Đại thúc nói chuyện, tiến lên cầm lấy rượu và thức ăn.từ trong tay của Dương Thủ Văn
– Như vậy cháu cũng có thể nhẹ hơn một chút.
Trong lòng Dương Thủ Văn dường như có mười ngàn câu F*ck Your Mom gào thét… Ngươi giúp ta cầm rượu và thức ăn sao?
Nhưng hắn không nói thêm gì nữa, chỉ có thể cười khổ ở phía trước dẫn đường.
– Lại nói tiếp, ta với Văn Tuyên cũng đã mười mấy năm không gặp… Ta nhớ trước kia ông ấy đảm nhiệm chức Quả Nghị Giáo úy ở chiết Xung Phủ Quân Châu, tại sao lại chạy tới Xương Bình làm Huyện úy chứ? Nếu không phải năm nay ông ấy đi Kế huyện làm việc, ta cũng không biết ông ấy đang ở u Châu.
Thần sấc Trần Tử Ngang thoải mái, mang theo rượu và thức ăn đi theo Dương Thủ Văn.
Gã vừa đi, vừa nói, bộ dáng đã quen biết với nhau rất lâu rồi:
- Đúng rồi, Đại Lang cháu mười bảy tuối ròi đúng không, hiện giờ đang đọc sách ở đâu?
- Ta… Không đọc sách.
– Không đọc sách?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công
2. Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại
3. Hôn Hoàng
4. Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
=====================================
Trần Tử Ngang đột nhiên dừng bước lại, tức giận nói:
– Văn Tuyên thật quá vô lý. Nhớ năm đó, Hi Văn giỏi văn chương như thế nào, con trai của nàng sao có thế không đọc sách được? Lan truyền ra ngoài, chẳng phải là đánh mất thế diện của Hi Văn sao?
Hi Văn, chính là mẹ đẻ của Dương Thủ Văn, Trịnh Hi Văn.
Đối với việc của mẹ đẻ mình, Dương Thủ Văn kỳ thật biết cũng không nhiều.
Nghe Trần Tử Ngang nói như vậy, Dương Thủ Văn mới biết được mẫu thân lúc trước cũng rất có tiếng tăm.
– Tiên sinh đừng như thế, việc này không thể trách cha ta.
– Ta… Vài năm trước vẫn ngốc nghếch, bị mắc bệnh đần độn. Mãi đến trước đây vài ngày, ta mới minh mẫn lại, không đi học cũng không phải là cha ta không muốn đế ta đi học.
Trần Tử Ngang nghe, nhưng lại lộ ra một chút buồn bã.
– Hoá ra… Ta còn tưởng rằng đây chẳng qua là tung tin vịt, không nghĩ tới cháu mệnh khổ như vậy.
– À, cũng không coi là khổ. Lúc a ông còn
sống thì rất yêu thương ta. Vì chăm sóc ta, ông thậm chí không chịu ởtrong thành, cùng ta ở trong thôn nhỏ này hơn mười năm, mãi cho đến khi ông mất. Tuy rằng cha ta bận rộn, nhưng cũng vô cùng quan tâm ta. Tuy ta có chút ngốc, nhưng cuộc sống mười bảy năm qua cũng xem như là sổng vui sướng.
– Vui sướng là tốt rồi, như thế Hi Văn ở dưới suối vàng cũng sẽ không lo lắng quá mức.
Trần Tử Ngang nói xong, cũng không nói gì nữa.
Tinh thần gã, giống như lập tức bay lên chín từng mây, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà Dương Thủ Văn lại cảm thấy, nói chuyện phiếm với vị đại thân này thật sự có áp lực quá lớn… Đúng, chính là áp lực quá lớn.
Đại thần có lối suy nghĩ… luôn rất khó lường, hơn nữa nói chuyện rất không kiêng nể.
Nói dễ nghe thì chính là tùy tính, nói khó nghe chính là nói hươu nói vượn… Mặc dù Dương Thủ Văn có trí nhớ hai đời, nhưng muốn đuối kịp ý nghĩ của vị đại thần này, cũng phải cô’ hết sức. Tất cả mọi người không nói lời nào, có lẽ sẽ có kết quả tốt hơn.
Đi được nửa đường, Dương Mạt Lỵ từ phía sau đuổi theo.
Gã không nói hai lời, từ trên người Dương Thủ Văn cầm lấy túi, sau đó đưa bình rượu trong tay cho Dương Thủ Văn.
- Đại Lang…
– Tiên sinh, thúc đừng gọi ta Đại Lang, gọi ta Hủy Tử là tốt rồi.
- Tại sao vậy?
Trần Tử Ngang dường như có chút hứng thú, tò mò hỏi:
– Hủy Tử là nhũ danh của cháu đúng không. Nhưng, Đại Lang cũng không tồi mà, tại sao cháu không muốn ta gọi cháu là Đại Lang, mà muốn ta gọi cháu là Hủy Tử? Có phải hai chữ Đại Lang này đối với cháu có ý nghĩa không tốt?
Thần của ta à!
Đại thần kỳ thật chính là Đường Tam Tạng.
Các vấn đề liên tiếp của Trân Tử Ngang khiến Dương Thủ Văn không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, nói:
– Cũng không phải là có ý nghĩa không tốt, chỉ là ta không thích người khác gọi ta là Đại Lang, cảm giác là lạ.
– Kì lạ sao?
– Không kì lạ sao?
– A… Trong bình này của cháu có cái gì vậy?
- Rượu.
– Là rượu sao!
Trần Tử Ngang lộ vẻ hiếu ra, sau đó liền không nói gì nữa.
Dương Thủ Văn thở dài một hơi, nói thầm một tiếng: nói chuyện với đại thần, thật vô cùng mệt mỏi!
***
Trở lại chùa Tiểu Di lặc đã qua giữa trưa.
Dương Mạt Lỵ ăn một con gà mập, vì thế bình thường, Dương Thủ Văn thì bụng đói kêu vang, có chút không chịu nổi.
Đương nhiên, đói bụng là một việc, nhưng quan trọng hơn là nói chuyện với đại thần thật rất vất vả.
Gián đoạn chuyện phiếm dọc đường đi, Dương Thủ Văn phát hiện ý nghĩ của Trần Tử Ngang nhảy quá nhanh, nhanh đến mức che tai không kịp trộm chuông. Mỗi lần vì tiếp lời của Trần Tử Ngang, Dương Thủ Văn đều phải hết sức chăm chú, thậm chí là thật cẩn thận.
Thật vất vả trở lại núi, Dương Thủ Văn đã sức cùng lực kiệt.
Nhưng tinh thần của Trần Tử Ngang lại rất
tốt, cách cửa núi khoảng hơn 100 mét, gã liền la lớn:
– Dương Văn Tuyên, ta đến đây, mau tới đón ta.