa yêu bà bà." Mạc Điệp không đợi A Trản mở miệng đã vội giải thích: "Chuyện này thật sự là do hiểu lầm, bệ hạ vừa nghe nói Sơn Thần bà bà bởi vì tự tiện tiến cung mà đến Hình bộ nhận tội, lập tức ra lệnh cho ta tới thả người.
Người nghĩ mà xem, nếu hôm qua bệ hạ mà có tâm kế thì sao có thể thả Sơn Thần bà bà xuất cung? Sơn Thần bà bà cũng thật quá khách khí, đoán chừng lo rằng tùy ý ra vào hoàng cung sẽ làm mất mặt bệ hạ, cho nên mới đến Hình bộ nhận tội."
A Trản cười liếc qua Mạc Điệp, trầm mặc nửa ngày bỗng nhiên nói: "Bỗng dưng ngươi lại nói nhiều, là vì chột dạ sao?" Trong ấn tượng của nàng tiểu đạo cô luôn luôn kiệm lời ít nói, dông dài thế này vẫn là lần đầu tiên.
Mạc Điệp chột dạ ngậm miệng lại, theo sau A Trản đi vào trong lao.
Mùi phấn mê hương vẫn còn, từ ngục tốt đến tù phạm đều đang ngủ say.
Mạc Điệp chào hỏi một lúc cũng không thấy ai đến, thế là không kiêng dè gì nữa, hai người lười đi đường bay thẳng đến cửa nhà lao của Nhạc Chức.
Nhạc Chức ngồi xếp bằng trên mấy chồng cỏ dại, hai mắt nhắm lại tĩnh khí ninh thần.
"E hèm --" Nàng đang nỗ lực giúp mình tỉnh táo lại, nỗ lực tự thuyết phục mình không nên so đo với một nha đầu phàm nhân.
Nhưng nàng thật sự nuốt không trôi cục tức này a!
Nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, Nhạc Chức cảnh giác mở mắt ra, trong nháy mắt nửa vui nửa buồn.
A Trản và tiểu đạo cô sao lại hòa khí đứng chung một chỗ thế này? Chẳng lẽ A Trản nhẫn tâm bỏ rơi nàng theo phe Hoàng đế? Nhạc Chức không dám nghĩ thêm nữa.
Hoàng đế đã khiến nàng thấy được lòng người hiểm ác, nếu như A Trản lại bỏ nàng mà đi...!Không.
Tuyệt đối không thể nào!
"A Trản, sao tỷ lại đi cùng tiểu đạo cô? Có phải nàng ta uy hiếp tỷ không?" Nhạc Chức với tay kéo A Trản vào trong lao đưa tay bảo vệ, ngăn cách giữa nàng và Mạc Điệp, sau đó lạnh lùng nói: "Muốn báo thù cho sư phụ ngươi thì cứ việc nhào vô! Để xem ngươi có đủ bản lãnh không nhé."
Mạc Điệp cô đơn đứng ngoài cửa nhà lao, mím chặt môi xấu hổ cúi đầu.
Nàng mãi luôn cố gắng không nghĩ tới cái chết của sư phụ, cũng không ngừng tự thuyết phục sư phụ chết chỉ là ngoài ý muốn, thậm chí vì muốn bản thân dễ chịu hơn một chút mà từng nỗ lực ti tiện suy nghĩ sư phụ làm nhiều việc ác chết chưa hết tội.
Nhưng vẫn vô ích, dù rằng chưa từng hối hận, nhưng áy náy cũng chưa từng giảm đi.
Dù sư phụ làm nhiều chuyện ác thì cũng là đại ân nhân nuôi nấng dạy dỗ nàng, chuyện nàng làm phản nói thế nào cũng là không đúng.
A Trản nhìn Mạc Điệp, đáy mắt có chút đau lòng.
Tiểu đạo cô vẫn cảm thấy là tự mình hại chết đạo sĩ điên, mỗi lần nhắc tới chuyện này tự trách áy náy đều viết cả lên mặt, nhưng nàng làm vậy là vì cứu mình và A Chức a!
"Nàng không phải tìm chúng ta báo thù." A Trản thuật lại đại khái chuyện hôm đó sau khi rời khỏi Bắc Sơn cho Nhạc Chức, sau đó nhìn Mạc Điệp nhíu mày: "Tiểu đạo cô, nói gì đi! Ngươi tới đây làm gì?"
"Sơn Thần bà bà, hôm nay ta phụng mệnh bệ hạ đón ngài đi ra.
Bệ hạ không biết chuyện ngài đến Hình bộ..." Mạc Điệp nhớ tới chính sự.
Ha ha.
Nhạc Chức lạnh mặt nghe Mạc Điệp bịa chuyện.
Nào là Hoàng đế khen nàng có khí phách dám làm dám chịu, sợ ảnh hưởng mặt mũi Hoàng gia thế này thế nọ.
Xớ! Không biết nàng đến Hình bộ sao? Rõ ràng đã nghe họ Tề bẩm báo, còn xem thư nàng nhờ Tiểu Đồ Chu đưa đi.
Bây giờ còn giả vờ giả vịt với ai? Thật sự coi nàng là cục đá dễ qua mặt sao?
"Thật không? Nàng còn nói gì nữa?" Nhạc Chức nhếch mép hỏi, cười như không cười.
Mạc Điệp ậm ừ nửa ngày nói không nên lời: "Tóm lại cũng chỉ có thế thôi ạ." Nàng dừng một chút, hơi thẹn thùng nói: "Còn có một việc muốn nhờ ngài hỗ trợ..."
A Trản không chịu được tiểu đạo cô cứ nói gần nói xa, không nhịn được bèn nói: "Ngươi cứ thoải mái nói ra là được, người muốn cứu là ai? Ta và A Chức giúp được nhất định sẽ giúp."
Sắc mặt Nhạc Chức lúc này mới hơi thả lỏng, cố gắng khắc chế lửa giận hừng hực trong lòng.
Người chọc tức nàng là Hoàng đế, không phải tiểu đạo cô, tiểu đạo cô dù gì cũng đã cứu nàng và A Trản một mạng, nếu nàng lấy oán trả ơn thì có khác gì tiểu nha đầu dối trá trong cung kia đâu? "Cứ nói đi đừng ngại! Chúng ta giúp được nhất định sẽ giúp."
Lúc này Mạc Điệp mới yên lòng nói: "Là bệ hạ.
Khi bệ hạ còn bé đã lâm bệnh nặng, phải uống một hạt đan mới khởi tử hồi sinh.
Nhưng đan kia không phải vật bình thường, nếu không có người áp chế sẽ phản phệ chủ.
Sau khi sư phụ qua đời trong cung không còn ai có thể áp chế vật này, cho nên muốn xin ngài tiến cung thử một lần, ngài là thần tiên lại biết đạo thuật.
Bằng không chỉ e bệ hạ không còn cầm cự được bao lâu nữa..."
Mạc Điệp nói xong đỏ mắt tự trách.
Nhạc Chức sửng sốt, không thể tin được hỏi: "Ngươi nói cái gì?" Trên mặt viết đầy khiếp sợ.
Chuyện này chẳng phải là báo ứng sao? "Ha ha ha ha ha ha ha..." Nàng thực sự không nhịn được cười.
Mạc Điệp thần sắc kinh ngạc nhìn về phía Nhạc Chức: "Sơn Thần bà bà, ngài không muốn cứu bệ hạ sao? Dù chỉ thử một lần?"
"Cứu nàng đương nhiên là không thể rồi, chờ Hoàng đế chết làm pháp sự siêu độ cho nàng thì được." Nhạc Chức bỗng nhiên vỗ đầu một cái, cười đầy ẩn ý: "Ái dà da, suýt nữa thì quên mất.
Ta còn phải ở đây ba năm cơ mà, chắc không đưa tang được rồi, chỉ có thể đợi ba năm tròn đến trước mộ nữ hoàng bệ hạ tận tâm tận ý cúng tế thôi."
Hoàng đế muốn nhờ vả nàng sao? Vậy thì ngoan ngoãn mà cầu xin đêêê! Hoàng đế muốn nàng ra ngoài thì nàng lại càng không đi ra, ở đây sống thêm mấy ngày, xem thử Hoàng đế có thể làm gì.
Đương nhiên, chủ yếu phải giải quyết cho xong chuyện Bắc Sơn.
Bây giờ nàng nắm lợi thế trong tay, tốt nhất là Hoàng đế mau xây lại miếu cho nàng, dời người trở về cho nàng.
Về phần có cứu Hoàng đế đáng thương hay không...!Còn phải xem tâm tình thế nào đã! Dù gì hiện giờ nàng cũng không có hứng cứu người đâu.
A Trản cũng rất khiếp sợ.
Hoàng đế có chết hay không nàng không quan tâm, nhưng cục đá ngốc nhà nàng sao có thể nói ra lời độc ác với một người không cừu không oán như vậy?
Đúng.
A Chức lòng dạ hẹp hòi ưa thù dai, nhưng xưa nay chưa từng vô cớ ác ý với ai a! Nên hảo hảo túm về nhà dạy lại mới được.
"A Chức.
Muội có thâm cừu đại hận gì với Hoàng đế à? Không giúp người khác thì thôi, sao lại ác mồm ác miệng thế."
"Thâm cừu đại hận thì chưa nói tới, nhưng dù sao cũng có giao tình gì đáng giúp đâu." Nhạc Chức đúng lý hợp tình nói: "Với cả, tiểu đạo cô nói viên đan kia sẽ phản phệ chủ, hôm qua vào Đại Minh cung ta đã ngửi thấy yêu khí trên người Hoàng đế.
Viên đan mà Hoàng đế dùng, chỉ e chính là yêu đan!"
Yêu đan tức là đan luyện từ yêu.
A Trản chính là yêu.
"Tiểu đạo cô?" A Trản thần sắc lạnh lùng nhìn về phía Mạc Điệp.
Mạc Điệp không hề phủ nhận..