Cô bé đi tới, nhìn Dương Thủ Văn, nói lớn tiếng:
– Dương Thụy, sao huynh lại dẫn hắn đến đây?
– Thanh Nô, muội làm gì vậy?
Dương Thụy nhăn mày lại, hơi không vui nói:
– Đại huynh là do cha bảo ta gọi đến. Muội gặp đại huynh sao lại ăn nói như thế.
– Hừ, đại huynh cái gì, quanh năm suốt tháng còn không gặp đến hai lần ấy chứ.
- Thanh Nô!
Cô bé không chút nào để tâm tới vẻ bất mãn của Dương Thụy, nhìn thẳng Dương Thủ Văn nói:
– Trước đó đại huynh của ta theo ngươi vào núi, suýt nữa thì mất mạng. Sau đó cha và ngươi đi Cô Trúc, lại bị thương trở về. Ngươi thật đúng là người mang đến sự xui xẻo, tới đây làm gì?
Cô bé nói năng cực kỳ đanh đá, nhìn Dương Thủ Văn, càng lộ ý thù địch.
Dương Thủ Văn hơi biến đối sắc mặt, nhìn cô bé kia một cái, mí mắt khẽ nhướng lên, cũng không đáp trả.
Cò bé này chính là muội muội ruột của
Dương Thụy, Dương Thanh Nô.
Dương Thủ Văn không biết tại sao Dương Thanh Nô lại ghét hắn như thế, tuy nhiên đó chỉ là một cô bé, hắn cũng không chấp nhặt.
Có điều, vẻ lạnh nhạt không để ý này của hắn đã chọc giận Dương Thanh Nô.
– Tại sao ngươi không nói gì, hay là cảm thấy làm hại nhà ta còn chưa đủ sao?
Dương Thủ Văn đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy.
- Ai nói cho muội là ta hại Dương gia?
– Chẳng lẽ không đúng sao?
Dương Thanh Nô không sợ hãi chút nào, đón ánh mắt của Dương Thủ Văn nói:
– Từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói người tốt sẽ bị sét đánh. Trước kia lúc ngươi còn là tên đần độn, làm vất vả a ông sống ở ngoài thành. Cha muốn tận hiếu cũng không được.
Giờ thì hay rồi, ngươi đã tỉnh táo lại, lại muốn hại cả nhà ta hay sao?
Đầu tiên là làm hại đại huynh ta gặp nạn ở chân núi, lại hại cha bị thương ở bên ngoài… Giờ cha lại bị đám tặc tập kích, không phải do bị ngươi liên lụy hay sao? Hôm nay ngươi tới nhà ta, còn chẳng phải muốn đoạt nhà này, đuối mẹ ta đi đó ư?
– Ta muốn đuổi các người đi lúc nào?
Dương Thủ Văn chẳng hiểu ra sao cả, quay lại hỏi Dương Thụy.
– Ngươi không cần uy hiếp đại huynh ta. Ta cho ngươi biết, đại huynh ta ngốc, Thanh Nô ta không ngốc. Đại huynh ta sợ ngươi, Thanh Nò ta không sợ.
- Thanh Nô, to gan.
Đúng lúc này, ngoài cửa vọng đến một tiếng quát dịu dàng.
Ngay sau đó, một phụ nữ trung niên từ ngoài cửa đi vào.
Bà mặc trang phục giản dị, mặt không trang điểm, năm tháng đã đế lại dấu vết trên mặt bà, nhưng vẫn không thể xóa hết vài phần xuân sắc. Có thể nhìn ra vị phu nhân này lúc còn trẻ tuyệt đổi xứng là mỹ nhân.
– A nương.
Phụ nhân vào nhà, Dương Thụy vội vàng đứng dậy.
Dương Thủ Văn cũng đứng lên, khom người vái chào phụ nhân kia.
– Hủy Tử, cha con gọi con đến?
- Vâng!
Dương Thủ Văn nhận ra, phụ nhân trung niên
này chính là vợ hiện tại của Dương Thừa Liệt, cũng là tiểu mụ của hắn. Dương Thụy và Dương Thanh Nô do bà sinh ra, là Tống thị.
Tống thị giờ phút này mặt trầm như nước, trừng mắt với Dương Thanh Nô.
Dương Thanh Nô mới vừa rồi còn rất cứng cỏi, nhưng sau khi Tống thị đi vào thì lại sợ như con mèo nhỏ, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của Tống thị.
– A nương!
Dương Thủ Văn đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay người nói:
– Thanh Nô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, có đôi khi khó tránh khỏi sẽ chịu ảnh hưởng của người khác. Muội ấy chỉ là quan tâm cha, cũng không có ác ý, mẹ đừng trách muội ây, con không so đo với muội ấy.
Nói xong, hắn và Dương Thụy liền rời khỏi phòng.
Tống thị lại ngây ngấn cả người!
Bà đứng ở cửa, một lát sau đột nhiên mỉm cười.
Trong mắt chứa lệ quang, bà lấm bấm:
– Không ngờ Hủy Tử gọi mình là a nương, nó gọi mình là a nương.
Gả vào Tống gia hơn mười năm, Tống thị vẫn
luôn cấn trọng, dè dặt.
Dương Thừa Liệt là một người tiêu tiền như nước, căn bản sẽ không quản việc nhà. Dựa vào bổng lộc của ông, duy trì một gia đình cũng không dễ dàng. Mặc dù có khoản thu từ hai trăm mẫu chức điền, nhưng khoản thu vào đó cũng do Dương Đại Phương nắm giữ. Tống thị hiếu rất rõ, Dương Đại Phương thật ra không ưa bà, hoặc là nói, không ưa Dương gia sau lưng bà. Tuy nhiên, có một điểm bù lại chính là Dương Đại Phương dù không ưa Tống thị nhưng cũng không bởi vì vậy mà nqăn cản Dươnq Thừa Liệt cưới Tổnq thị.